School 2021 [taekook]

Chương 65: 59.


Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 65: 59.

Một cậu bé bị mẹ mắng suốt đường về nhà vì hôm nay lên lớp em chẳng làm bài tập. Người mẹ chỉ tay về hướng những người công nhân lao động với vẻ mệt mỏi trên mặt và quần áo bảo hộ đều đã bẩn đi vì bụi công trình.

“Nếu con không học sau này con sẽ phải giống những người kia…”

Giống những người công nhân lao động chân tay thì đã sao? Giống người lao công quét dọn đường phố thì đã thế nào? Thậm chí những người ăn xin ngồi bên vệ đường hay người phát tờ rơi dưới trời nắng gắt thì có gì xấu trong mắt đứa trẻ sao?

“Nếu con cố gắng học tập, con có thể giúp cho cuộc sống của những người kia tươi đẹp hơn…”

Đó là những điều mà các thầy cô trong khoa Jungkook dạy cho sinh viên của mình – là sự tinh tế trong giáo dục học sinh.

Còn chưa kể đến việc một đứa trẻ không chịu học là bởi vì nhiều nguyên nhân mà ít phụ huynh hoặc thậm chí thầy cô giáo có đủ thời gian tìm hiểu.

Thay vì cố đặt câu hỏi “Tại sao con không làm bài?” khiến đứa trẻ phải tìm đại một lý do để biện minh cho hành vi của mình, chúng ta có thể cho học sinh những sự lựa chọn.

Con muốn tự mình làm bài tập hay cùng làm với bạn? Con muốn thực hiện bài tập ngay bây giờ hay đọc kỹ đề thêm 2 phút nữa rồi mới bắt đầu làm? Con muốn làm bài tập 1 trước hay bài tập 2 trước? Con muốn hoàn thành bài tập theo thứ tự từ trên xuống dưới hay từ dưới lên trên?

Học sinh nhận được câu hỏi này sẽ cảm thấy bản thân con được tôn trọng. Học sinh được phép lựa chọn điều mình muốn làm chứ chẳng phải bị thầy cô bắt ép hay buộc con phải làm theo.

Jungkook hai tay chống cằm bợ má phúng phính, môi chu lên giữ cây viết chì vắt ngang trên môi.

Vô thức nhìn ra điểm không vô định ngoài cửa sổ, em nhỏ là đang suy nghĩ về câu hỏi bài tập môn Nhập môn nghề giáo – môn học bắt buộc của tất cả sinh viên sư phạm vào năm đầu tiên.

” Vì sao các em lại chọn trở thành Giáo viên Tiểu học?”

Chụt…

“Ơ ?”

Jungkook bị hôn nên giật mình làm rơi cả chiếc bút. Vì mãi suy nghĩ nên em nhỏ không hay người yêu đi học về rồi.

Taehyung tựa người vào bàn học, hai tay khoanh trước ngực nhìn em người yêu nhỏ xíu của mình. Có gì thiếu thiếu thì phải?

“Dạ anh mới đi học về.”

Phải rồi, Jungkook nhà anh là em bé ngoan nên lúc nào anh về cũng đáng yêu chào anh một tiếng. 

Taehyung đi học cả ngày cũng nhớ người yêu anh thật nhiều.

Nắm tay kéo Jungkook đứng lên, Taehyung ngồi xuống ghế rồi mới để em ngồi vào lòng mình. Cánh tay thật tự nhiên mà vòng ngang bụng em ôm chặt. Taehyung mỗi lần đi học về là thích dụi dụi vào cổ em thơm thơm.

“Em nghĩ gì mà chăm chú thế?”

Jungkook bị anh cọ đến ngứa ngáy mà rụt cổ một chút. Taehyung của em dạo này cứ thích làm nũng suốt thôi.

“Ưm.. em làm bài tập thôi.”

Taehyung từ phía sau nghiêng qua nhìn ngón tay Jungkook chỉ vào câu hỏi trên giấy. Bàn tay vẫn ôm chặt em nhỏ, miệng cúi sát bên tai nhỏ giọng trò chuyện.

“Thì em bảo rằng tại người yêu em không cho em làm giáo viên dạy trung học.”

