Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 63: 57.
❣️ Lưu ý nhỏ xíu ❣️
Bối cảnh hiện tại của School 2021 đang ở Mỹ Quốc nên đa số các nhân vật khi giao tiếp với người ngoài sẽ dùng Ngôn ngữ Anh.
Tuy nhiên, để thuận tiện cho những chiếc rds nhà mình, bii xin phép đặt lời nói phiên dịch vào dấu ngoặc vuông để đảm bảo cho ngôn ngữ của văn bản nhé!
[ phiên dịch ]
Yêu thương ❣️
❣️❣️❣️
___________________
Tập 57.
Trông người ốm suốt hơn một tuần, Kim Taehyung lần này có chút tự cao với sức khỏe của bản thân rồi. Em nhỏ chỉ vừa khỏi sốt đã đến lượt anh lớn sụt sịt ngậm nhiệt kế. So với Jungkook, Taehyung bệnh nặng hơn nhiều.
Tay chân bủn rủn không nhấc lên nổi, cả người lừ đừ mềm oặt như sợi bún hẩm hiu.
Không phải Jungkook chưa từng thấy bộ dạng làm nũng của Taehyung, nhưng lần này quả thật còn vòi vĩnh sự cưng chiều của Jungkook gấp mười lần những lần trước.
“Em đút anh ăn cháo đi.”
“Jungkook đừng đi mà, ôm anh chút thôi.”
“Xoa xoa đầu cho anh đi mà…”
“Jungkook nắm tay anh đi, anh mới ngủ được.”
“Jeon ơi…”
“Em ơi…”
Miệng thì nói rằng không muốn lây bệnh cho em nhỏ, kể cả bản thân cũng tự khắc chế không được quá thân mật với Jungkook. Thế nhưng, Taehyung bắt buộc phải nhìn thấy em trong tầm mắt. Chỉ cần anh lớn thức dậy mà không thấy Jungkook lập tức ý ới mè nheo.
“Jeon ơi, Jungkook ơi! Em ơi em đâu rồi?”
Chuyện là sáng nay Jungkook phải đến trường Đại học để hoàn thành các loại giấy tờ hồ sơ. Tối qua đã dỗ dành ai kia suốt rồi mà sáng ra vẫn có người nhõng nhẽo. Jungkook còn chưa ra khỏi nhà, chỉ vừa đến cầu thang đã nhận điện thoại reo có cuộc gọi đến.
” Dạ Jeon của anh nghe…”
Giọng nói ngọt ngọt, mềm mềm từ đầu dây bên kia truyền qua điện thoại như rót mật vào tai Taehyung. Trái tim tổn thương vì bị người yêu bỏ rơi lập tức phản ứng…
“Em không thương người ta !”
Giận, Taehyung tức giận.
“Dạ đúng rồi. Em có thương người ta nào đâu. Thương mỗi Taehyungie thôi mà.”
“Hưm… Em đừng có dỗ ngọt tôi.”
Hơi hơi giận, Taehyung bớt giận chút xíu.
“Taehyungie làm sao?”
“Tôi không sao cả!”
“Có con hà mã nó tin anh.”
Câu nói dứt khoát, gương mặt đáng thương. Taehyung vùi mặt ôm chặt thỏ bông vương mùi Jungkook. Mạnh miệng được hai câu đã mềm nhũn cũng chỉ vì nhớ thương thật nhiều.
“Anh nhớ em Jeon ơi. Về cho anh ôm ôm đi mà…”
.
.
.
Haekyung luôn choảng nhau với Taehyung là điều trước giờ vẫn vậy. Thỉnh thoảng sẽ trêu chọc Jungkook nhưng cũng là thói quen trước đây. Ấy vậy mà giờ đây, trong nhà đang có người để tâm nhiều lắm.
Nói không buồn là nói dối, nhưng Minhuyk cũng chẳng thể nói ra.
Jungkook vừa là bạn thân, vừa là ân nhân giúp Minhyuk có được học bổng. Thế nhưng, Jungkook cũng là người yêu cũ của Haekyung – người yêu hiện tại của Minhyuk mà.
