Bạn đang đọc Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau: Chương 27
Tay run run chạm vào cánh cửa sắt, một cảm giác lãnh lẽo đến rợn người. Cánh cửa chịu tác động của tôi dần dần hé mở, đôi mắt đã quen với bóng tối đột nhiên gặp ánh sáng khiến tôi phải giơ tay lên che mắt, chờ đến khi thích ứng được mới chậm chạp tiến vào trong.
Tôi vốn nghĩ lần này mình đi đời là cái chắc, nào ngờ vừa bước vào trong liền nhìn thấy một người đáng lẽ ra không nên có mặt ở đây, người đó chẳng phải ai xa lạ, chính là chồng của tôi – Triệu Đình Phong.
Tôi quan sát khắp cái nhà kho cũ kĩ này một lượt. Trong đây có tất cả mười người, bao gồm cả tôi. Đình Phong đứng ở giữa nhà kho, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn lo lắng nhìn tôi. Thư kí Dương bị trói ở một góc, miệng dính đầy máu. Ở phía bên trái của nhà kho, một người đàn ông mặc véc đen, trông tuổi có vẻ đã ngoài tứ tuần, khuôn mặt lạnh băng mang theo vài phần dữ tợn cũng đang nhìn về phía tôi. Bên cạnh ông ta có vài tên vệ sĩ. Ngoài ra còn có một người lâu rồi không gặp, chính là Thụy An.
Giây phút bắt gặp ánh mắt đầy khiêu khích của Thụy An, tôi đã biết người nhắn tin dụ mình đến đây không ai khác ngoài cô ta. Đứa con gái đáng chết đó, lúc nào cũng gây ra đủ thứ chuyện rắc rối.
Chẳng cần hỏi cũng biết rằng Đình Phong đang bị người đàn ông kia khống chế, nếu bây giờ anh mà lên tiếng nói chuyện với tôi, chắc chắn người kia sẽ bắt tôi lại để đe dọa anh. Nghĩ đến đây tôi không khỏi thấy mình thật cả tin và ngu ngốc. Đưa mắt lườm Thụy An một cái, sau đó tôi giả bộ như vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, cúi đầu nói: “Xin… xin lỗi, tôi bị lạc đến đây, thấy trong này có ánh đèn nên mới bước vào… nhưng hình như tôi đã đi nhầm chỗ rồi, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Dứt lời, tôi liếc Đình Phong một cái rồi quay lưng chạy ra ngoài, phải ra ngoài gọi cho ba đưa người tới giải cứu.
“Đứng lại!” Chẳng biết ai đó giận giữ quát lên. Tôi giật mình đứng khựng lại, không dám nhúc nhích dù chỉ một bước.
Tôi biết những gì mình vừa nói thực sự rất khó tin. khu này bỏ hoang đã lâu, làm quái gì có người sống ở gần đây mà đi lạc chứ, chỉ có kẻ ngốc mới tin lời tôi nói. Thế nhưng trong hoàn cảnh cấp bách này, tôi dù có thông minh hơn nữa cũng không nghĩ ra được lời giải thích nào thích hợp hơn, đành bịa ra một chuyện hết sức hoang đường như thế.
Một lúc sau người quát tôi lại lên tiếng, giọng nói mang theo vài phần đe dọa: “Quay mặt lại đây.”
Toàn thân tôi cứng ngắc, tự hỏi không phải ông ta đã nhận ra tôi là vợ của Đình Phong rồi đấy chứ? Mà như thế cũng phải thôi, ai bảo lễ cưới của chúng tôi được lên báo rầm rộ quá làm gì, bây giờ cứ hễ đi ra ngoài đường là bị người ta chỉ trỏ bàn tán.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, đến thở cũng không dám thở mạnh. Lần này có kêu trời một vạn lần thì trời cũng chẳng giúp được. Nơi này hoang vu hẻo lánh, nếu bị giết ở đây chắc cũng chẳng ai biết mà báo công an. Tôi thầm chửi thề trong đầu, tất cả là tại Thụy An, nếu không phải cô ta bày trò lừa tôi đến đây thì mọi chuyện cũng không đến mức xấu đi thế này. Nguyên Ân này xin thề, nếu hôm nay không chết, nhất định sẽ có một ngày tôi dạy cho con nhỏ đáng chết kia một bài học.
Tôi bị một tên khá to con bước đến lôi đi. Trong lòng cả kinh một trận, không biết bọn người này định làm gì. Trong phim rất hay có kiểu nữ chính bị kẻ thù của nam chính bắt cóc, sau đó… sau đó… ahhh! Thật không dám nghĩ nữa.
