School 2021 [taekook]

Chương 76: 69.


Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 76: 69.


Để đạt đến hình thái trưởng thành xinh đẹp, bươm bướm mất khoảng 30 ngày hoặc hơn tùy thuộc vào những yếu tố ngoài tác động vào chúng.

Một đóa hoa hồng sau khi cắt nhánh khoảng 40 – 50 ngày sẽ cho ra một nụ hoa mới cũng xinh đẹp và ngát hương thơm.

Vậy còn những thiếu niên năm ấy đã mất bao lâu để có thể trưởng thành?

Jungkook 1 ngày tuổi oe oe trên tay ba khi vừa mở mắt chào thế giới.

Jungkook 1 tháng tuổi nằm ngủ thật ngoan trong nôi có ba thức đêm trông thay cho mẹ.

Jungkook đến khi 1 tuổi bắt đầu tập nói bi ba bi bô.

Jungkook mầm non u na ú nần chân tay ngấn ngấn.

Jungkook tiểu học bắt đầu ganh tị với bạn với bè khi được mẹ cha đến đón mỗi khi tan trường.

Jungkook trung học những năm đầu tiên cảm nhận rõ sự tủi thân khi một mình đến lớp rồi lại một mình về nhà.

Và…

Jungkook lúc cô đơn nhất lại dịu dàng gặp được một Kim Taehyung!

Có những cái chạm mắt chỉ là vô tình nhưng lại lưu luyến thật lâu. Có những người khiến ta dừng chân nhưng ngờ đâu chẳng muốn đi thêm nữa.

Taehyung 1 ngày tuổi khiến bác sĩ giật mình một phen khi vỗ mãi chẳng khóc.

Taehyung 1 tháng tuổi mỗi lần ngủ dậy đều vẫy tay đập nệm tung tung.

Taehyung đến gần 1 tuổi chỉ thích ôm bạn thỏ bông màu hồng.

Taehyung mầm non giành hết đồ chơi của bạn xấu.

Taehyung tiểu học chân tay lúc nào cũng có vết xước do nghịch ngợm mà ra.

Taehyung trung học luôn mang giày đạp gót ra vào phòng giám thị với đám bạn Yoongi, Jimin và không thể thiếu Haneul.

Và…

Taehyung lúc sắp đi vào ngõ đen của tương lai lại ngọt ngào gặp được một Jungkookie !

Ai bảo chỉ có Jungkook mới được chữa lành khi gặp người yêu em năm đó. Taehyung năm đó chẳng phải còn chẳng nghĩ đến việc tiếp tục làm gì sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông hay sao?

Có một Kim Taehyung từng chẳng quan tâm đến kết quả học tập, chẳng biết học để làm gì cũng chẳng biết cố gắng vì bất kì ai. Thử hỏi nếu không phải Jeon Jungkook, Kim Taehyung liệu có lên kế hoạch cụ thể cho tương lai của anh đến thế này không?

Nhưng đến lúc ấy, Taehyung và Jungkook đã trưởng thành hay chưa?

Taehyung 17 vẫn thích ăn vụng đồ ăn trong bếp của mẹ nấu, Jungkook 16 vẫn thích kẹo ngọt với cả bimbim khoai tây.

Taehyung lần đầu cãi nhau với người yêu vẫn cần lời khuyên từ ba mẹ, Jungkook nghe ba mẹ ra tòa án vẫn oa oa khóc bảo rằng con không muốn xa ai.

Trưởng thành không phải là bản thân dám một mình làm tất cả. Trưởng thành là khi biết tự mình chịu trách nhiệm với lời mình nói và biết suy nghĩ đến cảm nhận của những người yêu thương mình.

“Thưa hai bác!”

Taehyung thay đổi cách xưng hô để phù hợp với những điều anh sắp nói ra.

“Con muốn xin cưới em Jungkookie…”

“Thưa ba thưa mẹ, con muốn xin phép chuyện kết hôn của mình.”