Tất cả đều đang sống cùng một mái nhà, dù có tách riêng hai khoảng không gian nhưng không thể nói là không gặp mặt. Minhyuk có để tâm việc này cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
Mải mê chìm đắm trong suy nghĩ, Minhyuk không hay cái người mình đang nghĩ đến đã đứng ngay trước mặt.
“Anh ra ngoài chút nhé.”
Haekyung không để Minhyuk đi cùng vì muốn em ở nhà nghỉ mệt. Đêm qua Hyuk nhỏ vẫn bị mất ngủ do chưa quen múi giờ.
“Anh định đi đâu?” Minhyuk chỉ muốn quan tâm.
“Anh đi làm một số hồ sơ cùng Jungkook.”
Haekyung đã ở Mỹ từ lâu, những thứ giấy tờ hồ sơ anh đương nhiên hiểu rõ nhất. Taehyung và Minhyuk là hồ sơ theo diện học bổng, cả hai lại học cùng trường với Haekyung nên anh đã rất nhanh chuẩn bị xong. Chỉ có Jungkook khác trường nên anh phải hỏi nhờ thêm vài người bạn. Mà đưa Jungkook đi lần này cũng là do Taehyung gọi nhờ tối qua.
Nhưng mà… Hyuk nhỏ đâu có biết được đâu. Im lặng hơn nửa ngày, vừa định xin anh đi cùng thì điện thoại Haekyung lại vang lên.
Minhyuk nhìn Haekyung rồi cố giương trên môi nụ cười:
“Anh đi đi.”
Haekyung hôn nhẹ bên má người yêu một cái thay lời tạm biệt.
“Em không cần làm gì đâu, buồn ngủ cứ ngủ nhé, việc nhà anh về sẽ làm em đừng động tay. Anh đi thật nhanh sẽ quay về.”
Minhyuk ôm tâm trạng tựa như hoa héo. Nghĩ nghĩ suy suy rồi quay trở về phòng.
.
.
.
.
Haekyung khởi động máy xe lắc đầu bất lực nhìn về hướng Taehyung nắm chặt tay Jungkook cùng đi đến.
Không phải suy nghĩ nhiều, chỉ là Haekyung cũng muốn Minhyuk có thể cho mình bám lấy nhiều như thế. Từ lúc đưa Minhyuk sang Mỹ, anh luôn có cảm giác người yêu mình chẳng thật sự thấy vui.
Cầm điện thoại bật sáng. Màn hình khóa là ảnh tốt nghiệp của Minhyuk với nụ cười thật tươi trên môi.
Haekyung nhớ rõ hôm tổng kết em ấy đã vui thế nào khi nhận được học bổng du học Mỹ. Là lần đầu tiên Minhyuk chủ động chạy đến ôm lấy Haekyung khoe rằng em đã làm được.
Ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt nhỏ trên màn hình điện thoại, Haekyung nghiêng đầu tựa vào vô lăng xe mỉm cười ngây dại. Còn chưa ra khỏi nhà đã cảm giác nhớ ai kia rồi…
Cộc…cộc…cộc
Jungkook gõ vào cửa kính muốn gọi Haekyung. Anh nhấn mở khóa cửa. Đợi đến khi Jungkook và Taehyung đã ngay ngắn ngồi ở hàng ghế sau, Haekyung rất nhanh lại trưng ra bộ mặt khinh thường.
“Tôi tưởng cậu bệnh sắp chết không đi nổi chứ!”
Taehyung nhìn chằm chằm vào kính xe ô tô có phản chiếu ánh mắt của Haekyung. Hai tay ôm chặt Jungkook nhếch môi, hất mặt.
“Có bệnh sắp chết cũng phải lết theo bảo vệ người yêu.”
Mặc kệ lời nói của Taehyung, Haekyung quay sang hỏi Jungkook.
“Anh rủ Minhyuk đi cùng có phiền hai người không? Để em ấy ở nhà một mình, anh không nỡ.”