“Dạ ?”

“Không thế thì sao nữa ? Học sinh cấp một có thể nghịch ngợm nhưng dù gì cũng là trẻ con. Học sinh cấp hai thì đang ở tuổi dậy thì, tâm lý nổi loạn nên người yêu của anh sẽ mệt lắm nếu chọn làm giáo viên ở trường trung học cơ sở. Còn học sinh cấp ba thì…”

“Thì sao ạ?”

Chỉ nghĩ đến cảnh Jungkook của anh ân cần giảng bài cho mấy thằng nhóc cuối cấp là máu ghen Taehyung vọt lên tận trời xanh rồi.

“Anh không muốn đánh ghen với trẻ vị thành niên.”

Nghe có vẻ không hợp lý nhưng lại vô cùng hợp lý. Suy nghĩ của mấy đứa con trai ở cái tuổi nửa trẻ con nửa trưởng thành ấy Kim Taehyung chẳng phải rất rõ hay sao.

“Anh này!”


Jungkook đấm nhẹ hều vào ngực anh một cái, lại bị anh nhanh hơn bắt được mà đan chặt mười ngón vào nhau.

“Anh thì sao?”

Chụt !

“Anh thì làm sao?”


Chụt !

“Yêu em quá chừng luôn đó.”

Chụt !

Một tay ôm eo, một tay giữ gáy. Mỗi câu Taehyung nói sau đó liền kèm theo nụ hôn.

“Ai cho anh hôn người ta?”

Jungkook bặm miệng giấu hai phiến môi đỏ hồng vào trong. Thế nhưng Taehyung chỉ cần dùng tay bóp hai gò má, môi xinh lập tức bị chèn ép mà lại chu lên.

“Người của anh thì anh hôn thôi.”

“Ư…ưm…”

Lần này không phải nụ hôn phớt nhẹ, Taehyung ghì chặt em nhỏ mút mát môi mềm.

Đầu lưỡi vươn ra quấn lấy đầu lưỡi nấp trong khuôn miệng ngọt ngào. Cứ như mật ngọt, cứ như rượu say, môi lưỡi cả hai triền miên dây dưa phát ra âm thanh ưm a không rõ.

Theo dòng cảm xúc mà lần xuống mơn trớn lưỡi mềm từ vị trí từ cổ chảy dài xuống xương quai xanh. Mỗi nơi Taehyung chạm vào đều ửng hồng dấu vết yêu thương. Khoái cảm từ da thịt khiến cơ thể Jungkook mềm nhũn, miệng không ngăn được mà rên lên ngọt ngào.

“Ưm… hưm… Tae…”

Taehyung lần vào vạt áo vuốt ve thân thể mềm mịn, tay anh không ngừng di chuyển lên cao tìm kiếm nhũ hoa bé xinh.

“Aaa…”

Jungkook không kiềm được mà rên lên một tiếng làm Taehyung bừng tỉnh. Bỗng dưng anh dừng lại mọi hành động khi môi miệng sắp chạm đến nụ hoa mê người.

Jungkook ngây dại một lúc với ánh nhìn ngơ ngác, Taehyung vậy mà rời khỏi cơ thể em. Bàn tay tuột khỏi cơ thể đang hứng tình mà da thịt đỏ ửng. Taehyung nâng Jungkook rồi ôm em vào lòng.

“Anh ơi…”

Giọng nói nỉ non của em nhỏ đang lọt thỏm trong lòng anh thở dốc. Được anh ôm chặt nhưng đáy mắt từ lúc nào lại dâng lên tầng nước trong veo của sự tủi thân.

Lần nào cũng vậy, anh cứ mơn trớn người ta đến lúc cơ thể phản ứng anh lại đẩy ra. Taehyung thật sự không muốn quan hệ xác thịt với cậu sao?

Uất ức sinh tức giận, Jungkook bật người đứng dậy, gương mặt sắp bật khóc nhìn chằm chằm người kia không nói lời nào.

Taehyung muốn đưa tay sờ má, Jungkook liền nhanh chóng quay mặt sang hướng khác rồi chạy vụt ra ngoài.

