Bạn đang đọc Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau: Chương 25
Khi tôi về đến nhà đã là 11h đêm, ấy thế mà vẫn có người đứng đợi trước cổng. Người đó đứng quay lưng lại với tôi, thoạt nhìn thì cứ tưởng là Đình Phong nhưng đến gần mới nhận ra là không phải. Tôi tạm biệt Gia Hy, dặn dò cậu ấy đi về cẩn thận rồi mới tiến lại gần cái người đang đứng trước cổng kia, hắng giọng hỏi: “Đình Quân, muộn thế này anh còn đứng đây làm gì?”
Tuy tôi là vợ Đình Phong, lấy nhau cũng đã được ba tháng rồi nhưng đối với Đình Quân vẫn không thể tự nhiên gọi một tiếng em họ được. Hơn nữa Đình Phong cũng không gọi anh ta là em nên tôi cũng chẳng dám so đo việc anh ta suốt ngày gọi tôi là cô này cô nọ.
Nghe thấy tôi hỏi, Đình Quân liền quay phắt lại, ánh mắt băng lãnh chứa đựng sự tức giận nhìn tôi. Nhanh như chớp, cánh tay của anh ta giơ lên cao rồi cứ thế giáng thẳng xuống mặt tôi. Vì quá bất ngờ nên tôi chỉ biết dứng trơ ra nhìn mà không kịp tránh, cái tát ấy mạnh đến mức mặt tôi lệch hẳn sang một bên.
Còn chưa kịp hoàn hồn thì một bóng người mảnh khảnh từ trong nhà lao thẳng ra ôm lấy tôi, tức giận hét lên với Đình Quân: “Tên khốn kia sao anh dám đánh bạn tôi.” Hạ Băng dùng hai tay đỡ tôi, mắt gườm gườm nhìn Đình Quân như muốn ăn tươi nuốt sống.
Đình Quân vứt một xấp ảnh xuống trước mặt hai đứa tôi, khinh khỉnh nói: “Cô bạn của em thật tốt, hại chết Đình Nhi sau đó còn kết hôn với anh họ anh.” Rồi lại quay sang vứt tiếp một xấp ảnh khác cho Đình Phong vừa từ trong nhà đi ra, nói tiếp: “Chưa hết, cô ta còn không biết xấu hổ, giữa ban ngày ban mặt đi cặp kè với một thằng nhóc kém mình một tuổi.”
Xem ra có người cố tình dựng lên chuyện này, khiến tôi không thể ngóc đầu lên được. Nào là hại chết người, nào la lấy anh trai của người mình đã hại chết, nào là ngoại tình, toàn những tội không thể dung thứ được. Hạ Băng hết nhìn Đình Quân rồi lại nhìn tôi. Thấy tôi im lặng không lên tiếng liền cúi xuống nhặt xấp ảnh dưới đất lên. Tôi đứng ngay bên cạnh nên có thể nhìn rõ trong những tấm ảnh đó là gì.
Tôi có chút hơi sửng sốt nhưng cũng không biểu hiện ra mặt, chỉ chăm chú quan sát những tấm ảnh đang được Hạ Băng lật đi lật lại. Người chụp cũng khéo quá, chụp lại tất cả quá trình từ khi tôi dẫn Đình Nhi ra ngoài, bỏ mặc con bé ngồi ở một nơi vắng người trong công viên cho đến đoạn chiếc xe nổ tung. Nhưng tuyệt nhiên không có cảnh tôi lao ra cướp Đình Nhi lại từ tay tên bắt cóc. Còn những tấm ảnh trong tay Đình Phong, đoán không nhầm thì toàn là chụp tôi với Gia Hy đi chơi với nhau.
Thực ra như thế cũng tốt, màn kịch tôi diễn bao lâu nay vẫn chưa bị hạ màn. Chỉ là không may bị người thứ ba và thứ tư phát hiện cộng thêm màn ngọai tình để tăng thêm kịch tính. Qua vụ này nhất định phải điều tra xem người gửi xấp ảnh kia cho Đình Quân là ai. Tôi nhếch môi cười, vẫn tiếp tục giữ im lặng, đưa tay xoa xoa bên má bỏng rát.
