School 2021 [taekook]

Chương 73: Tập Đặc Biệt. Jaekyung - Lyn ❣️


Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 73: Tập Đặc Biệt. Jaekyung – Lyn ❣️


“Chỉ còn một năm nữa là hết trung học, sao tự dưng con lại muốn về Hàn Quốc hoàn thành chương trình lớp 12?”

“Em về trông anh dâu nhỏ giúp anh còn gì nữa…”

“Anh đủ tin tưởng Minhyuk.”

“Thì…”

“Anh nhớ lúc trước em đâu có thích Seoul.”

“Nhưng bây giờ em muốn đến nơi ấy.”

“Vì sao?”

“Em muốn tìm một người.”

Khoảng thời gian cấp 3 có lẽ là năm tháng tươi đẹp nhất, càng đẹp đẽ hơn nếu một mối tình nào đó được chớm nở. Nhưng có bông hoa nào nở lại không có ngày tàn phai, tình chỉ đẹp khi tình dang dở, Jaekyung và Lyn đã có một mối tình đẹp như mơ ấy nhưng đáng buồn thay vì nó dở dang.

Sao gọi là dở dang, vì nơi ngực trái của cả hai chưa bao giờ thật sự hết yêu…

Năm 17 có một Jaekyung đơn giản lắm, đơn giản đến mức gục ngã trước nụ cười của bạn học vừa mới quen.

Nhìn thấy người ấy cười, học sinh Jo liền đem lòng thầm thương thầm nhớ người ta.

Còn Lyn năm ấy, vì một câu nói của người kia mà đến giờ vẫn còn chờ…

Park Han Lynn, bạn học hay gọi em là Lyn!

Lyn sinh ra và lớn lên ở Busan, thành phố nhỏ nhắn xinh đẹp của Đại Hàn Dân Quốc.

Đối với Lyn, Busan có lẽ sẽ luôn là lựa chọn duy nhất. Em yêu cái nắng sớm đầu ngày, yêu ánh đèn khi màn đêm buông xuống. Yêu cánh hoa đào mong manh chớm nở đầu xuân và yêu cả cơn mưa đầu hè bao phủ cả thành phố.

Và hơn hết, Lyn thuộc tuýp người hướng nội, không muốn tiếp nhận những điều không thân quen.
Nhưng mà… đâu ai biết trước ngày mai. Và… Lyn cũng đã không biết!

2 năm trước…

.
.
.
.

Ngày Jo Jaekyung đặt chân đến Hàn Quốc, nơi đầu tiên em đến là Trung học Yuji ở thành phố Busan.
Năm ấy đại diện Mỹ Quốc có trung học Quốc tế New York tham gia đấu giải OMC.

Jaekyung thực chất được chọn là tuyển thủ chính thức tham gia thi đấu ở vị trí chuyên Toán hình học, nhưng vì không ưng tinh thần hiếu chiến của trường mình nên em xin phép không rút khỏi đội tuyển.

Và hơn hết, Jaekyung không thể tham gia thi đấu với tinh thần luôn hướng về đội đối thủ cũng là đội của anh trai mình. Jaekyung năm ấy cỗ vũ nhiệt tình cho trung học Kangsan.

Cũng bởi vì lý do này, Jaekyung xếp vào đội học sinh tham gia trao đổi đến các trường trung học ở Hàn Quốc.

Nếu ở thành phố Seoul trung học Kangsan thì ở Busan này, trung học Yuji cũng thuộc dạng trường điểm đầu trong mọi lĩnh vực.

Vừa vào hội trường, Jaekyung đứng sững khi nguồn điện đột nhiên bị mất khiến không gian hội trường bao phủ một màu tối đen như mực.

Trong tia sáng mong manh từ đèn flash điện thoại phía sân khấu, Jaekyung ấn tượng với một bạn học với vẻ ngoài đáng yêu, mang giọng nói ngọt ngào, nụ cười có chút lém lỉnh rất nhanh ổn định tất cả mọi người.

[ Do một sự cố nhỏ nên bên phía hậu cần đang kiểm tra lại nguồn điện, mong rằng các bạn học sinh mới đến thông cảm cho sự bối rối của bọn tớ trước vẻ đẹp của mọi người.]

Cả khán phòng đều bật cười trước câu nói của Lyn, không khí cũng trở nên bớt ngột ngạt và căng thẳng.