Là lần đầu tiên Jungkook cảm thấy khó chịu với Taehyung nhiều đến thế. Không muốn khóc trước mặt, cũng không muốn nói chuyện với Taehyung.

Và lần này, Taehyung không đuổi theo…


.
.
.
.


Trên chiếc giường rộng lớn phủ màu nệm trắng, Taehyung quay mặt nhìn sang Jungkook, còn Jungkook lại quay mặt nhìn vào tường.

“Jungkook…”

Không khí yên tĩnh một hồi lâu, Taehyung lại mở miệng.

“Anh ôm em được không?”

Nghe anh gọi nhưng Jungkook không muốn phản ứng. Taehyung phía này có chút buồn lòng.

“Sắp tới anh sẽ đi làm thêm.”

Sao anh lại đi làm thêm? Anh làm thêm ở đâu? Ca làm việc từ mấy giờ đến mấy giờ? Công việc có nặng nhọc không? Mấy giờ anh về nhà với em?

Bao nhiêu điều muốn biết, bao nhiêu thứ muốn hỏi anh nhưng Jungkook vẫn nằm im giả vờ đã ngủ.
Trong lòng người yêu của Taehyung lúc này chỉ còn đọng lại lý do anh muốn tránh mặt mình thôi…

Và đêm đó, là lần đầu tiên cả hai ngủ cùng một giường nhưng cảm giác lại xa cách đến thế.

Người thì buồn, tim thì lại đau…

.
.
.
.

Jungkook tỉnh giấc khi chuông báo thức điện thoại vang lên. Mắt chưa mở, bàn tay theo thói quen đặt sang vị trí bên cạnh tìm kiếm hơi ấm quen thuộc để rúc vào nhưng chỉ cảm nhận hơi lạnh chạm vào.
Taehyung đi rồi…

Jungkook rũ mi chán nản với tay tắt điện thoại inh ỏi trên đầu giường, nhận ra bên dưới còn có mảnh giấy ghi chú.

“Hôm nay anh có tiết nên phải lên trường sớm. Đồ ăn sáng anh mua rồi, em hâm lại một chút rồi ăn nhé! Tối nay anh đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi gần trường, 10 giờ anh sẽ có mặt ở nhà và hôn em. Em nhớ ăn sáng rồi hãy đi học nha. Anh thương Jeon của anh <trái tim>”

Anh ấy thật sự không để tâm đến những chuyện đã xảy ra sao?

Jungkook không thấy vui, ngược lại còn khó chịu vò nhàu tờ giấy nhỏ rồi quăng thẳng vào sọt rác gần bàn học. Nếu anh đã mặc kệ, Jungkook cũng sẽ không muốn nghĩ đến nữa. Một mình rời khỏi giường ngủ, Jungkook bỏ bữa sáng mà đi thẳng đến trường.

Ngồi học trong lớp, Jungkook tập trung nghe giảng mặc kệ bao tử réo gọi vì chưa được lấp đầy. Chuông tin nhắn điện thoại thi thoảng lại kêu lên có tin nhắn gửi đến. Jungkook liếc thấy tên người gửi thì bỏ qua không muốn trả lời.

Ting…

Em đã ăn sáng chưa?

Ting…

Em đang học môn gì?

Ting…

Anh nhớ em.

Ting…

Anh đến trường gặp em được không?

Là tin nhắn từ Hyungie ❣️ của Jungkook.

10:30am
Jeon ơi…

11:15am
Anh muốn hôn em quá!

1:00pm
Trả lời anh được không, Jungkook?

Taehyung bất lực nhìn màn hình điện thoại chỉ có người xem mà chẳng ai trả lời. Jungkook phản ứng thế này cũng đúng thôi…

Hyungie❣️
Anh nhớ em !

Đến lúc tan trường, Taehyung vẫn không nhận được tin nhắn hồi âm…


.
.
.
.


Việc đi làm thêm đối với Taehyung là dự định của anh có trước khi anh sang Mỹ. Thuộc diện sinh viên du học nhờ học bổng nên học phí của mình Taehyung chẳng phải bận tâm. Anh đi làm vì muốn lo cho cuộc sống của Jungkook hiện tại và cả cuộc sống của cả hai người ở thì tương lai.