“Ân Ân không phải là người có thể nhẫn tâm hại chết người khác.” Sau khi xem xong xấp ảnh đó, Hạ Băng kiên quyết khẳng định.
Tôi biết trong lòng nó chắc hẳn là vừa hoang mang vừa sợ hãi, những bức ảnh đó chụp rất rõ ràng, chi tiết. Nhưng với tư cách là bạn thân của tôi từ nhỏ, nó buộc bản thân phải tin tưởng tôi, tin tưởng tôi không phải là con người xấu xa như lời Đình Quân nói.
Đình Quân chẳng thèm để ý đến lời nói của Hạ Băng, lạnh lùng nhìn tôi nhấn mạnh từng chữ: “Cô nói xem có phải cô hại chết Đình Nhi không?”
Tôi liếc về phía Đình Phong, thấy anh cũng đang chăm chú nhìn tôi, trong lòng gào thét cầu xin hãy nói là không phải nhưng miệng vẫn trả lời dứt khoát một chữ: “Phải.”
Trong mắt Đình Phong đã bùng lên lửa giận, Hạ Băng ở bên cạnh chết trân nhìn tôi. Tôi biết bản thân mình vừa làm một việc hết sức ngu ngốc nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, từ khi vở kịch bắt đầu đã diễn vai xấu, không thể nửa chừng chuyển thành tốt được, mà có chuyển cũng chẳng ai tin.
Đình Quân bật cười thành tiếng, ánh mắt lạnh buốt hướng thẳng vào tôi, giọng nói đầy vẻ châm chọc: “Bây giờ thì em biết bộ mặt thật của bạn thân mình rồi chứ!”
Hai tay Hạ Băng vừa nãy còn đỡ tôi thì giờ đã buông thõng, trong mắt là sự tuyệt vọng đến cùng cực. Một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Đình Quân, chúng ta chia tay đi… bởi vì em sẽ không bao giờ quay lưng lại với Ân Ân.”
“Băng…” Tôi muốn lên tiếng ngăn Băng nhưng lại chẳng biết phải nói gì cho thích hợp vì tôi chính là người khiến họ rơi vào hòan cảnh như ngày hôm nay. Tất cả là tại tôi.
Sau khi gọi một chiếc taxi cho Hạ Băng, tôi cầm theo xấp ảnh mà Đình Quân mang đến, lẳng lặng bước qua Đình Phong để vào nhà. Ngôi nhà mọi ngày đã ít tiếng nói cười nay trở lên yên lặng một cách đáng sợ, tôi thả mình trên giường, bắt đầu suy nghĩ mông lung. Kể từ khi gặp Đình phong, cuộc sống của tôi chưa ngày nào thực sự được yên ổn, bao nhiêu rắc rối phiền toái cứ liên tục kéo đến. Ba vì tôi mà đồng ý bắt cóc Đình Nhi, Đình Nhi vì tôi mà chết, Đình Phong vì tôi mà đau khổ, Hạ Băng vì tôi mà phải chia tay bạn trai. Tôi cứ tưởng rằng khi tôi lấy Đình Phong rồi thì mọi chuyện sẽ chấm dứt, nào ngờ tôi chỉ càng khiến ọi người đau khổ hơn. Người tôi yêu thương nhất, đứa bạn thân luôn bảo vệ và tin tưởng tôi, đều bị tôi làm cho tổn thương sâu sắc. Sai lầm lại nối tiếp sai lầm.