Park Han Lynn – học trưởng nhỏ nhất ở trung học Yuji. Lyn học giỏi, khả năng lãnh đạo tốt, lại còn mang nét đẹp nghịch ngợm đáng yêu, đặc biệt khi cười làm người khác liền muốn mang về cưng nựng.

Với vẻ ngoài hút người nhìn như thế, Lyn cũng được xếp trong danh sách đại diện cho bộ mặt của trường.

Lyn tiếp tục trò chuyện với mọi người trong khi ban hậu cần đang cố gắng sửa lại hệ thống. Lyn kể về thành phố Busan với một vẻ đẹp yên bình nhưng cũng không kém phần mĩ lệ của những cánh đồng hoa.

“Nhưng tôi không thích Busan.”

Giọng nói nhanh chóng thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người trong khán phòng. Lyn phía này cũng rất nhanh tìm ra chủ nhân của giọng nói khi nãy.

“Cậu là học sinh mới đến?”

“Vâng!”


Lyn có chút bất ngờ vì Hàn ngữ của bạn học ngoại quốc này khá tốt.

“Cậu vì sao không thích Busan?”

Jaekyung nhún vai:

“Vì không phải là New York thôi!”

New York là thành phố của những cái “nhất” và đó chắc chắn không phải danh hiệu suông. Từ những màn trình diễn ngoạn mục tại Broadway cho đến các triển lãm đẳng cấp thế giới ở Bảo tàng nghệ thuật hiện đại (MoMA), các cửa tiệm tại SoHo và hàng loạt nhà hàng đưa ẩm thực khắp nơi về tụ họp, New York luôn mới mẻ để khám phá trong mỗi lần ghé thăm.

Song, hơn cả những địa danh mang tính biểu tượng ấy, New York còn có một khía cạnh bí mật khiến ai đó nhung nhớ khi rời xa thành phố này.

“Mỗi nơi đều có những nét đẹp khác nhau dưới ánh nhìn của những người khác nhau, tớ hi vọng cậu có thể nhìn thấy được nét đẹp ở nơi thành phố nhỏ nhắn này.”

“Nhưng nếu tôi vẫn không thích thì sao?”

“Không sao? Nếu cậu không thích Busan thì cứ để Busan thích cậu nhé?”

Jaekyung nhướng mày, cảm giác có chút thú vị với bạn học nhỏ trước mặt.

“Làm sao Busan thích tôi được?”

Lyn cũng không ngại mà bước đến.

“Vì tớ vừa nhìn đã thích cậu nên tớ nghĩ Busan cũng sẽ thích cậu thôi.”

PHỤT…

Đèn khán phòng vụt sáng trở lại, mọi người rất nhanh đã ổn định được chỗ ngồi để tiếp tục buổi lễ chào đón các học sinh mới đến. Suốt cả buổi lễ hôm đó có một Jo Jaekyung luôn hướng mắt nhìn về phía bạn nhỏ đáng yêu của trung học Yuji.

“Tớ có thể biết tên cậu không?”

“Gọi là Jaekyung!”

“…”

Với thế mạnh về ngôn ngữ nên, Lyn được trung học Yuji tin tưởng giao nhiệm vụ trao đổi trực tiếp với đại diện trung học Quốc tế New York.

Không biết do tình cờ hay may mắn, người được sắp xếp sẽ phụ trách hướng dẫn Jaekyung lại là bạn nhỏ Lyn. Nhìn vào danh sách học sinh trong đợt trao đổi lần này, Lyn phát hiện em và Jaekyung cùng tuổi.

“Tớ là Lyn, nếu cậu còn gì thắc mắc về trung học Yuji có thể nói với tớ.”

Jaekyung xoay ghế sang đối diện trực tiếp với Lyn.

“Tớ đang cần một thứ.”

“Cậu cần gì?”

“Số điện thoại của Lyn!”

“…”

.
.
.

Jaekyung trở về phòng sau ngày đầu tiên đến trung học Yuji, nơi em sẽ lui tới suốt vài tháng kế tiếp. Vừa đặt lưng xuống giường điện thoại đã lập tức báo có cuộc gọi đến.

“Sao rồi?”

“Rất tốt cho tới khi anh gọi!”

Jaekyung chán nản nhìn gương mặt anh trai phóng đại trên màn hình. Anh em họ Jo từ khi sinh ra đã như lửa với xăng. Gặp nhau là chỉ bùng lên hỏa hoạn nguy cấp.

Nhưng cũng phải nói, Jaekyung bởi đang giận anh trai không để tâm khiến bản thân bị thương trong lần thi đấu ở OMC.