Taehyung bí mật thưa chuyện với ba mẹ Kim rồi lại lặng thầm sắp xếp cho ba mẹ gặp nhau trước khi nói chuyện quan trọng ấy với Jungkook.

Không phải Taehyung ngạo mạn chắc chắn về việc Jungkook sẽ không từ chối, anh chỉ là hơn ai hết hiểu Jungkook của anh quan trọng lắm quyết định từ gia đình.

Taehyung lần này muốn mọi thứ đều được chuẩn bị chu toàn trước khi đến ngày đặc biệt đánh dấu bước trưởng thành mới trong mối quan hệ của anh và Jungkook.


Yêu thương luôn đó, lễ vật đủ đầy, ba mẹ hai bên cũng gật đầu chấp thuận, chỉ cần duy nhất lời đồng ý của Jungkook của anh thôi.

Có những chuyện không nghĩ là sẽ xảy ra, cũng có những người không nghĩ là sẽ có ngày gặp lại.

Taehyung vẫn nhớ rõ phản ứng của ba mẹ anh khi nhìn thấy ba mẹ của Jungkook đến. Mọi chuyện lại càng suông sẻ khi mối quan hệ của các bậc phụ huynh đã được thiết lập từ lâu.

Tấm ảnh ba mẹ Jeon chụp tại vườn hồng Daegu năm ấy hệt với bức ảnh ba mẹ Kim chụp bởi vì ở cùng một nơi. Chỉ khác là mẹ Jeon thì đang mang thai còn mẹ Kim lại đang trên tay bồng một bé trai kháu khỉnh.

Taehyung lấy tay dụi dụi mắt rồi lại cúi sát nhìn vào tấm ảnh cuối cùng là hình tập thể của cả công ty.

Góc bên phải ngoài cùng, ba mẹ Kim đứng cạnh ba mẹ Jeon, Kim Taehyung nằm trên tay mẹ vẫn với tay chạm vào em nhỏ trong bụng mẹ Jeon.

Đã từ hơn 20 năm trước, gia đình hai bên đã từng có chung một khung hình. Và sẽ sớm thôi, Taehyung muốn lần nữa chụp được bức ảnh hệt như thế. Có ba mẹ mình, ba mẹ Jungkook, có cả Jungkook nắm chặt tay mình với một bó hoa cưới trên tay.

“…”

Quay lại vào lúc Haekyung về lại Hàn Quốc cùng Minhyuk, Taehyung và Jungkook cũng quyết định dọn sang nhà riêng mà Taehyung đã đàm phán với anh họ trước đây.

Cuộc sống dưới một mái nhà của đôi trẻ yêu nhau cùng hai bạn cún béo xinh cứ thế ngọt ngào bất kể xuân thu hay đông hạ.

Đôi lúc cũng có cãi vã, đôi lúc cũng có giận hờn, đôi lúc anh ôm cún nhỏ em ôm cún to mỗi người một góc. Nhưng rồi được mấy phút đồng hồ sẽ lại nhích nhích gần nhau ngồi chung trên chiếc ghế nệm to trong phòng.

Bởi vì dù có chuyện gì xảy ra, cả Taehyung và Jungkook của hiện tại, một người thì chịu nói ra còn người kia sẽ nghiêm túc lắng nghe và tiếp nhận.

Jungkook năm nhất vẫn là chàng sinh viên nhỏ rụt rè bị đàn anh khoa khác lớn tiếng.

Jungkook năm hai mạnh dạn tham gia các hoạt động trong khoa.

Jungkook năm ba lần đầu được trải nghiệm đứng lớp trong kì thực tập Sư phạm.

Jungkook năm tư nằm trong danh sách Sinh viên tốt nghiệp đạt loại xuất sắc của khoa.

Lễ tốt nghiệp của Jungkook diễn ra vào một ngày nắng rất đẹp. Không biết vì ngày ấy nắng thật sự tươi sáng hay chính nụ cười trên môi Jungkook khiến không gian như nắng mai rạng rỡ trong lòng Taehyung.

