Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau

Chương 26


Bạn đang đọc Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau: Chương 26


Cái giá của sự ngọt ngào.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, những khúc mắc day dứt ngày nào dần chìm vào quá khứ và sự thật vẫn bị tôi chôn vùi. Thực ra Đình Phong cũng đã nguôi ngoai phần nào đối với sự ra đi đột ngột của Đình Nhi, nếu bây giờ nói ra sự thật, tôi tin anh sẽ không làm hại đến ba tôi. Nhưng với tính cách của anh, Đình Phong chắc chắn sẽ tìm kẻ chủ mưu của vụ bắt cóc đó để trả thù. Mà người đó lại là cục trưởng cục cảnh sát, người luôn nhăm nhe muốn lấy mạng anh để đền mạng cho con trai của ông ta. Cho dù Đình Phong có là tổng giám đốc cao cao tại thượng của tập đoàn Đình Thiên hay trùm buôn vũ khí khét tiếng thì tôi vẫn thấy rất lo lắng khi anh phải đối đầu với một con cáo già kia. Vì thế tôi quyết định im lặng, giữ kín bí mật này trong lòng, để anh hận tôi cũng không sao, chỉ cần anh luôn bình an vui vẻ là được.
Đến lúc này tôi mới chợt nhận ra, thì ra tôi quyết định kết hôn với Đình Phong chỉ vì một lí do duy nhất, đó là vì, tôi yêu anh. Chính vì yêu nên mới không muốn anh gặp nguy hiểm, chính vì yêu nên thà bị anh giày vò cũng quyết không để cho anh biết sự thật. Trước đây cứ nghĩ vì muốn bảo vệ ba và anh trai nên mới chấp nhận ở bên cạnh Đình Phong, cố gắng diễn vai người xấu để thu hút sự chú ý của anh, để anh giảm bớt nỗi đau khi mất đi đứa em gái vô cùng thương yêu bằng cách trút giận lên người tôi. Bây giờ bình tâm nghĩ lại, tôi vốn không phải người cao cả như thế, dù có hay làm việc tốt thật đấy nhưng cũng không đến mức đem bản thân ra đày đọa. Hơn nữa trong cái chết của Đình Nhi, ba tôi vốn không sai, ông là do bị ép mới phải làm như vậy, dù Đình Phong biết được sự thật cũng sẽ không thể trách ông. Ông làm vậy chỉ vì muốn bảo vệ tôi, cũng như anh luôn sẵn sàng bảo vệ cho Đình Nhi.
Chỉ là tôi sợ anh sẽ đi trả thù lão cáo già kia, mạng của Đình Nhi nói một cách nhẫn tâm thì nó được dùng để đổi lấy sự bình an của Đình Phong lúc này, tôi không thể để sự thù hận của anh phá hủy sự trao đổi không hề công bằng nhưng lại giúp cho anh tránh được nguy hiểm này.
Mọi thứ đơn giản như thế đấy, đơn giản chỉ là một chữ “yêu”. Vì yêu nên bất chấp tất cả để người mình yêu được an toàn và hạnh phúc.
Gần đây Đình Phong rất hay đi ra ngoài vào buổi tối, đến nửa đêm mới trở về. Nhiều lần tôi dò hỏi nhưng anh chỉ trả lời qua loa rồi lái sang chuyện khác, thế là tôi biết điều không hỏi nữa.