“Nghe giọng của em hình như Busan không quá chán?”

Jaekyung mỉm cười mà bản thân không hề nhận biết. Khoé môi xinh đẹp cong lên ấm áp khi trong đầu nhớ đến ai kia.

“Bông hoa nhỏ ở Busan… rất xinh gái và đáng yêu!”

“…”

Thời gian cứ thế trôi qua, Jaekyung và Lyn ngày càng thân thiết, đi đâu cũng đi chung, hễ thấy một người sẽ thấy luôn người còn lại. Không biết từ lúc nào, Lyn đã không xem Jaekyung đơn giản chỉ là một người bạn ngoại quốc nữa rồi.

“Jaekyung!”

“Dạ nghe.”

“Một tháng ở đây rồi, cậu có thích Busan hơn chưa?”

Jaekyung đóng quyển sách đang đọc dở, mắt nhìn về phía Lyn, suy nghĩ về câu hỏi vừa rồi của cậu ấy.


“So với ngày đầu, có thích hơn.”

Lyn có chút hứng khởi vì thay đổi này của Jaekyung.

“Cậu thích gì ở Busan nhất?”

Jaekyung chẳng chút chần chừ…

“Thích cậu!”

Cảm xúc bối rối cùng biểu cảm gương mặt đỏ lựng hai bên gò má càng chứng tỏ sự ngượng ngùng của bông hoa nhỏ xứ Busan.

“Câ..cậu…”

Thấy Lyn ngập ngừng, Jaekyung thu lại ánh nhìn không một tia giả dối.

“Sao vậy? Không được sao?”

“Cậu đùa đúng không?”

“Nhìn mặt tớ giống đùa lắm sao?”

Jaekyung nhíu mày không vui, lần nữa quay sang nhìn chằm chằm bông hoa nhỏ. Không lẽ bởi vì tóc Jaekyung dài, da Jaekyung trắng? Vì Jaekyung là con gái thì không được có tình cảm yêu thích “đặc biệt” với một người cũng là con gái sao?

May thay, Lyn không nghĩ như thế. Lyn không nhận được quá nhiều lời tỏ tình, nhưng quá bán trong số những người ấy lại là nữ sinh.

Và trời sinh khí chất của Lyn là thu hút ánh nhìn của các bạn nữ nhiều hơn các bạn nam.

Không phải Lyn không xinh theo chuẩn mắt nhìn của nam nhân, mà bởi vì em xinh nên họ toàn nghĩ em là đoá hoa đã có chủ chậu mất rồi.

Người hay để tâm đến hành động hơn cả lời nói như Lyn đương nhiên đã nhận ra tình cảm của Jaekyung đối với em có hơn một “người bạn nữ”. Lyn không xa cách mà càng ngày càng thân thiết với Jaekyung chính xác là câu trả lời cho quả tim của bông hoa Lynnie.

“Cậu có yêu New York không?”

“Tớ chưa đến đó nên không chắc.”

“Vậy cứ để New York yêu Busan nhỏ nhá!”

Câu nói của Jaekyung thành công khiến Lyn nở nụ cười e ấp như nụ hoa gặp được gió xuân. Và bông hoa ấy chính thức nở rộ khi Lyn gật đầu.


.
.
.
.

So với Jaekyung, Lyn là người khá kín tiếng trong chuyện tình cảm. Jaekyung không thích công, Lyn cũng sẽ chẳng thích khai. Hàn Quốc vẫn còn rất khắt khe trong chuyện tình cảm đồng giới. Tuy nhiên, hình ảnh hai bạn nam thân mật đi cạnh nhau vẫn sẽ dễ chấp nhận hơn hai nữ sinh có loại quan hệ đó.

Jaekyung không muốn Lyn thương tổn từ ánh nhìn của người khác, Lyn ngược lại cũng bảo vệ Jaekyung khỏi những tổn thương ở đất nước này.

Jaehyung luôn dành một sự ôn nhu dịu dàng hết thảy của mình đối với Lyn. Bản thân cũng không hiểu vì sao ban đầu không hề thích Busan mà giờ đây lại không muốn rời khỏi nơi này.

Có lẽ, vì tình yêu với thành phố này, hoặc là tình yêu với người nhỏ kia.

Mỗi ngày tan lớp, Jaekyung đều đứng trước cửa chờ cô gái của em.

