School 2021 [taekook]

Chương 64: 58.


Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 64: 58.


Jungkook có tin vào tình yêu không?

Không… Jungkook không tin. Jungkook chỉ tin Taehyung yêu em thôi.

Là sao nhỉ?

Bởi lẽ chẳng có ai trên đời này bao dung Jungkook nhiều như Taehyung ấy. Taehyung rất ít nói với Jungkook rằng “Anh yêu em”, nhưng hành động của chàng trai ấy từ lúc yêu bé nhỏ họ Jeon đến tận bây giờ cũng chỉ gói gọn 3 từ đó thôi.

Taehyung và Jungkook thi thoảng thích đi xem phim chỉ có hai người. Lại thích cùng nhau ghé vào quán ăn bình dân gần trường ăn no căng bụng. Thích sau tất cả cùng nắm tay nhau tản bộ về nhà. Dù có là tiết trời mùa thu se lạnh, bàn tay nắm chặt bàn tay khiến hai trái tim ấm áp lạ thường.

Jungkook thích mặc quần dài với áo rộng thật rộng. Nếu quả thật không phải dịp gì quan trọng em nhỏ sẽ chẳng bao giờ lựa chọn tây trang hay áo sơ mi để ra ngoài.

Taehyung lại hay chọn áo sơ mi trơn màu không  cúc áo. Cổ chữ V không quá sâu, anh lại phóng khoáng tự nhiên nên chẳng bao giờ sơ vin áo quần.

Chàng trai đi cạnh người yêu nhỏ xíu chỉ thua mình vỏn vẹn một tuổi. Chẳng ai trưởng thành bằng niềm vui nên bên cạnh Taehyung, Jungkook mãi là em bé mà thôi. Taehyung lại rất yêu em bé nên anh muốn chở che cho Jeon nhỏ cả đời.

Jungkook là ưu tiên, Jungkook… là duy nhất.

Thấy Taehyung mải chơi game, mắt hầu như chỉ nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, Jungkook lén lút đưa tay đan vào tay anh đang bấm phím. Mất nửa ngày cũng chẳng thấy anh phản ứng gì thêm. Lén lút thở dài buồn bã, bàn tay rụt lại liền bị Taehyung lườm một cái rồi nắm chặt không cho Jungkook buông.

Ấy vậy mà có người được anh nắm tay nên trong tim nở rộ cả vườn hoa hạnh phúc.

Taehyung sờ sờ tay mềm của Jungkook, phát hiện móng xinh có chút dài ra, biểu cảm gương mặt có chút tham vọng.

“Jeon…”

“Dạ ?”

“Anh bấm móng tay cho em nhé!”

Jungkook co hết mười đầu ngón tay giơ lên trước mặt. Chăm chú nhìn qua bàn tay chính mình rồi quay đầu nhìn xuống mười ngón chân ngoe nguẩy trên thảm bông dưới sàn nhà. Môi chu chu một chút giả vờ suy nghĩ, cuối cùng bặm môi một tiếng póc xin xỏ anh người yêu.

“Em xin đặt thêm dịch vụ bấm móng chân nhé!”

Taehyung cưng chiều hùa theo trò đùa của Jeon nhỏ:

“Dịch vụ vừa đẹp trai vừa yêu em hân hạnh phục vụ bộ móng này!”

Bông hoa tươi tắn nở rộ trên miệng em mỉm cười là bông hoa đẹp nhất trong ánh mắt của Kim Taehyung.

Jungkook đáng yêu của Taehyung đang nhìn ngắm những thứ nhỏ xíu dễ thương không kém.

Tiếng lách cách vang lên đều đặn khi anh lớn nhẹ nhàng bấm đi móng vuốt thỏ con. Jungkook ngồi trên ghế, Taehyung khoanh chân dưới sàn, ánh nhìn tỉ mỉ cẩn thận đến nâng niu.

Jungkook hay làm nũng nhưng bản chất rất hiểu chuyện. Em có nũng nịu, có khó chiều cũng bởi vì đối phương là Kim Taehyung – là người Jungkook tin rằng luôn bao dung em vô điều kiện.

Taehyung một tay chống cằm, mặt ngước nhìn lên biểu cảm của Jungkook sau khi đã “phục vụ” xong. Em nhỏ có chút suy tư, tuần sau là nhập học rồi, lịch học cả hai lại lệch rất nhiều.