Vì anh thấy nhớ Minhyuk thì đúng hơn…
“Em không phiền.”
Haekyung dời mắt sang Taehyung qua kính chiếu hậu.
“Tôi chỉ thấy cậu phiền thôi.”
Vẫn không quên châm chọc, Taehyung đương nhiên không cảm thấy phiền. Hơn nữa, Jungkook đã lên tiếng trước rồi mà.
Haekyung bước nhanh về phía phòng ngủ của anh và Minhyuk. Tiếng gõ cửa vang lên, Minhyuk lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ say. Không cần biết người đó là ai, cậu hiện tại không muốn nói chuyện trong khi tâm tư đang ngổn ngang như tơ vò.
Không nghe tiếng trả lời, Haekyung bên ngoài nhẹ thật nhẹ đẩy cửa vào trong.
Thân ảnh mỏng manh của Minhyuk ngay ngắn cuộn trong chăn nghiêng một bên nhắm chặt hai mắt ngủ say khiến tim anh một giây ngây ngất.
Bước chậm đến ngồi xổm trước mặt người thương, Haekyung dịu dàng đưa tay chỉnh lại mấy sợi tóc tinh nghịch trên trán. Lại không kìm được mà cuối xuống hôn nhẹ.
Hyuk ngủ say rồi nên để em ngủ thì hơn…
Anh rời phòng khi đã chỉnh chăn cho Minhyuk. Lâu rồi người yêu mới có giấc ngủ ngon, Haekyung không đành lòng đánh thức em đi cùng.
Haekyung đâu hay rằng, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, mi mắt của người anh tưởng là ngủ say khẽ đánh rơi giọt pha lê thật buồn.
.
.
.
.
Đưa Jungkook cùng Taehyung để cổng trường Đại học, Haekyung không cùng xuống xe mà bấm hạ kính.
“Cả hai xong việc gọi anh đến đón. Anh có việc về nhà một lát.”
“Không cần đâu anh. Anh cứ về đi, bọn em đón xe về cũng được.”
Jungkook luôn là bạn nhỏ hiểu chuyện.
“Ừm vậy nha. Anh xin lỗi, nhưng để Hyuk một mình anh không yên tâm.”
“Dạ…”
Haekyung cũng lo cho Jungkook, nhưng anh lo cho Minhyuk nhiều hơn. Taehyung cũng ở đây rồi, người yêu của ai thì người đó chăm vậy.
Đỗ đại học là điều mà ai cũng đáng tự hào, đó chính là thành quả của những đêm dài miệt mài chăm chỉ với sách vở và tài liệu. Tuy nhiên, đây chỉ mới là điểm bắt đầu cho một trận đường dài hơn, đòi hỏi sự phấn đấu rất nhiều từ chính bản thân mỗi người.
Trường Đại học của Jungkook được chia làm 3 nhóm ngành chính. Hệ Sư phạm dành cho những sinh viên định hướng tốt nghiệp sẽ trở thành giáo viên, giảng viên. Hệ Cử nhân dành cho những sinh viên định hướng tốt nghiệp sẽ trở thành nghiên cứu sinh hoặc những ngành nghề tương tự. Cuối cùng là hệ Ngôn ngữ.
Jungkook cầm hồ sơ trên tay, cơ thể vì đông người mà run lên từng đợt. Taehyung luôn nắm tay em nên lập tức đã nhận ra cảm xúc lo lắng của Jeon nhỏ nhà mình.
Thế nhưng, khác với trước đây, thay vì Taehyung sẽ cầm tay Jungkook đi đến bàn nộp hồ sơ nhập học, hoặc thậm chí là làm giúp người yêu. Taehyung lần này chỉ động viên để Jungkook bước đến.
“Em làm được mà, anh ngay sau lưng thôi. Cứ quay đầu sẽ thấy anh nên không cần lo lắng.”
Taehyung không muốn buông tay nhưng phải làm thế thì Jungkook mới tập quen dần với việc tiếp xúc với người lạ. Taehyung đã từng nói, việc gì Jeon nhỏ không biết, anh sẽ tập dần cho bé con.