Là khi Jungkook nhìn thấy ba mẹ và em gái nhỏ xíu sang tham gia buổi lễ. Lại là Jungkook khi nhìn thấy có Kim Haru, Song Minhyuk và cả Hwang Hawon. Đi bên cạnh đương nhiên không thể thiếu là Min Hae Ra và Jo Haekyung anh lớn.

Còn có cả ba mẹ Kim, có Yoongi hyung và Jimin hyung cũng đến. Haneul hyung thì từ trước đã bế Siro trên tay. Cuối cùng đôi chồng chồng thầy giáo, bác sĩ Kim cùng anh họ Hoseok cũng đến.

“Jungkook à! Chúc mừng con.”

“Chúc mừng em tốt nghiệp Jungkook!”

“Chúc mừng cậu Jungkookie !”

Thử hỏi Taehyung đã mất bao lâu để chuẩn bị tất cả những điều ấy cho Jungkook.

“Chúc mừng lễ tốt nghiệp của người anh yêu! Jungkook của anh giỏi lắm!”

Không đâu, phải hỏi rằng rốt cuộc Taehyung yêu nhiều thế nào mà làm tất cả mọi thứ chỉ để đổi lấy nụ cười hạnh phúc của Jeon Jungkook vào ngày hôm nay.

Người thợ chụp ảnh canh góc máy thật đẹp, màu sắc tươi sáng của nắng cùng nụ cười rạng rỡ của tất cả mọi người.

Jungkook mặc áo tốt nghiệp cùng Taehyung đứng ở vị trí trung tâm. Khoảnh khắc tiếng tách cùng ánh đèn từ máy chụp ảnh lóe lên cũng là lúc kỉ niệm cuối cùng của thời sinh viên.

Kết thúc thật rồi !

.
.
.
.


Sau khi buổi lễ mọi người chưa vội tạm biệt mà cùng nhau quay về nhà của Jungkook và  Taehyung. Cần phải ăn mừng cho tấm bằng tốt nghiệp của Jungkook và cả bằng tốt nghiệp loại giỏi của Taehyung đã nhận mấy ngày trước rồi.


Mỗi người một việc rộn rã cả một ngôi nhà. Jungkook chưa từng thấy âm thanh ồn ào nào lại dễ chịu đến thế.

Có chút hạnh phúc, có chút niềm vui. Jungkook thật muốn ôm Taehyung để cảm ơn về tất cả những gì anh đã mang đến.

Những người phụ nữ thì trong bếp nấu nướng. Những người đàn ông thì phụ vợ hoàn thành bữa ăn. Thanh niên trẻ tuổi phân công đi mua thêm rượu bánh và những cần phải ra ngoài. Những người còn lại thì kê lại bàn ghế để có đủ chỗ ngồi cho tất cả.

Chỉ riêng Jungkookie được giao nhiệm vụ trông em gái út Siro.

Anh em Jungkook phải được gọi là kết tinh nhan sắc của ba và mẹ Jeon. Jungkook luôn được ngợi khen bằng các thán từ da trắng, mặt xinh, miệng chúm chím đỏ, mắt long lanh tròn. Tuy nhiên nổi bật hơn cả là phần xương hàm sắc xảo và sóng mũi thẳng cao. Jungkook anh tú là điều trước nay chưa ai phủ nhận.

Và Jeon Junghye như một bản sao khác giới nhỏ xíu của anh trai. Vẫn nước da trắng sáng ửng hồng khi gặp nắng, vẫn gương mặt bầu bĩnh má tròn nhìn là muốn chạm tay. Vẫn mắt long lanh, vẫn môi ửng đỏ, chỉ là em út của Jungkook sở hữu đường nét gương mặt mềm mại hơn hẳn anh trai.

Jungkook cầm quyển truyện cổ tích có in hình chú ếch màu xanh, xung quanh gồm có một bạn bé Tannie, một bạn bé to hơn là Bammie, bé nhỏ xíu nữa là Siro đang ôm bạn gấu bông chăm chú nghe anh trai nhỏ kể chuyện.