Hình ảnh bạn nữ cao cao, gương mặt sắc lạnh sở hữu đường nét lai tây chiếm hết ánh nhìn của nam sinh và khối sinh dãy hành lang ấy. Tựa lưng vào lan can trước cửa phòng học, Jaekyung không quan tâm lắm vì trái tim đã có người đến và chiếm giữ mất rồi.

Nếu Lyn chưa tan lớp thì Jaekyung cũng chỉ trầm mặt chú ý màn hỗn chiến trên màn hình điện thoại của mình.

Giáo viên đã bước ra khỏi lớp, Jaekyung vẫn không có dấu hiệu thay đổi vị trí của mình. Bởi vì em biết rằng, người ấy sẽ xuất hiện và nói thầm vào tai mình.

“Vợ ơi…”

Bông hoa đẹp nhất Busan trong mắt Jaekyung đây rồi.

Không ồn ào, không huyên náo. Chỉ thầm thì nói nhỏ: “Hôm nay em nhớ Lyn nhiều!”

Ngót nghét cũng bên nhau được hơn hai tháng. Lyn có gì đó rất đặc biệt so với những người trước của Jaekyung. Jaekyung luôn phải cưng chiều người yêu bởi bản thân là “công” nhưng khi gặp Lyn thì lại khác. Công vẫn là công nhưng Jaekyung được Lyn cưng chiều rất nhiều.

“Xuống nhanh, em có mua trà sữa vị Jae thích nữa, xuống nhanh không đá tan bây giờ.”

Lyn gửi đoạn ghi âm qua tin nhắn điện thoại. Jaekyung vừa nghe giọng em ngọt ngào đã phóng như bay thẳng ra cửa nhà.

Đập vào mắt Jo Jaekyung là người mà cả ngày hôm nay em cứ nghĩ đến suốt. Lyn mỉm cười ngày khi thấy người yêu, hai tay dang sẵn chờ Jaekyung đến ôm mình. Jaehyung đặt nhẹ nụ hôn trán Lyn khi tay còn đang vòng ngang lưng ôm chặt người yêu nhỏ.

“Jae tắm trễ quá dạ?”

Lyn nhíu mày vì người yêu không ngoan.

“Hôm nay em có việc ở trường nên về trễ, giờ mới có thời gian gội đầu.”

“Đừng để tóc ướt, sẽ cảm, lên phòng em sấy tóc cho nha.”


Lyn vẫn luôn như thế, yêu thương Jaekyung vô cùng.

Sau khi sấy khô tóc cho Jae, Lyn lại cúi xuống hôn lên mái tóc thơm mùi hoa ngọt.

“Hôm nay em ngủ lại với Jaekyung nha.”

Jaekyung không bất ngờ bởi Lyn cũng thường sang ngủ cùng em như thế. Chỉ là Jaekyung vẫn không biết, Lyn thật ra là không muốn về nhà…

Jaekyung và Lyn gặp nhau vội vã, yêu nhau vội vàng và rồi kết thúc cũng chẳng kịp níu kéo. Nhưng mà… không lâu dài đâu có nghĩa là tình cảm không đậm sâu.

Jaekyung nhìn Lyn thật lâu, ánh mắt luôn chứa đựng yêu thương thầm kín…

“Sao Jae nhìn em lâu thế?”

“Lỡ sau này không còn được nhìn em nữa rồi sao?”

“Ngốc quá đi thôi…”

Thật ra lúc này Jaekyung đã suy nghĩ rất nhiều khi nhìn vào mắt người em thương. Bởi mới hôm qua thôi, có những chuyện Jaekyung chưa từng ngờ đến, cũng chưa dám nghĩ bao giờ.

“Em là Jaekyung đúng không?”

“Vâng, anh là…?”

“Anh thích Lyn.”

“…”

Chàng trai kia còn nói gì gì nữa nhưng tai Jaekyung như có thứ âm nhiễu tạp xung quanh, bóp chặt tim em đến nghẹn lại…

Nhưng mà không trách được người ấy, bởi Jaekyung và Lyn đâu nói cho ai biết tình cảm của mình dành cho đối phương.

“Jaekyung, em có nghe anh nói không?”

“À vâng, em xin lỗi, anh nói gì ạ?”

“Ừm.. anh nghe nhiều người nói em và Lyn có quan hệ rất tốt, hai người cũng rất hiểu nhau, nên anh muốn hỏi em nhiều hơn về Lyn.”