Giờ cả hai đã học khác trường, Jungkook cũng đến lúc cần giao tiếp với bạn mới. Taehyung dù tính chiếm hữu rất cao, tuy nhiên không thể để Jungkook không có bạn. Chiếm hữu là một chuyện, ghen tuông mù quáng lại là một chuyện khác.
Được anh dỗ dành, Jungkook phần nào giảm bớt căng thẳng. Nhìn anh rồi lại quay nhìn bàn nhận hồ sơ của sinh viên mới, Jungkook hít thở thật sâu để ổn định lại cảm xúc của chính mình.
Bước đến vị trí của khoa Giáo dục Tiểu học, Jungkook lễ phép đưa hồ sơ bằng cả hai tay.
[ Cho em nộp hồ sơ ạ !]
Nam sinh có giọng nói ngọt mềm, da trắng mặt xinh, tóc xanh cá tính lập tức thu hút ánh mắt của các anh chị sinh viên hôm nay giữ nhiệm vụ hướng dẫn tân sinh viên mới đến. Bởi vì đặc trưng nổi bật của khoa Giáo dục Tiểu học là rất – ít – nam – sinh.
[ Ừm, em cho chị xin tên và ngày tháng năm sinh nhé!]
[ Dạ. Jeon Jungkook – 01/09/2005.]
Chị gái xinh xinh trước mặt nhập thông tin của em nhỏ vào máy tính để cập nhật hồ sơ. Ngón tay gõ phím ngừng lại khi nhìn thấy Quốc tịch của bạn nhỏ.
“Em là người Hàn Quốc sao?”
“Dạ..ạ…!”
Bởi được chị hỏi bằng tiếng Hàn nên Jungkook vừa ngạc nhiên vừa vui như gặp được người quen ở nơi xa lạ.
“Chị cũng là du học sinh Hàn Quốc. Chào mừng em đến với đại gia đình khoa Giáo dục Tiểu học nhé!”
“Dạ chị…”
Jungkook mỉm cười trả lời đàn chị. Thật lạ là dù chỉ mới gặp lần đầu nhưng Jungkook không cảm thấy dè dặt, ngược lại còn cảm nhận cách nói chuyện của các anh chị ở đây rất thân thiện và nhẹ nhàng.
Đợi Jungkook đưa xong sấp hồ sơ, Taehyung rất nhanh đi đến phía sau đặt tay lên vai em muốn khen bé người yêu của mình có biểu hiện rất tốt. Và không phải nói đến, anh lớn cũng có chút ngứa ngáy khi thấy mọi người xung quanh mỉm cười với Jeon Jeon.
“Em xong chưa bé ơi?”
Jungkook ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Dạ rồi.”
Sợ anh chờ lâu lại mệt vì anh vẫn chưa khỏi sốt, Jungkook quay lại lễ phép cúi đầu với đàn chị cùng mọi người ở ngay phía sau rồi mời rời đi.
[ Em ấy học lớp nào vậy?]
[ PRIM05.]
[ Dễ thương ha…]
[ Ừm, lại còn lễ phép.]
[ Năm nay, khoa mình tìm được Nam khôi đại diện Khoa đi thi rồi. ]
Mọi người trong khoa bàn tán sôi nổi khi Jungkook đã rời đi. Các anh chị trong khoa luôn như thế, ngoài việc nhận hồ sơ sinh viên mới, họ còn để mắt những người nổi bật để chọn tham gia các hoạt động, phong trào trong khoa.
Sau này Jungkook mới biết được, khoa Giáo dục Tiểu học của mình nổi tiếng là đi đầu trong hoạt động phong trào ở trường Đại học. Mà cũng chính nhờ điều này khiến Jungkook nhận ra nhiều khả năng của bản thân mà trước nay chưa từng biết.
…
Cuối tuần, Haneul sang chơi cùng mọi người ở nhà Haekyung. Dù học khác trường nhưng các anh vẫn thường xuyên liên lạc. Jungkook trong bếp chuẩn bị ít trái cây cho các anh. Đang loay hoay cắt cuống dâu tây thì nhận ra Minhyuk cũng vào bếp cùng mình.