Taehyung có một năm để học ngôn ngữ và tìm hiểu về chuyên ngành đào tạo nên sau khi nhập học anh không mất nhiều thời gian cho tiết học dành cho sinh viên ngoại quốc ở trường. Hơn nữa, học kì đầu của Taehyung tương đối nhẹ nhàng về mặt kiến thức chuyên môn, chủ yếu là nội dung đại cương có thể tự tìm đọc tài liệu ở thư viện.

Jungkook thì ngược lại, dù cũng là tân sinh viên vừa nhập học nhưng lịch học của em sớm đã đặc kín. Học ngôn ngữ, học đại cương, có cả môn chuyên ngành là những kiến thức lần đầu Jungkook được tiếp xúc. Tuy không quá sức nhưng cũng chẳng còn nhiều thời gian cho việc hẹn hò yêu đương.

Nếu không phải cả hai sống cùng nhau, cuộc sống du học của Jungkook không thể tưởng tượng có bao nhiêu nỗi nhớ.

“Lịch học của em nhiều nhiều lắm… Không phải em sợ mệt, chỉ là em không thể về sớm với anh.”

Muốn đưa tay an ủi em nhưng lại nhớ ra điều gì đó trong ngăn tủ bàn học, Taehyung nhón người với tay lấy ra một chiếc hộp nhỏ vừa gọn trong lòng bàn tay.

Là… lắc chân bằng bạc tòn ten một hạt châu nhỏ và dấu móc vô cực nhỏ xíu nhưng vô cùng tinh tế.

Jungkook có chút thắc mắc khi Taehyung ôn nhu đeo lắc bạc vào cổ chân trái của mình.

“Dạ?”

Không chỉ là giúp em đeo, Taehyung còn nâng lên rồi chạm môi thật nhẹ.

“Em muốn đi đâu cũng được, miễn khi xong việc em về nhà với anh. Nhé!”

Đường cong nhẹ xuất hiện ngay vị trí đuôi mắt, gương mặt xinh đẹp vẽ nụ cười tươi thay câu trả lời.

Và… bất chợt thôi, Jungkook nhận ra rằng… Taehyung đối với em là cả cuộc đời…


.
.
.
.

Taehyung không thích đọc sách, nhưng anh lại thích đọc bất cứ thứ gì trong khi gối đầu lên bắp chân của người yêu thương. Sinh viên năm nhất Kim Taehyung mượn hết những quyển sách cần đọc. Anh đem về đọc dần bên cạnh sinh viên năm nhất tên Jungkook họ là em bé Jeon.

Cũng chính vì nguyên nhân ấy nên Taehyung sẽ chỉ đọc sách khi Jungkook đã đi học về. Thời gian còn lại, anh đắm mình vào những cuộc chiến đẫm máu trên màn hình máy chơi game.

PHỰT !

“Aw… woof… woof!”

“GRAAaaa !”

Taehyung đứng hình mất năm giây, sắp đạt kỷ lục mới thì màn hình máy tính lại tối đen như màu lông của hai bé cún. Anh tưởng mình lập tức có thể xử trãm hai thằng con trai nghịch ngợm làm dây điện bị tuột ra…

“TAN BAMMMMMMMMM !!!”

Taehyung đang rất tức giận. Thật sự tức giận. Máu quạu nhiều hơn máu não mà siết chặt nắm tay.

Nhưng…

Nhìn thấy yêu thương nhỏ xíu vừa đi học về lại cười ngây dại như kẻ say.

Lúc này… máu mê lại nhiều hơn máu nóng.

“Anh ơi…”

Jungkook về đến nhà liền chạy vào phòng rồi tách hai chân ngồi lên chân anh. Cơ thể mềm nhũn mười phần hết mười phần dựa dẫm vào Taehyung than thở.

Nằm thật gọn trong lòng anh với một bên má áp vào lồng ngực, Jeon nhỏ học ở trường cả ngày mệt thật mệt luôn rồi.

“Hôm nay em cứ bị làm sao ý…”

Taehyung vuốt tóc cưng chiều, nhận ra Jungkook là đang làm nũng. Anh lại đưa tay nựng má dễ thương vì bị chèn ép mà thịt thà dồn qua một phía, giọng nói trầm nhẹ vỗ về người thương.

“Người yêu anh làm sao nào?”

“Em cứ nhớ anh suốt thôi.”

Hự…

Biết trước em đáng yêu nhưng lần nào tim Taehyung cũng giật phập một phát. Vị ngọt của kẹo bông gòn còn thua xa miệng nhỏ của Jeon nhà anh.

Thơm nhẹ xuống đỉnh đầu mềm mại, Taehyung xoa lưng cho người trong lòng dễ chịu sau ngày học dài.