Phải chăng tôi không giúp Đình Nhi vào buổi chiều đó thì mọi chuyện sẽ không rơi vào tình trạng không thể cứ vãn như ngày hôm nay? Phải chăng ngay từ đầu tôi nên dùng tính mạng của mình để trả giá cho cái chết của Đình Nhi thì… Tôi sai thật rồi sao? Bởi vì tôi đã yêu một người không được phép yêu, bởi vì tôi đã lấy một người cả đời này sẽ không thể lấy tôi hay bởi vì tôi quá ích kỉ khi cứ níu giữ một người không thuộc về mình? Tôi cứ tự hỏi bản thân như thế cho đến khi nghe thấy tiếng rồ ga chứa đầy sự tức giận của Đình Quân. Không lâu sau thì Đình Phong trở về phòng, trên tay vẫn nắm chặt xấp ảnh mà Đình Quân ném cho khi nãy. Tôi cũng chẳng muốn quan tâm xem trong những tấm ảnh đó có gì nếu như anh không giận dữ ném chúng vào người tôi.
Nhặt từng tấm ảnh lên xem, tôi thiếu chút nữa phụt máu mũi vì trình độ quá chuyên nghiệp của người chụp ảnh. Thế quái nào mà cái cảnh Gia Hy cúi xuống nói vào tai tôi lại giống như cậu ấy đang hôn tôi; cảnh cậu ấy luống cuống kéo tay tôi lúc bị tôi nghĩ là fan cuồng lại giống như đang kéo tay tôi bỏ chạy khỏi đám đông; rồi cả lúc cậu ấy ôm vai tôi lúc chen vào trong concert của Nguyên Vũ lại giống như cậu ấy đang ôm tôi từ sau lưng, khung cảnh hỗn loạn lúc đó được thay bằng cảnh hồ nước vô cùng lãng mạn;… và còn nhiều bức ảnh kinh khủng khác nữa. Người ngoài mà xem những bức ảnh này thế nào cũng tưởng tôi với Gia Hy là một đôi tình cảm mặn nồng. Chẳng trách Đình Phong lại tức giận. Nhưng tôi chẳng còn tâm trí để nghĩ đến việc làm thế nào để anh thôi tức giận nữa, lẳng lặng vứt xấp ảnh kia sang một bên, tôi vùi mình vào chăn để ngủ.
Thế nhưng Đình Phong lại chẳng chịu để tôi yên, anh hung hăng giật phăng chiếc chăn ấm áp ra khỏi người tôi, không nói không rằng cởi phăng tất cả quần áo trên người tôi rồi ôm tôi vào nhà vệ sinh. Lúc này tôi mới thật sự hoảng loạn, anh định làm gì thế này??? Tôi toan vùng vẫy để thóat ra khỏi người anh, không ngờ còn chưa kịp động đậy thì cả người tôi đã bị Đình Phong dìm vào bồn nước lạnh buốt. Tôi mở to mắt nhìn anh, hai tay gắt gao bám chặt lấy vạt áo của anh, có trời mới biết tôi sợ lạnh đến nhường nào. Vừa mở miệng định nói thì bị nước tràn vào mồm, sộc cả lên mũi khiến tôi ho sặc sụa.
Bên tai vang lên giọng nói lạnh lẽo tựa như băng giá của Đình Phong: “Để xem lần sau em còn dám cho con trai chạm vào người hay không.”
Sau đó tôi được ôm trở lại giường, thái độ của Đình Phong có vẻ hòa hoãn hơn, anh dùng khăn tắm lau khô người cho tôi rồi lại tự tay mặc cho tôi bộ quần áo ngủ mới, đống quần áo cũ vứt bừa bãi trên đất bị anh thẳng tay quẳng vào sọt rác. Tôi kinh ngạc đến mức quên cả đỏ mặt, chỉ biết ngồi im để anh muốn làm gì thì làm.
Cho đến khi bị Đình Phong ôm vào trong chăn mới bàng hoàng nhận ra mình vừa mới bị người ta ghen đến mức phải sử dụng vũ lực, lại còn không… không mặc đồ trước mặt người ta nữa. AAA!!! Tôi xấu hổ dụi mặt vào ngực anh, miệng khẽ lẩm bẩm: “Đúng là đồ cầm thú.”