“Tớ giúp nhé!”
Jungkook vui vẻ gật đầu để Minhyuk gọt trái cây cùng mình.
Thật ra, trong lòng có câu hỏi muốn hỏi Jungkook, Minhyuk vừa gọt táo vừa ngượng ngùng hỏi chuyện.
“Tớ hỏi cậu một chút được không?”
“Ừm, cậu hỏi đi.”
“Anh Haekyung… thích ăn món gì vậy?”
Jungkook giỏi nấu ăn, Jungkook quen biết Haekyung từ trước. Minhyuk muốn hiểu nhiều hơn về người yêu mình nên nghĩ rằng Jungkook là lựa chọn hoàn hảo để giải đáp cho cậu về những nghĩ suy trong lòng.
Thế nhưng, trái ngược với điều Minhyuk nghĩ, Jungkook bình thản, nhún vai:
“Tớ không biết nhiều về anh Haekyung đâu.”
“Chẳng phải cậu và anh ấy…”
“Minhyuk nè !”
“Hửm?”
Jungkook cắt ngang lời bạn.
“Tớ và anh Haekyung không thân thiết nhiều như cậu nghĩ đâu. Hiện tại bây giờ, anh ấy là người yêu của cậu. Người yêu của cậu!”
Jungkook nhấn mạnh để Minhyuk hiểu rõ ngụ ý của mình.
Người như Jungkook sao có thể không để ý đến món ăn mà Haekyung thích. Tuy nhiên, nếu Jungkook thật sự nói ra, nói hết những gì em hiểu về Haekyung chỉ khiến Minhyuk càng tự ti về thân phận của mình.
Tìm hiểu sở thích, thói quen của người yêu mình từ người yêu cũ của anh ấy cũng xếp vào một loại tổn thương.
Jungkook quan sát thái độ của Minhyuk rồi mới tiếp tục.
“Nếu cậu hỏi anh Taehyung thích ăn gì, không thích ăn gì tớ có thể sẽ trả lời được. Bởi hiện tại, tớ và anh Taehyung đang yêu nhau. Còn về anh Haekyung, đúng là bọn tớ từng có mối quan hệ rất tốt, nhưng điều anh ấy thích lúc đó làm sao biết chắc bây giờ còn thích hay không?!”
“Hyuk ơi…”
Haekyung từ ngoài vào cắt ngang cuộc trò chuyện của hai bạn nhỏ không may làm Minhyuk giật mình cắt dao vào ngón tay.
“Aww !”
Haekyung rất nhanh đã cầm tay Minhyuk ngậm vào miệng. Mày rậm nhíu lại chứng tỏ trong lòng đang rất xót xa.
“Anh đưa cậu ấy về phòng băng bó lại đi.”
Jungkook lên tiếng nhắc Haekyung nhưng cái chính là muốn để Haekyung và Minhyuk có không gian riêng để trò chuyện.
Vết thương không sâu, chỉ cần rửa qua với nước muối loãng rồi băng bó là ổn. Vừa dán keo cá nhân cho Minhyuk, Haekyung vừa lầm bầm trong miệng cũng chỉ vì lo cho người yêu.
“Đã nói em không cần làm gì rồi mà sao cứ chạy linh tinh thế không biết. Nếu muốn ăn táo chỉ cần gọi anh gọt cho em là được mà.”
Minhyuk tức giận giật tay khỏi tay Haekyung làm anh ngẩn người.
“Ừm em đâu có ngoan như Jungkook.”
“Em sao vậy?”
Haekyung nhíu mày, trong lòng thật sự cảm thấy khó hiểu và có cả khó chịu vì những lời Minhyuk nói.
“Em không hiểu chuyện như cậu ấy, thành tích học tập lúc nào cũng xếp sau, yêu anh cũng là sau khi anh yêu Jungkook. Da không trắng, mặt không xinh, suốt ngày chỉ có học và học, nấu ăn không giỏi, việc nhà chẳng biết làm. Em một góc cũng chẳng bằng Jungkook.”