Jaekyung cố ép bản thân nặn ra một nụ cười với người đối diện. Phải rồi! Jaekyung và Lyn có mối quan hệ rất tốt… Phải định nghĩa đó là loại quan hệ gì đây?

Cả hai đến quán coffee gần trường học, Jaekyung chẳng nhớ người đã tìm mình tên gì, em cũng chẳng muốn nhớ. Chỉ biết rằng người ấy là tiền bối cùng trường với Lyn.

“Lyn có sợ gì không? Em ấy suốt ngày cứ tinh nghịch chọc ghẹo anh thôi…”

Nhìn người trước mặt đang hăng say kể về người thầm thích, Jaekyung chỉ biết giả vờ như đang tiếp nhận câu chuyện, tổn thương nối tiếp thương tổn, trái tim em còn hơn bị ai đó giày vò.

“Lyn sợ độ cao nên mỗi khi leo núi hay ở nơi cao anh hãy nắm tay cậu ấy. Nếu được hãy nói: Đã có anh đây rồi, như vậy cậu ấy sẽ cảm thấy an tâm hơn.”

“Lyn không ăn được cay, nên mỗi lần nấu ăn anh hãy bỏ ít ớt thôi nhé.”

“Da Lyn rất nhạy cảm nên sẽ dễ nổi mẫn đỏ khi bị nắng chiếu trực tiếp, anh nhớ mang áo khoác cho cậu nếu cả hai đi dạo vào buổi xế chiều.”

“Lyn rất sợ giật mình nên anh tuyệt đối đừng dọa cậu ấy. Lyn không thích thể hiện quá nhiều tình cảm ở nơi đông người nên nếu anh muốn hãy hôn nhẹ vào má hay lên tay cậu ấy thôi.”

“Em hiểu Lyn thật đấy, nếu không phải anh biết mối quan hệ của em và Lyn, anh còn nghĩ em là người yêu của em ấy cơ.”

Jaekyung mỉm cười chua xót.

“Người yêu, sao có thể chứ?”

“Thật ra ba mẹ Lyn mấy lần nhìn thấy hai đứa cứ nghi ngờ mờ ám. Gia đình em ấy thật sự gắt gao trong việc này.”

“Không đâu…Em ấy sao có thể yêu một người là nữ.. được chứ!”


.
.
.


Lang thang hơn hai tiếng ngoài bờ sông dài, Jaekyung thẩn thơ nghĩ mãi về lời nói của người con trai kia.

“Ba mẹ Lyn mấy lần nhìn thấy hai đứa cứ nghi ngờ mờ ám. Gia đình em ấy thật sự gắt gao trong việc này.”

Lyn luôn giấu chuyện gia đình mình, là bởi vì nhà của Lyn không chấp nhận chuyện em yêu đương đồng giới sao? Như vậy, Lyn của Jaekyung chắc đã mệt mỏi lắm.

“Xin lỗi vì lúc em rời khỏi Hàn Quốc chỉ để lại hình ảnh kẻ khốn phản bội tình cảm của Lyn thôi!”

Jaekyung cũng chẳng thể nghĩ gì hơn. Cùng nhau đối mặt, cùng nhau vượt qua sao? Điều ấy quá lớn lao đối với sự can đảm của một nữ sinh.

Những bé gái 17 tuổi thật sự vẫn mong manh như cánh đào bay trong gió. Gió nâng niu, gió thổi nhè nhẹ sẽ làm cánh hoa tung bay hồng ngọt khắp cả không gian. Nhưng nếu chẳng may, cơn gió giận dữ mà nổi trận cuốn lớn, mong manh cánh hoa nhỏ sẽ rách toạc trước cả khi chạm vào nền đất lạnh lẽo bám đầy tuyết băng.

Ngay ngày đầu tiên xác định yêu đương với bông hoa nhỏ ở Busan, Jaekyung đã đeo vào tay người ấy chiếc vòng mà em rất thích.

“New York và Busan cách nhau xa quá, em đành giữ Lyn bằng cách này.”

Lời chia tay là do Lyn nói… Nhưng Jaekyung mới chính là người tàn nhẫn vẽ nên câu chuyện không có thực về áp lực gia đình.

Không phải Jaekyung lo cho mình, em biết bản thân đi rồi sẽ rất khó khăn nếu Lyn phải một mình đối mặt với chuyện này.

Jekyung hiểu rõ nhất Lyn không giống mình, Lyn có thể bình thường như những người con gái khác. Có một gia đình đầy đủ ngọt ngào với chồng và con Lyn. Vậy thì tại sao lại bắt Lyn đi vào con đường không thẳng lại còn lắm chông gai.