“Hôm nay ở trường em thế nào? Có chuyện gì muốn kể cùng anh không?”

“…”

Ngọt ngào nhất đôi khi bắt đầu những quan tâm vụn vặt. Một lời tâm tình không làm nên kí tích, nhưng từng chút ít lại trở thành những yêu thương.

Jungkook luyên thuyên kể với anh về những điều hôm nay em được học. Kể về học phần đầu tiên mang tên Nhập môn nghề giáo mà sinh viên năm nhất của Đại học Sư phạm dù là khoa nào cũng đều phải học qua.

Giáo dục Tiểu học được so sánh như nền móng của một ngôi nhà từ những ngày đầu khởi công xây dựng. Là khởi đầu, là quan trọng, là thầm lặng, là bị chôn sâu.

Sẽ chẳng có ai khen cái móng nhà “đẹp” khi bước vào một ngôi nhà cao tầng lộng lẫy. Chỉ khi ngôi nhà không may đổ sụp xuống, mọi người buông lời trách móc móng nhà không kiên.

Móng có chắc thì nhà mới vững. Bậc Tiểu học cực kì quan trọng nhưng là một sự bắt đầu bị chôn sâu.

Giáo sư của Jungkook có nói một câu đau lòng lắm…

Giáo viên Tiểu học là nghề chấp nhận sự quên lãng.

Còn định thơm thơm em cho vơi bớt nỗi nhớ, nhận ra người trong lòng đã nhịp nhàng thở đều. Jungkook vì mệt mà thiếp ngủ trên vai Taehyung.

Taehyung giúp em vuốt lại mái tóc. Anh đưa tay xoa lưng muốn vòng ôm Jungkook chặt hơn.


“Dù thầy giáo nhỏ của anh có bị bao nhiêu người lãng quên đi nữa, vẫn có anh luôn nhớ hết tất thảy mọi thứ thuộc về em trên cuộc đời này.”

Ánh hoàng hôn chiếu thẳng vào gian phòng nhỏ, có những yêu thương nhỏ ngọt ngào cả không gian.

.
.
.
.

Haekyung tập thể dục xong, người đầy mồ hôi nhưng lười đi tắm nên cứ nằm lì một chỗ. Rõ ràng đã nhấc người ngồi dậy nhưng rồi lại nằm xuống bấm điện thoại chứ chẳng chịu vào phòng vệ sinh.
Minhyuk thở hắt một hơi, như có như không lướt ngang trước mặt ai đó đang nằm dài trên thảm tập.

“Phải chi có ai tắm cùng rồi kì lưng giúp mình.”

Vu vơ thôi mà lại động vào ngay điểm hiểm của anh người yêu lười biếng. Nhanh hơn cả tốc độ tên lửa, 30 giây sau đã không còn thấy bóng dáng Haekyung đâu rồi.

Chỉ là tắm thôi nhưng không hiểu sao cả hai mất hơn một giờ đồng hồ mới hoàn thành tất cả. Đến lúc bước ra cũng là Haekyung bế gọn Minhyuk quấn khăn bông nhẹ nhàng đặt em lên giường.

Sắc mặt hiện tại có bao nhiêu khó coi, Minhyuk nắm đấm bằng bông đánh bụp vào ngực cái người không biết kiềm chế.

“Anh xin lỗi mà… tại mấy ngày rồi có được gần gũi em đâu.”

Minhyuk không giận, chỉ là eo nhỏ của cậu không theo nổi sức lực của Haekyung.

“Đã nói một lần thôi, anh lại cứ đòi thêm nhiều nữa. Cái đồ khỏe mạnh nhà anh hmm!”

“Là tại em quyến rũ anh trước mà.”

“Anh còn dám…”

Haekyung vẫn lợi dụng sờ sờ cơ thể mịn màng của em người yêu. Không những sờ thôi anh còn vô sỉ mà xoa nắn những chỗ nộn thịt khiến Minhyuk nổi cáu gầm lên một tiếng.

“Đừng có động vào em coi, đang khó ở muốn chết nè.”

Sao Minhyuk khó ở mà Haekyung thấy người yêu dễ cưng muốn xĩu vậy?! Đưa tay xoay gương mặt hờn dỗi của Minhyuk hôn xuống muốn nuốt đi âm thanh rên rỉ ngọt ngào mà Minhyuk lại sắp phát ra.

Đều đặn 3 ngày sau, Taehyung và Jungkook phát hiện Haekyung luôn nằm ngủ ở phòng khách !


.
.
.
.