Ngày xưa, có một chú ếch xanh sống cùng với mẹ trong một ao sen lớn. Thế nhưng ếch con lại chẳng bao giờ nghe lời mẹ. Mẹ nói gì chú luôn làm ngược lại. Mẹ bảo đi lên núi thì chú đi ra sông, mẹ bảo chú đi ra sông thì chú lại đi lên núi. “Những đứa trẻ khác đều ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ, tại sao con mình lại không nghe lời nhỉ?” Ếch mẹ rất buồn lòng vì ếch con không chịu nghe lời.

Bốn em bé cả người cả cún cả thú nhồi bông đều long lanh mắt tập trung bởi giọng Jungkook vừa hay lại vừa ngọt.

Ếch mẹ nói với con. “Con à, sao con lại không nghe lời mẹ? Mẹ sẽ dạy con kêu cho đúng, con thử làm theo nhé. Kekul kekul.”

Thế rồi ếch con kêu : “kulke, kulke.” “Mẹ ơi, con luôn thích làm ngược lại.”

Ếch mẹ thở dài. “Được rồi, nhưng con hãy giữ đúng điều này. Có rắn sống trong khu rừng đằng kia, con tuyệt đối không được vào đó nhé.”

Taehyung nãy giờ vẫn đứng quan sát từ vị trí phòng bếp, cả cảm xúc và suy nghĩ như đều đắm chìm vào lời kể của thầy giáo nhỏ tương lai. Ánh mắt nuông chiều say mê đặt trên em nhỏ, không hiểu sao lại bất chợt suy nghĩ về viễn cảnh một nhà có Taehyung, có Jungkook và có… một em bé của họ thì tuyệt vời biết bao.

Haneul vừa mua rượu và nước ngọt trở về trên tay còn cầm theo lọ nước trái cây mà em bé nào đó rất thích. Ghé sang phòng bếp đặt tất cả lên bàn rồi rửa tay cẩn thận, Haneul chào ba mẹ trong nhà một tiếng rồi mới đến chỗ Jungkook để bế Siro.

Siro thấy anh về còn có mua theo nước đào thơm thơm thì mắt long lanh đầy mong đợi. Không quên thơm thơm vào má anh hai mấy cái thật kêu rồi mới sang chơi cùng anh Haneul.

Haneul rõ là có em trai nhưng vì chênh lệch tuổi tác chỉ 1 năm nên anh không có loại trải nghiệm được làm anh. Như một cách bù đắp cho thiếu hụt làm anh của mình năm đó, Haneul dường như dành hết ngọt ngào của mình cho đứa trẻ Siro.

Taehyung lúc này cũng vừa vặn ngồi xuống chỗ Jeon nhỏ.

“Anh chán nên mới đến đây sao?”

Taehyung lập tức phủ định:

“Đâu có!”

“Dạ ?”

“Vì anh nhớ em.”

Taehyung lại thế nữa rồi. Jungkook vừa cười vừa mắng yêu người yêu mình.

“Anh có thể giả vờ là người có liêm sỉ không?”

Taehyung rất dứt khoát:

“Không được.”

“Dạ ?”

“Liêm sỉ không làm em mỉm cười xinh như vừa rồi.”

Yêu thì tìm cách, không yêu sẽ tìm lý do. Và bởi vì Taehyung yêu, yêu Jungkook nhiều lắm nên mới làm tất cả để khiến em mỉm cười.

“Taehyung, Jungkook à! Vào ăn thôi con.”

“Dạ!”

Taehyung và Jungkook đồng thanh một tiếng rồi lại quay lại nhìn nhau khúc khích cười. Taehyung đứng lên trước rồi đưa tay để Jungkook nắm vào rồi mới đứng lên. Và trước khi đi đến bàn ăn, Taehyung lại lén lút hôn lên má lên môi Jungkook mấy cái luôn rồi.


Nhìn Jungkook vui thế Taehyung cũng bất giác mỉm cười theo. Bàn tay đưa lên đặt trên ngực trái, mấy ai biết được Taehyung đang lo lắng đến mức nào.