Không phải Taehyung lo xa, anh là từng bước thực hiện kế hoạch cho hạnh phúc của mình.

Taehyung xin về sớm khi đồng hồ chỉ mới điểm 9 giờ. Ghé mua phần gà rán Jungkook đặc biệt thích. Mua thêm cốc trà sữa ít ngọt nhiều thạch cho người yêu. Tối nay về nhà, anh sẽ nói rõ với Jungkook về chuyện tối qua.

Đổi lại sự nhớ nhung muốn ôm em lập tức, Taehyung vào phòng chỉ cảm nhận sự lạnh lẽo cùng không gian tối om. Jungkook giờ này, đáng nhẽ phải về nhà học bài rồi chứ?


Không nghĩ Jungkook lại giận mình đến thế, Taehyung bất an muốn chạy ra ngoài đi tìm em. Nhưng vừa bước đến cửa lại vừa vặn Jungkook đã về. Vừa lo vừa sợ khiến Taehyung có chút cao giọng.

“Em đi đâu sao giờ mới về?”

“Đi làm.”

Jungkook trả lời trống không, thái độ lạnh nhạt lướt qua khiến Taehyung càng thêm mất kiểm soát.

“Em nói sao?”

“Em đi làm. Đi làm nên giờ mới về.”

“Ai cho phép em?”

“Anh đi làm được sao em không đi được?”

“Nhưng anh có nói với em rồi mà, còn em đã hỏi ý kiến anh đâu?”

“Tại sao em phải hỏi ý kiến của anh?”

“JUNGKOOK !”

“SAO ?”

“…”

Taehyung nhìn Jungkook bằng ánh mắt đỏ ngầu tức giận, Jungkook cũng chẳng thua mà nhìn thẳng vào đối phương. Cả hai đều tức giận mà lớn tiếng. Không khí ngột ngạt có thể bức chết một nhánh hoa hồng.

Taehyung chỉ nhìn mà không trách em nhỏ không ngoan, bởi chính anh luôn cưng chiều dung túng cho mọi bướng bỉnh của Jungkook. Taehyung chỉ đau lòng một chút.

Jungkook giờ lại hỏi anh sao em ấy phải hỏi ý kiến của mình. Hỏi anh như vậy, Taehyung phải trả lời thế nào đây?

RẦM !!!

Lần này… là Taehyung bỏ đi.


.
.
.
.


Bên ngoài, trời đổ cơn mưa. Mưa to, mưa to lắm. Jungkook ngồi sụp xuống cửa khóc nấc từng cơn.

Nhìn thấy hộp gà rán trên bàn kèm ly trà sữa mình rất thích, Jungkook nhận ra lần này là em sai rồi. Bản thân Jungkook cũng không hiểu sao bản thân lại tức giận. Trong chuyện lần này chẳng biết ai mới thật sự là người có lỗi đây…

Jungkook lo lắng cho Taehyung đến mức bản thân cảm thấy khó thở. Em nhỏ thật sự lo Taehyung sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu bây giờ lao ra ngoài dầm mưa tìm anh thì Taehyung có giận em không?

Taehyung không đi xa, anh chỉ muốn một mình để ổn định lại tâm trạng. Mọi chuyện ngay từ đầu là lỗi của anh. Nhưng mà Jungkook nói thế, tim anh rất đau.

Ngồi ở cửa hàng tiện lợi nơi mình làm việc, Taehyung mua hai chai bia vừa uống vừa ngắm mưa buồn.

Mà cũng thật là lắm! Mỗi khi Taehyung say, anh chỉ nhớ mỗi Jungkook thôi…

[ Liu liu, anh lớn rồi mà còn khóc nhè! ]

Đứa trẻ lang thang đang tìm chỗ nấp mưa thì gặp một anh lớn đẹp trai đang rơi nước mắt.

Taehyung quay sang nhìn nó, đứa trẻ mặt mày lấm lem nhưng trên môi lại cười trêu anh rất tươi.