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như tôi không phát hiện ra vết thương khá sâu trên bả vai của Đình Phong, mà theo kinh nghiệm của tôi thì có thể dễ dàng nhận ra đây là vết thương do bị dao chém. Loại dao này là loại dao bọn xã hội đen thường dùng, cán dao bằng gỗ bạch đàn, lưỡi dao vừa dài vừa mỏng, độ sắc thì khỏi phải bàn, chỉ cần chạm nhẹ một cái là đứt tay như chơi. Sở dĩ tôi biết rõ như vậy là vì trong phòng của ba tôi cũng có một con. Vết thương sâu như thế này chắc là do người chém dùng lực rất mạnh, không xử lí cẩn thận chắc chắn sẽ bị nhiễm trùng hoặc để lại di chứng.
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt và lo lắng của tôi, Đình Phong chỉ khẽ cười lạnh một tiếng rồi đem thuốc cùng băng gạc đưa cho tôi.
Tôi kéo anh ngồi xuống giường, hít thở một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó mới giúp anh xử lí vết thương.
Khi đổ thuốc sát trùng lên vết thương, tôi thấy vai anh hơi run, chắc là đau lắm, thế nhưng anh tuyệt nhiên không hề kêu một tiếng nào. Có phải trước đây anh cũng từng bị thương như thế này, đã quá quen thuộc với sự đau đớn nên mới không kêu đau nữa. Nghĩ đến đây, lòng tôi không khỏi dâng lên một chút chua xót, đường đường là giám đốc của một tập đoàn lớn, tại sao anh phải làm thêm cái công việc nguy hiểm như buôn vũ khí chứ?
Vừa làm vừa nhẹ giọng hỏi: “Anh đau không?”
Đình Phong vẫn không lên tiếng, lẳng lặng kéo áo đến ngang lưng, bấy giờ chất giọng trầm lạnh quen thuộc mới vang lên: “Tôi quen rồi.”

Trên lưng anh có khoảng năm sáu vết sẹo dài, nằm chằng chịt lên nhau, tôi đưa tay chạm nhẹ vào chúng, trong lòng không tránh được đau xót. Những vết thương này chỉ cần nhìn thôi cũng biết là rất đau, vậy mà anh chỉ đáp vẻn vẹn có ba chữ “tôi quen rồi”.
Cảm thấy khóe mắt hơi nóng, đưa tay sờ lên má mới phát hiện mình đang khóc. Tôi vội vàng định lau nước mắt dính trên mặt, chẳng ngờ anh đột nhiên quay lại, ánh mắt sâu thẳm mang theo một chút dịu dàng nhìn tôi, giọng nói nửa trách cứ nửa hờ hững: “Em khóc cái gì chứ, người bị thương là tôi cơ mà.”
“Chính vì người bị thương là anh nên em mới khóc.” Tôi vốn định cãi lại như thế nhưng lời ra đến cửa miệng liền nuốt ngược trở lại. Trước giờ Đình Phong không thích tôi thể hiện tình cảm bằng lời. Anh luôn nói, yêu là phải thể hiện bằng hành động chứ không phải bằng lời nói. Khiến tôi nhiều lúc muốn nói rất nhiều câu tình cảm ngọt ngào với anh mà đành phải nhịn lại.
Tôi không nói, Đình Phong cũng không nói, không gian xung quanh lại rơi vào im lặng. Tôi và anh ngồi đối diện nhau, khuôn mặt đẹp đẽ được thu gọn trong tầm mắt khiến tôi nhất thời bị đơ. Đôi mắt đen sâu thẳm mang nét lạnh lùng cố hữu, bên dưới chiếc mũi cao thẳng tắp là đôi môi mỏng phớt hồng. Tôi đã nói rồi, anh rất đẹp trai, khuôn mặt vừa nam tính lại vừa yêu mị, chỉ cần lướt qua một cái thì cả đời sẽ không quên được.
Đột nhiên khoảng cách giữa tôi và Đình Phong bị thu hẹp lại, khuôn mặt của anh cứ sát dần lại. Đến khi cảm nhận được một vật mềm mại, ẩm ướt và âm ấm chạm vào da mặt tôi mới giật mình thoát khỏi sự mê hoặc của anh. Nhưng nhận ra thì đã sao, tôi đã bị anh dùng bên tay không bị thương giữ chặt, người anh chẳng biết từ lúc nào đã thành nửa ngồi nửa quỳ trên sàn, nhẹ nhàng liếm sạch nước mắt trên mặt tôi.
Dần dần đầu lưỡi của anh tìm đến môi của tôi, nhẹ nhàng tách hai cánh môi đang khép hờ, mạnh mẽ đâm thẳng vào trong khoang miệng. Hai đầu lưỡi cuốn lấy nhau, tôi vụng về hôn đáp lại, phối hợp với anh sao cho thật nhịp nhàng. Bị anh hôn bao nhiêu lần, lần nào cũng bị hôn cho đến ngạt thở, vậy mà tôi vẫn chẳng khá hơn ngày đầu là bao. Có lẽ vì thế nên tôi chẳng thể nào biến bị động thành chủ động để trả đũa những lần bị anh hành hạ đến nỗi hai cánh môi sưng đỏ cả lên.