Tất cả đều ngồi vào bàn tiệc, Taehyung lúc này mới để ý em nhỏ lại hậu đậu chẳng chịu đi dép trong nhà.

“Dép bông của em đâu bé?”

Jungkook lúc này mới sực nhớ.

“Dạ ở kia…”

Jungkook ban nãy ngồi đọc sách với Siro nên để luôn ở đây. Taehyung không trách mà chỉ xoa đầu cưng chiều rồi đứng lên đến lấy giúp em.

Đi rồi trở lại, Taehyung thấp người cúi xuống xỏ dép vào chân em.

“Jeon bé!”

“Dạ ơi?”

Jungkook trả lời theo thói quen.

“Anh hiện tại đang quỳ gối nên anh xin phép cầu hôn Jungkook của anh, nhé!”

“Dạ?”

Mọi chuyện như chẳng có dự tính trước, tất cả diễn ra tự nhiên đến mức Jungkook ngơ ngác mắt long lanh tròn. Còn ba mẹ và bạn bè xung quanh dường như phối hợp mà im lặng để đôi trẻ làm việc “lớn”.

Taehyung nén hết căng thẳng để giọng không run cố gắng nói rõ từng lời từng chữ từ tận tâm can.

“Anh xin yêu em khi nắng đến, yêu em cả khi đêm về. Mở mắt có em bên cạnh, nhắm mắt vẫn có em cạnh bên. Yêu thương và hạnh phúc, anh sẽ từng chút dành dụm cho riêng em thôi.”

Taehyung đặt trong lòng bàn tay hộp vuông bằng nhung dần dần mở.

Không lộng lẫy, không kiêu sa, không hoa giăng ngập lối, Taehyung chỉ có tình yêu chân thành quỳ một chân gối ngỏ lời suốt dời cùng Jungkook của anh.

“Cốc cốc cốc.”

Jungkook không biết diễn tả cảm giác của mình hiện tại của mình là gì. Trái tim như được bao trong mật ngọt hạnh phúc mà lặp lại theo anh.

“Cốc cốc cốc.”

Taehyung mỉm cười lại tiếp tục nói.

Ai gọi đó?

Nếu là thỏ

Cho xem tai.

Nếu là Jeon…

Cưới anh nhé!

“…”

Những giọt nước mắt hạnh phúc đã rơi, Jungkook nhìn anh với đôi mắt nhòe đi nhưng ngập tràn cảm xúc. Muốn ôm anh nhưng không nhấc nổi chân bước, muốn hôn anh nhưng không hiểu sao run đến mức không điều khiển được chính mình.

Taehyung đưa tay giúp em thấm đi mi mắt. Anh kiên nhẫn một chân quỳ gối ngước lên chờ đợi câu trả lời của Jungkookie.

Taehyung thích Jungkook trước khi thích nụ cười trên môi em. Hay nói khác đi, dù Jungkook có không cười thì Taehyung vẫn thích em ấy. Bởi ai rồi cũng có lúc mệt mỏi cần một nơi để bộc lộ cảm xúc của chính mình.

“Nụ cười trên môi không bằng niềm vui trong ánh mắt. Hạnh phúc giả tạo không bằng em buồn rồi cứ khóc trên vai anh.”

Một lần, Taehyung đưa kẹo thay thuốc lá cho Jeon vì thuốc lá không tốt cho sức khỏe em nhỏ.

Cũng là Taehyung, một lần khác lại chuẩn bị sẵn thuốc lá trên đầu giường cho Jeon.

Không quan trọng là người cầm bật lửa mồi thuốc hay người giật điếu thuốc vứt đi. Người hiểu được mình đang cần gì mới thật sự khó tìm thấy.

Kẹo ngọt là cho một Jungkook nghiện thuốc, còn thuốc lá là cho một Jungkook buồn lòng.

Taehyung có cả kẹo ngọt và thuốc lá. Chỉ vì  anh muốn Jungkook có anh thôi là đủ trên đời.