Tôi đưa ánh mắt hoảng hốt xen lẫn sợ hãi nhìn Đình Phong, khóe mắt nong nóng tựa như sắp khóc đến nơi. Bình thường tôi không yếu đuối như vậy đâu, chỉ vì lúc này có Đình Phong ở đây nên không có cách nào trấn áp được nỗi sợ hãi đang dâng lên ngày một lớn trong lòng.
Vậy mà ánh mắt của anh trấn tĩnh một cách lạ thường, một chút lo lắng cũng không hề có. Lòng tôi bất giác trùng xuống. Anh không lo lắng cho tôi sao? Tại sao lại vẫn giữ nguyên nét mặt trầm tĩnh thế kia?
Tên to con kia kéo tôi đến gần chỗ Thụy An đang đứng, đẩy mạnh một cái khiến tôi ngã nhào xuống đất. Lòng bàn tay chà mạnh xuống nền xi măng bị xước một mảng lớn.
“Cạch!” Một khẩu súng ngắn được ném tới trước mặt Đình Phong, sau đó là giọng nói khàn khàn vang lên: “Trong ba người ở đây chỉ được cứu hai, mày tự chọn đi.”
Tôi cố nén đau đứng dậy, hoang mang nhìn khẩu súng đang nằm dưới đất. Người đàn ông kia thật độc ác, ép Đình Phong làm người khác bị thương. Nhưng mà chắc chắn lần này anh sẽ bắn Thụy An bởi vì cô ta chẳng có quan hệ gì với anh, như thế cũng tốt, dù sao thì tôi cũng rất ghét cô ta.
Đình Phong cúi xuống nhặt súng rồi xoay người lại đối diện với hai chúng tôi. Ánh mắt vẫn không hề có một chút xao động. Tôi thấy anh giơ súng lên, hướng thẳng về phía Thụy An. Trong lòng bỗng vui như mở cờ nhưng không biểu hiện ra mặt. Từ trước đến nay, cô ta hết bám theo Nguyên Vũ rồi lại bám theo Đình Phong, ở sau lưng dựng chuyện về tôi, hôm nay còn dám lừa tôi đến đây nữa chứ. Bao nhiêu ân oán hãy để viên đạn kia giải quyết hết một lần.
“Hãy nhớ những gì em đã nói với anh lúc trước.” Thụy An đột nhiên lên tiếng. Giọng nói hơi run rẩy vì sợ.
Tôi còn chưa kịp hiểu cô ta đang nói gì thì một tiếng động đinh tai nhức óc đã vang lên, ngay sau đó là cảm giác đau nhói ở bả vai. Chưa đầy hai giây sau mùi máu tanh nồng đã xộc thẳng vào mũi tôi.
Tôi hết nhìn Đình Phong lại nhìn vết thương đang chảy máu xối xả trên vai mình. Máu đã loang ra ướt đẫm cả một mảng áo vậy mà vết thương chẳng hề thấy đau một chút nào. Chỉ thấy lồng ngực bên trái quặn thắt lại, đau như bị dao đâm.
Một giọt, hai giọt, rồi vô số những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Tôi không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Đình Phong bắn tôi, anh vì một câu nói của một đứa con gái vô cùng xa lạ mà bắn tôi.
Thì ra tôi đã lầm, vốn dĩ tôi chẳng là gì trong lòng anh cả, anh đối tốt với tôi chính là chờ có một ngày như hôm nay, tự tay giết chết trái tim tôi để trả thù cho em gái. Đau quá! Thà anh cứ giết tôi luôn cho xong, con người mà không có trái tim thì còn gọi gì là con người nữa.
Tôi ngã khụy xuống đất, giơ tay ôm chặt lồng ngực đang đau thắt. Ánh mắt trống rỗng nhìn Đình Phong. Anh đứng đó, đôi mắt hòa trộn giữa sự đau đớn và ân hận. Ah! Hình như tôi đau quá nên bị hoa mắt rồi, anh nào có thấy đau vì tôi cơ chứ, anh chỉ có biểu hiện như vậy với người mà anh thật sự yêu thương thôi. Còn tôi, anh muốn tránh xa còn không kịp, chẳng có lí do gì để cảm thấy đau đớn và ân hận cả.
Cảnh tượng cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi ngất đi là thư kí Dương và Thụy An bị đám người kia lôi đi, Đình Phong nhìn tôi một cái rồi vội vàng đuổi theo bọn họ.
Cái giá của sự ngọt ngào trong suốt hai tháng qua thực quá đắt, đắt đến mức tôi phải trả giá bằng cả tình yêu và trái tim của chính mình.