Bạn đang đọc Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau: Chương 33
Nước Mỹ
Vào một ngày cuối đông, Đình Phong trên chiếc máy bay mang mã hiệu CH3104 hướng thẳng tới đất Mỹ xa xôi, nơi người con gái anh nhớ thương suốt hai năm qua đang lẩn trốn.
Chờ đợi hai năm, một quãng thời gian không dài cũng không ngắn, nhưng đủ để Đình Phong hiểu được thế nào là nhớ nhung một người, thế nào là yêu một người đến tận xương tủy nhưng lại phải cách xa người đó tới nửa vòng trái đất. Anh cho cô thời gian hai năm cũng chính là tự cho bản thân mình hai năm chuẩn bị. Chuẩn bị theo đuổi cô lại từ đầu.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố California, đập vào mắt anh là khung cảnh đường phố bị bao phủ bởi tuyết trắng và cái lạnh thấu xương. Nhẹ nhàng kéo cao cổ áo, Đình Phong vẫy một chiếc taxi rồi nhanh chóng rời đi.
Nơi đến là một khu dân cư nhỏ ở phía tây thành phố, vì cách xa khu trung tâm nên nó rất yên tĩnh, thi thoảng mới có một chiếc ô tô chạy qua. Cây cối hai bên đường đã bị bao phủ bởi lớp tuyết trắng xóa, thành ra không thể biết được khung cảnh nơi đây đẹp hay xấu. Chỉ có một điều chắc chắn là Nguyên Ân đang sống ở đây.
Xe dừng trước cửa một ngôi biệt thự nhỏ mang phong cách châu Âu, phía trước nhà là một khoảng vườn đã bị tuyết che lấp và lối đi trải sỏi đã được cạo sạch tuyết, ngoài ra còn có hàng rào sơn màu trắng cao ngang một người. Đúng là kiểu nhà mà Nguyên Ân thích. Đôi môi mỏng hơi nhếch lên tạo thành nụ cười như có như không, Đình Phong hít sâu một hơi, kéo hành lí men theo con đường trải sỏi đến trước cửa nhà.
Sau hai hồi chuông, cánh cửa gỗ màu nâu mới chậm rãi mở ra, Đình Phong mừng rỡ nở nụ cười đẹp đến chói mắt, đáng tiếc thay người ra mở cửa không phải Nguyên Ân mà là Gia Hy.
Gia Hy có vẻ ngạc nhiên khi thấy Đình Phong xuất hiện trước cửa nhà, hết nhìn Đình Phong lại liếc về phía sau. Còn Đình Phong thì mang một biểu hiện hoàn toàn khác, đó chính là toàn thân đông cứng. Một chuỗi câu hỏi bất ngờ nổi lên bên trong đầu anh.
Tại sao thằng nhóc này lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ hai người bọn họ sống chung? Hay là anh đến nhầm địa chỉ?… vân vân và vân vân…
Trước ánh mắt dò xét của sát thủ mặt lạnh Đình Phong, Gia Hy cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ nói vỏn vẹn có một câu: “Ân Ân không muốn gặp anh.” Sau đó đóng sập cửa lại.
Đứng trước cửa phải đến nửa ngày Đình Phong mới buồn bã quay lưng rời đi. Chuyện Nguyên Ân sống chung với Gia Hy khiến anh bị chấn động không hề nhẹ… cô… đã yêu người khác rồi sao? Từ cách gọi thân mật của thằng nhóc kia cũng có thể đoán ra quan hệ thân thiết của hai người họ.
Lồng ngực bỗng nhói lên từng hồi, Đình Phong đưa tay lên xoa xoa ngực, cảm giác khó chịu đến mức muốn đánh người.
Không! Khó khăn lắm anh mới có can đảm tới gặp cô, không thể vì chút khó khăn này mà lui bước. Trước đây anh đối xử lạnh nhạt tàn nhẫn với Nguyên Ân nhưng cô vẫn ở bên chăm sóc yêu thương anh, vậy thì anh cũng phải bám chặt lấy cô không buông, nhất định phải đưa cô trở lại bên cạnh. Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Đình Phong quyết định kéo vali quay lại bấm chuông cửa lần thứ hai.
Người mở cửa vẫn là Gia Hy, lần này vẻ mặt cậu không còn ngạc nhiên nữa mà thay vào đó là sự khó chịu. Người đàn ông này đã làm tổn thương chị của cậu, giờ lại mặt dày tìm tới đây là có ý gì?
Phớt lờ thái độ của Gia Hy, Đình Phong từ tốn nói lại kịch bản đã sắp xếp sẵn trong đầu: “Trên đường tìm tới đây tôi gặp phải cướp, tiền, điện thoại với giấy tờ đã bị bọn chúng cướp hết rồi, nếu không ở lại đây thì tôi chẳng còn chỗ nào để đi.”
Gia Hy vừa nghe vừa đánh giá nét mặt của Đình Phong, nghe thì rất giống đang nói dối nhưng vẻ mặt lại chẳng giống đang nói dối chút nào. Thật là khiến người ta khó xử. Sau khi cân nhắc, Gia Hy nghĩ vẫn nên để cho Nguyên Ân quyết định thì hơn.
“Anh đợi một lát.” Gia Hy nói rồi lại sập cửa lại.
Bên trong thư phòng, Nguyên Ân đang chăm chú đọc cuốn tiểu thuyết mới mua được hôm trước, ngay cả có người bước vào phòng cũng không hề biết.
“Chị… Đình Phong đến rồi!” Khó khăn lắm Gia Hy mới có thể mở miệng nói với Nguyên Ân. Thận trọng quan sát sự biến đổi trên khuôn mặt cô.
Khác với những gì Gia Hy đã tưởng tượng, Nguyên Ân vẫn ngồi nguyên một chỗ, vẻ mặt vẫn thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, hờ hững buông một câu: “Tự cậu giải quyết đi, chị đang bận.”
Khuôn mặt đẹp trai của Gia Hy xuất hiện mấy vạch kẻ đen, hận không thể xé nát cuốn tiểu thuyết kia. Tên quỷ mặt lạnh Đình Phong đã tìm tới tận cửa vậy mà người nào đó vẫn có thể thản nhiên ngồi đọc sách được, đúng là muốn cậu tức chết mà.
Cuối cùng thì cậu vẫn là người quyết định xem có cho tên mặt lạnh kia vào nhà hay không. Nếu cho anh ta ở lại, không biết Nguyên Ân sẽ đối mặt với anh ta như thế nào. Còn không cho ở lại, Đình Phong sẽ phải lang thang ngoài đường. Một tổng giám đốc cao cao tại thượng như anh ta mà phải ngủ ngoài đường thì thật là mất mặt.
“Cạch!” Lần này Gia Hy không mở hé cửa nữa mà bước hẳn ra ngoài, kéo Đình Phong sang một góc để nói chuyện.
“Tôi sẽ cho anh ở nhờ mấy hôm, chờ người của anh gửi tiền đến xong phải lập tức rời đi. Còn nữa, trong lúc sống ở nhà tôi, anh tuyệt đối không được đi lại lung tung, tránh gặp mặt chị Ân càng nhiều càng tốt, tránh làm phiền tới chị ấy nữa.” Gia Hy nói ra mấy điều kiện mà theo cậu nghĩ là sẽ giúp hai người họ bớt khó xử hơn.
“Được!” Đình Phong đồng ý ngay mà không hề do dự dù chỉ một chút. Anh đã quá nóng lòng muốn gặp lại Nguyên Ân.