Đúng lúc tôi sắp không thở nổi nữa thì điện thoại của Đình Phong đổ chuông. Trong lòng thầm cảm ơn cái điện thoại, tôi ngoan ngoãn với điện thoại đưa cho anh, nhân tiện liếc xem ai đang gọi đến.
Anh lừ mắt nhìn tôi một cái sau đó cầm theo điện thoại ra ngoài ban công.
Người gọi đến là thư kí Dương, mỗi lần anh ta gọi đến là y như rằng Đình Phong sẽ ra khỏi nhà và đến tậm đêm mới quay lại. Nhiều lúc tôi nghĩ hay là chồng mình đang ngoại tình với cấp dưới, nhưng đêm nào anh về trên người cũng nồng nặc mùi thuốc súng, tôi lại nghĩ làm gì có ai hẹn hò ở chỗ toàn thuốc súng bao giờ.
Đình Phong vừa ra khỏi nhà thì điện thoại của tôi báo có tin nhắn. Là một số máy lạ. Ngần ngừ một lát, tôi mới mở ra xem: “Đình Nhi. Số xxx, đường A.”
Tôi nhìn tin nhắn kì lạ này đến ngẩn cả người. Đình Nhi ư! Cái địa điểm lạ hoắc này thì có liên quan gì tới Đình Nhi. Suy ngẫm một lát mới nghĩ ra người gửi tin nhắn muốn tôi đến địa điểm này.
Có nên đi không, tin nhắn này nhắc đến Đình Nhi, chắc chắn là người gửi biết thông tin gì đó về con bé. Nhưng đáng lẽ phải tìm Đình Phong mới đúng chứ, anh ấy mới là người có chung huyết thống với con bé cơ mà, sao lại tìm chị dâu là tôi.
Do dự một hồi, tôi liền thay quần áo, gọi một chiếc taxi đi đến nơi hẹn. Không cần biết người kia có ý gì, chỉ cần liên quan tới Đình Nhi thì tôi nhất định không từ chối.

Xe chạy khoảng gần một tiếng đồng hồ thì ra đến bến cảng bỏ hoang ở phía tây thành phố. Thảo nào khi nói ra địa chỉ này, bác lái taxi lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Đi lòng vòng một hồi tôi mới tìm thấy một nhà kho ở tít sâu trong bến cảng, nhờ ánh đèn lọt ra từ chiếc cửa sổ nhỏ gần nóc nhà tôi mới phát hiện ra nó. Xung quanh đây đều không có người, hoặc có thể do ở đây quá tối, tôi không thề nhìn thấy ai và tất nhiên cũng không có ai nhìn thấy tôi.
Đứng cách nhà kho đó một đoạn, tôi do dự không biết có nên bước vào hay không. Nhỡ đâu trong đó có kẻ thù của ba hoặc của Đình Phong, dụ tôi đến đây để uy hiếp họ, há chẳng phải tôi tự chui đầu vào dọ sao. Nhưng nếu người đó biết chuyện liên quan đến Đình Nhi thật, tôi không thể không nghe.
Nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy chẳng ngu gì mà cứ như thế này xông thẳng vào trong đó, phải chờ một lúc xem có gì nguy hiểm không đã. Tôi nấp vào sau một cái container, dựa vào ánh đèn lờ mờ lọt ra từ những khe hở trên tường để quan sát một lượt.
Đang nghĩ xem có nên vòng ra sau cái nhà kho này kiểm tra hay không thì một vật tròn tròn, lạnh toát dí sát vào gáy tôi, kèm theo đó là một giọng nói xa lạ: “Ngoan ngoãn đi thẳng vào trong căn nhà trước mặt, nếu không đừng trách tao.” Kết thúc câu nói là tiếng lên cò súng.
Tôi khẽ rùng mình, lần này chắc chắn là bị người xấu lừa rồi. Đáng lẽ tôi phải gọi thêm người đi cùng mới đúng, phải biết rằng mình thông minh nhưng vẫn còn người thông minh hơn mình. Nghĩ lại thì bản thân đã quá nóng vội, rơi vào tình cảnh này chỉ có thể trách tên khốn hẹn tôi đến đây nắm rất rõ điểm yếu của tôi.
Khẽ hít sâu một cái, tôi bước từng bước về phía căn nhà kho trước mặt, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm xấu, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.