Càng nhanh kết thúc, cảm xúc sẽ nhanh qua.

Nhưng… Jaekyung sai rồi!

17 tuổi đầu biết gì mà sầu muộn vì thứ gọi là tình yêu?

Vậy ai dám khẳng định những rung động bồi hồi nơi ngực trái vào năm 17 tuổi là không thật lòng thật dạ?
Mà đã là thật lòng… thì có nát lòng cũng chưa chắc có thể quên  đi.

New York ngày Jaekyung trở về mưa giăng trắng xóa. Bước chân lạc lõng trên đường về nhà khiến tâm trạng em chẳng vơi bớt nặng nề…


Nằm trong bệnh viện những ngày sau đó vì cơn sốt dai dẳng không ngớt, Jaekyung quay đầu ngắm cơn mưa ngoài cửa sổ.

“New York nhớ Busan nhiều.”

Những tưởng sẽ quên vậy mà lại còn chạm mặt khi hoàng hôn tắt nắng. Hơn một năm ấy mà cứ tưởng Han Lynn vẫn còn đung đưa tay nắm miệng gọi í ới tiếng vợ ơi…

Jaekyung thật nhanh muốn đến tận mắt nhìn Lyn và nói câu em xin lỗi. Lyn vẫn đứng lại, đôi mắt vẫn xinh đẹp như lần đầu nhìn Jaekyung.

“Busan vẫn yêu Jae đấy nhưng em không yêu Jae nữa!”

“Lyn…”

“Buông tay nhé, em phải về rồi.”


❣️ Kết thúc tập đặc biệt ❣️

“Sao em lại chọn du học ở New York? Hàn Quốc cũng có trường Sư phạm kia mà?”

“Em muốn đến New York thôi.”

“Anh nhớ lúc trước em đâu có thích New York.”

“Nhưng bây giờ em muốn đến nơi ấy.”

“Vì sao?”

“Em muốn tìm một người.”

Lyn biết Jungkook vì ngày ấy từng đến OMC xem thi đấu. Biết Jungkook là bạn của Jaekyung khi cả hai cùng đồng phục với nhau.

Không còn tư cách người yêu, Lyn chỉ biết vin vào cái cớ khán giả cổ vũ để lần nữa được tận mắt nhìn thấy người em đã yêu.

Và vẫn yêu…



❣️❣️❣️

1. 박한린 – Park Han Lynn
Ban Tự nhiên khối A (chuyên Lý)
Ngoại hình: 1m57 – 47kg
Nhóm máu: A     – Giới tính: Nữ
Xu hướng tính dục: Bisexual
Ưu điểm: Nhan sắc + Trí tuệ. Có mắt nhìn nhận giới tính của những người xung quanh.
Khuyết điểm: Tâm lý tình cảm cá nhân.
Đặc điểm tính cách: Lạnh lùng che giấu sự đáng yêu không cưỡng lại được.
Thành tích năm học trước: Từ chối học bổng của trường Đại học Quốc tế Hàn Quốc và nhiều trường Đại học trong khu vực.
Tình trạng: Yêu đơn phương.

2. 조재경 – Jo Jaekyung
Ban Tự nhiên khối A (chuyên Toán)
Ngoại hình: 1m72 – 52kg
Nhóm máu: O – Giới tính: Nữ
Xu hướng tính dục: Lesbian.
Ưu điểm: Giỏi 2 thứ tiếng.
Khuyết điểm: Không vẽ được hình trong Toán học (Hình học không gian).
Đặc điểm tính cách: Con lai Hàn – Mỹ.
Thành tích năm học trước: Tuyển thủ chính thức của đội tuyển Á quân OMC.
Tình trạng: Yêu đơn phương.


❣️❣️❣️

[Chuyển ver]
Có một Busan nhỏ yêu một Seoul to ❣️
Author: rubiikim
Edit by: bii siêu cute


_____________________


Sự trau chuốt bù lại nhiều sai sót suốt nhiều ngày qua.

Cái giá phải trả cho một tập phụ mang tên Tập đặc biệt của hai em bé xinh đẹp này là 2 ly trà sữa và 4 giờ đồng hồ ❣️

bii thật chăm chỉ vì muốn kẹo đủ vị ngọt cho những bạn yêu thương mái nhà nhỏ này.

Yêu thương thiệc nhiều 🙆🏻‍♀️❤️


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.