Mặt trời đã mọc, màn sương mỏng phủ kín chiếc lá non. Jungkook gần đây gặp vấn đề về việc cân nặng. Taehyung nuôi khéo béo ú tròn vo, hai má bánh bao nhìn là muốn cắn. Gọi Jungkook thức dậy mà em nhỏ cứ rúc mãi vào người anh thôi.

Không còn là chuyện gì lạ khi cả hai mất hơn ba mươi phút quấn quýt mới có thể rời khỏi giường mà đến thao tác vệ sinh cá nhân.

Hôm nay là cuối tuần, cả Jungkook và Taehyung đều không phải đến trường đại học.

Taehyung ngày thường đã chơi game rất nhiều, nhìn anh đầu tư dàn máy tính xịn sò cũng biết anh yêu thích loại hình giải trí này đến mức nào.

Không những thế, trong ngôi nhà nhỏ có bốn chú chim ri, Haekyung và Minhyuk vừa hay cũng đam mê bấm phím.

“Hôm nay anh không chơi game cùng anh Haekyung và Minhyuk sao?”

Taehyung đang ngồi trên máy tính, nghe tiếng em hỏi thì quay lại nhìn…

“Em chơi cùng bọn anh luôn nha, anh chỉ bé.”
Jungkook lắc đầu, có chút nhỏ xíu của sự tủi thân giấu khéo trong đáy mắt.


“Dạ không… em còn bài phải học. Taehyungie cho em mượn máy chút nha.”

Jungkook vốn có thể mang máy tính riêng ra ngồi cạnh Taehyung ngoài phòng khách, bởi anh và Haehyuk khi chơi game đều có tai nghe riêng để không làm ồn. Nhưng bởi vì sao Jungkook của anh hôm nay lại không muốn thế?

Theo những gì Taehyung hiểu rõ về bé nhỏ nhà mình, Jungkook rõ ràng là đang cảm thấy ấm ức trong lòng.

“Vậy em học nha. Anh ra ngoài một chút, bé muốn ăn gì, uống gì thì cứ gọi anh một tiếng nha.”

“Dạ vâng…”

Jungkook gật đầu chắc nịch, lại còn giả vờ mỉm cười hòng qua mặt Taehyungie của em.

Hôn môi anh xong mới ngoan ngoãn tiến đến ghế ngồi trước máy tính đã được Taehyung khởi động sẵn. Khoảnh khắc tiếng cạch của khóa phòng đóng lại cũng là khi cảm xúc của Jungkook hiện rõ rệt lên gương mặt nhỏ xinh.

Ngồi cạnh một nhóm người cùng nói về một chủ đề, còn mình không thể xen vào vì vốn không hiểu được nội dung những lời nói ấy chính là cảm giác người ngoài cuộc – kẻ không liên quan.

Jungkook sợ điều ấy!

Taehyung giả vờ đóng cửa, bản thân không hề rời khỏi phòng mà lẳng lặng quan sát phản ứng tiếp theo của Jeon Jeon.

Jungkook lặng lẽ rũ mi, co chân lên vòng tay siết chặt hai đầu gối… Em nhỏ không giận nhưng chẳng có cách nào tránh đi cảm giác tủi thân.

Thật sự tủi thân rồi kìa, vậy mà còn nói với Taehyung em chẳng sao…

Giờ mà tiến đến ôm Jungkook, để em phát hiện ra Taehyung chứng kiến hết thảy những hành động vừa rồi có lẽ Jungkook sẽ càng tự trách mình hơn.

Đưa tay xoa cằm suy nghĩ một chút, môi mỏng mím lại tìm cách làm sao khiến Jungkook không cảm thấy tổn thương.

Cạch !

Jungkook giật mình quay đầu khi nghe tiếng mở cửa, bởi vì biết chắc chỉ có thể là Taehyungie của em nên em nhỏ càng cố gắng giấu đi gương mặt thật buồn.

“Anh để quên đồ ạ?”

Taehyung lắc đầu, bản thân anh chỉ giả vờ mở cửa lần nữa như mình vừa từ ngoài vào.

“Anh kèm em học Tiếng Anh nha, dù không quá giỏi nhưng những câu cơ bản anh có thể hướng dẫn em hoàn thành.”

Jungkook chớp mắt ngờ ngợ

“Vậy còn ga..game…?”

“So với việc nhìn màn hình điện thoại chơi game, anh thích nhìn gương mặt em khi chăm chú nghe anh giảng hơn!”

Lại bước đến gần hơn với Jungkook.