Giây phút Jungkook nhận ra bản thân không thể không có Taehyung là khi em buồn, mọi người đều nói mọi chuyện sẽ ổn thôi, còn Taehyung lại nói anh ở đây rồi. Không phải mọi chuyện sẽ không ổn. Mà là dù có không ổn Taehyung vẫn luôn ở đây…

“Em đồng ý!”


“…”

Taehyung hạnh phúc đến mức tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Tay run bần bật nhưng vẫn cố giữ chặt chiếc nhẫn trên tay dành cho Jungkook. Người anh dành hết tất cả để yêu thương trân trọng giờ đã gật đầu đồng ý rồi.

Mẹ Kim và mẹ Jeon không hẹn mà cùng lúc tựa đầu vào vai chồng nhìn con cái yên bề gia thất. Cả mọi người xung quanh cũng cảm giác hạnh phúc lây. Yoongi nắm chặt tay Jimin xoa xoa như muốn nói, chuyện của họ cũng sẽ kết thúc tốt đẹp thôi.

Hoseok vẫn âm thầm theo dõi Taehyung và Jungkook. Anh vẫn luôn lo lắng hai đứa nhỏ sẽ bị tổn thương. Cho đến hôm nay, nhìn ánh mắt thâm tình Taehyung dành riêng cho Jungkook, anh có thể không lo lắng nữa rồi.

Ánh mắt Taehyung dành cho Jungkook là điều chưa từng thay đổi, ánh mắt chỉ duy nhất một người thôi.

“Dù xung quanh có hàng vạn hay trăm người đi nữa, chớp mắt một cái anh liền có thể nhìn ra vị trí của em. Anh lo lúc Jungkook buồn anh không thể bên cạnh, lo em khóc không có anh dỗ dành, lo rằng nước mắt em rơi anh không lau kịp. Nếu anh không nhanh tìm được em giữa biển người rộng lớn, anh sợ kẻ khác sẽ có được cơ hội trân quý này.”

“Lần đầu nhìn em, anh rung động vì em. Đến hôm nay vẫn nhìn em, anh lại cảm động vì thật sự có được em rồi.”

Tình yêu là gì anh nhỉ?

Người cùng uống rượu khi em muốn say.

Người cùng ngồi nghe khi em muốn nói.

Người cùng thức giấc và cùng về nhà.

Thỉnh thoảng nghiêng đầu em sẽ lại có bờ vai của người ấy.

Tình yêu vốn là hạt mầm được ươm từ hai người xa lạ. Đủ can đảm nói ra mới làm chớm nở một cuộc tình.

Một chút thấu hiểu, một chút bao dung. Một chút quan tâm, một chút ấm áp chính là chất xúc tác khiến mầm hoa yêu thương ấy lớn lên.

Đôi lúc dỗi hờn, đôi khi rơi nước mắt. Lúc thật buồn, lúc cũng thật đau. Nhưng đến cuối cùng vẫn là quay đầu nhìn lại nhau…

Taehyung chỉ có một mối tình. Jeon Jungkook là tình đầu của cậu ấy!

Jungkook lại có nhiều mối tình. Kim Taehyung vừa hay là mối tình cuối trong cuộc đời của em!

Bắt đầu hẹn hò bằng một viên kẹo đường. Kết thúc hò hẹn bằng một lễ đường tình yêu.

“…”


❣️❣️❣️

Có những thứ chưa từng thay đổi.

Như là ánh mắt Taehyung dành cho Jungkook mỗi lần nhìn nhau ❣️

❣️❣️❣️
___________________
01:00pm ngày 10/04/2022

Ôn lại tất cả để cảm nhận sự hạnh phúc vào tập cuối cùng của quyển nhật ký thanh xuân.

Hãy thật lộng lẫy và mỉm cười thật tươi trong lễ đường tối nay nhé.

Taekook đợi bạn –  bii đợi bạn ❣️

Yêu thương thiệc nhiều 🙆🏻‍♀️❤️


❣️❣️❣️

To readers


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.