Nhưng anh lại nhớ nụ cười của Jeon Jungkook.

[ Người có thể khiến anh mỉm cười ngay khi nhìn thấy em ấy… Hôm nay làm anh khóc rồi. ]

[ Người yêu anh sao? ]

Trẻ con ra đời sớm đúng thật là những đứa trẻ tinh ranh. Taehyung nghĩ thế mà nhếch miệng cười lên nụ cười chua xót.

[ Ừm! Nhưng người anh yêu làm anh đau lòng như vậy có phải yêu anh không? ]

[ Không yêu anh đâu !]

Trẻ con vẫn mãi là trẻ con mà thôi…

[ Không đâu… Nhóc sai rồi. Bởi vì tên người ấy là Jungkook, nên em ấy mới được phép làm anh đau thế này.]


.
.
.
.

Đã quá nửa đêm mà Taehyung vẫn không trở về phòng. Jungkook ở nhà cứ đi qua đi lại, trên tay ôm chặt hai chiếc điện thoại của cả em và Taehyung.


Trời mưa như thế, lạnh như thế, Taehyung của em giờ ở đâu rồi?

Đêm nay, Jungkook khóc đến ngạt hai bên cánh mũi. Đêm nay, Jungkook ngước lên bầu trời không trăng cũng chẳng sao đâu. Bởi người em đợi là Taehyung mà anh còn chẳng về nữa…

“Em nhớ anh quá, Taehyung của em ơi… hức…”

Cạch !

Jungkook giật mình, ánh mắt ướt đẫm sưng lên vì khóc khóc suốt từ đầu hôm.

“Jungkook …”

Là Taehyung. Là Taehyung của Jungkook.

Jungkook khóc nấc chạy thật nhanh mà ôm chặt Taehyung.

“Taehyung… hức… anh ơi… hức… em xin lỗi mà… Taehyung đừng đi mà… hức…”

Cơ thể ôm anh mà run lên từng đợt, Jungkook sợ người trước mặt là ảo giác nên cứ ghì chặt không ngừng. Taehyung nhìn thấy cảnh này không khỏi xót xa nhưng  không thể đáp lại mà đẩy em ra vì cơ thể dầm mưa đang rất ướt.

“Jungkook à…”

Jungkook không những không buông mà còn ôm chặt anh vừa nói vừa nấc lên không ngừng.

“Nếu Taehyung không thích em sẽ không đi làm nữa..hức…”

“…”

“Em sẽ ngoan mà… hức..ức… Sẽ nghe lời anh… hức… Không xem mà không trả lời tin nhắn như hôm nay… hức… Taehyung đừng đi nữa… hức…”

Tim Taehyung đập hẫng một nhịp.

“Ban ngày em có tất cả… hức… nhưng mà ban đêm… hức.. ban đêm.. em chỉ có mình Taehyung thôi… hư…ức…”

Câu nói của Jungkook là tất cả nỗi buồn khi bị anh bỏ rơi. Cố gắng tách Jungkook ra khỏi cơ thể mình vì lo em nhiễm lạnh, hai tay nâng gương mặt đỏ ửng vì lệ nhòa đau lòng nâng niu…

“Đêm nay… cho anh chạm vào em nhé, Jungkook !”

“…”

❣️❣️❣️


Ban ngày em có tất cả, nhưng khi đêm về, em chỉ có mình Taehyung thôi…

❣️❣️❣️


❣️ Góc tương tác với readers nhà mình ❣️

Bạn nghĩ vì sao Taehyung lại dừng lại vào đêm hôm trước ?


❣️❣️❣️
__________________


10:00pm 26/02/2022

Được mọi người thương nên bii có động lực viết tiếp tập mới…

Về câu chuyện đầu tập 59 là bii được nghe cô giáo kể lại ❣️ Vì thấy ý nghĩa nên muốn chia sẻ cùng mọi người ❣️

Dạo này nhiều bạn trêu muốn làm người yêu bii quá ❣️ Biết là trêu thôi nhưng bii vui lắm vì tình cảm của mọi người dành cho bii 🥰

Yêu thương thiệc nhiều 🙆🏻‍♀️❤️


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.