“Cho phép anh ngồi cạnh em học bài nhé, anh hứa sẽ không làm ồn, không quậy phá, không hôn má, không  bày trò. Chỉ ngoan ngoãn ngồi cạnh người anh yêu thôi.”

Vừa nói Taehyung vừa chụm ba ngón tay giơ lên cao đầy uy tín trước một em nhỏ đang bẽn lẽn vì vui.

Hai tay bắt chéo giấu ở sau lưng đong qua đong lại, các ngón tay ngọ nguậy nữa muốn đan chặt nữa muốn buông rời.

“Ưm.. vậy Taehyung ngồi cạnh em không được làm ồn, không được bày trò, không được quậy phá… còn hôn má… anh phải hôn em.”

Lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm này của Jungkook, tim Taehyung đập loạn không có ý muốn trở lại bình thường…

Taehyung chỉ vào trang sách  rồi đọc câu hỏi.

“Can you spell the word love ?”

“L – O – V – E.”

“Youre wrong !”

Jungkook không nghĩ mình lại sai câu đơn giản như thế, em nhỏ xoa xoa tai thỏ đang vểnh cao rồi xoay nhìn Taehyung ý hỏi tại sao em lại sai.

” That word is spelled T – A – E – K – O – O – K.”

“Taekook !”

Hạnh phúc giản đơn nhưng yêu thương ngập tràn.

.
.
.
.


Vốn dĩ trong lòng Taehyung vẫn còn một điều khiến anh để tâm nhiều lắm.

Trong các câu chuyện Jeon nhỏ tâm sự cùng anh, Taehyung không nghe em nhắc đến bất kì người bạn nào.

Liệu Jungkook của anh có cảm thấy cô đơn khi không có anh bên cạnh?


Liệu Jungkook của anh có thể hoà nhập cùng với mọi người ở trường hay không?

Thế nhưng, Taehyung chắc có lẽ không ngờ được, các giảng viên ở khoa Giáo dục Tiểu học sẽ không để bất kỳ sinh viên nào của mình “bị cô lập.”

Bài tập nhóm là cách giải quyết cho vấn đề này. Chọn nhóm ở trường Đại học cũng giống việc chọn mặt gửi vàng.

Nếu may mắn sẽ gặp một nhóm có trách nhiệm, hợp tính hợp tình. Nhưng nếu gặp phải nhóm học tập với những chú sâu nhỏ vô trách nhiệm, môn học ấy đối với bạn sẽ trở thành nỗi ám ảnh mang tên deadline…

Và nhóm học tập của Jungkook được hình thành từ 5 người cuối cùng trong lớp mà không được các nhóm khác chọn.

Nhưng đâu ai biết trước điều gì, những thành viên còn lại trong nhóm bị bỏ rơi này đều là những “hậu duệ” được các tiền bối trong khoa nhắm đến để giữ vị trí là người đứng đầu Khoa Giáo dục Tiểu học trong tương lai !

Người thật sự có tài sẽ chẳng bao giờ nói mình giỏi!

❣️❣️❣️


Style của tròn ủm – ssi đam mê quần dài áo rộng


❣️❣️

Style của người yêu tròn ủm – ssi

❣️❣️❣️

❣️ Một chút ý nghĩa ❣️

PRIM05 – mã số lớp học của Jungkook

– Ngành Giáo dục Tiểu học: PRIMARY EDUCATION

– 5 thành viên chủ chốt.

Tỉ lệ nam sinh trong khoa Giáo dục Tiểu học – trong lớp PRIM05:

10/250 – 3/50

❣️❣️❣️


____________________

10:30pm 25/02/2022

Mọi người dạo này bận việc học hành và bii cũng nhiều việc nên chúng mình chẳng dành nhiều thời gian cho nhau.

Mọi người mong viên kẹo đường thì bii lại càng mong tạo nên món ăn tinh thần ngọt ngào ấy ❣️

Tiệm kẹo bông gòn mỗi ngày đều được những chiếc readers khách hàng đáng yêu ghé thăm ❣️

Cuộc sống bộn bề không tránh được… khách mới vào tiệm thì khách cũ cũng “vài” người rời đi…

Nói bii không buồn thì là nói dối…

Nhưng bii lại cảm thấy ấm lòng với những người ở lại cùng bii suốt thời gian qua

Bii cảm ơn vì mọi người vẫn ở đó ❣️

Tiệm kẹo bông gòn và cô chủ nhỏ xíu hân hạnh mang đến ngọt ngào cho những chiếc readers ❣️

Yêu thương thiệc nhiều 🙆🏻‍♀️❤️


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.