Haekyung cuối cùng cũng hiểu được tâm sự bấy lâu nay Minhyuk cứ giấu mãi trong lòng không chịu nói ra. Trước đã hỏi qua ý kiến của Minhyuk về chuyện để Jungkook và Taehyung sống cùng mình. Bởi Minhyuk đồng ý nên anh quên mất có những điều chẳng dễ nói ra.
“Nhưng anh yêu em.” Haekyung nói thật.
“Em có gì để anh yêu đâu chứ…”
“Em có anh!” Haekyung thật lòng.
Thấy Minhyuk có vẻ không tin lời mình nói, Haekyung rút điện thoại ấn gọi cho ai đó còn bật loa ngoài muốn cho Minhyuk cùng nghe…
“Sao đó?”
Có người bắt máy, chất giọng trầm khàn của đàn ông tuổi trung niên. Giọng nói lơ lớ tiếng Hàn pha giọng Mỹ.
“Ba.”
“Ơi ?”
“Con hỏi chút…”
“Hỏi đi.”
“Con có người yêu rồi.”
“Ừm”
“Con và em ấy đang sống chung.”
“Ừm.”
“Em ấy không biết làm việc nhà.”
“Thì con thuê người làm đi.”
“Em ấy không biết nấu cơm.”
“Thì con nấu đi.”
“Em ấy không học giỏi để chỉ con làm bài.”
“Thì con thuê gia sư đi.”
“Em ấy…”
“Ngoại trừ người ta không yêu con thôi chứ việc khác tìm người giải quyết là được.”
“Vậy con có người yêu làm gì hả ba?”
“Để yêu chứ làm gì?”
“Là sao?”
Haekyung giả vờ thắc mắc bởi ba anh đã chỉ dạy điều này rất nhiều lần.
“Đâu ai sinh ra để đi hầu cho con. Đừng ỷ vào quyền hạn người yêu mà bảo người ta phải hi sinh, phải làm này làm nọ cho con. Tự con không làm được thì đừng nhờ vả người khác. Người yêu là để yêu và được yêu. Còn muốn tìm người phục vụ mình thì tự bỏ tiền ra thuê giúp việc.”
Ám ảnh của một đứa trẻ ở tuổi trưởng thành luôn bị ba mẹ so sánh với những đứa trẻ hư vô mang tên con nhà người ta ấy khiến chúng không còn niềm tin vào bản thân nữa, luôn thấy mình “tệ” hơn tiêu chuẩn được đặt ra.
Song Minhyuk, đứa trẻ không được sống với sở thích của chính mình, luôn phải xoay vòng trong mong muốn của cha mẹ đến giờ bản thân giỏi giang thế nào cũng chẳng thể nhìn ra được nữa.
Sự tự ti khiến một đứa trẻ chỉ nhìn thấy khuyết điểm của bản thân mà bỏ qua ưu điểm vốn có.
Con không giỏi môn Toán nhưng trình bày bài làm rất rõ ràng. Con làm văn không hay nhưng đầy đủ ba phần mở, thân, kết. Con xếp loại học sinh khá nhưng là khá 7.9 (thiếu 0.1 sẽ được xếp hạng loại giỏi), lần sau ba mẹ tin con có thể làm được.
Hãy trao cho trẻ sự cảm thông, hãy thấu hiểu cảm xúc của chúng. Lời nói yêu thương luôn dễ tiếp thu hơn. Đừng nói là trẻ nhỏ, đến người lớn cũng thích nghe lời ngọt ngào mà…
Một miếng khi đói bằng một gói khi no. Một lời động viên khi con thất bại cũng có giá trị như trăm lời khen khi con thành công. Hãy công nhận những việc đứa trẻ đã làm.
Đừng chỉ vì 0.5 hay 1 điểm câu khó mà không đạt điểm 10.
Không 10 điểm không có nghĩa con không cố hết sức để làm bài. Con thua bè bạn nhưng con thắng chính mình!
Bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu tủi thân cứ thế tuôn trào thành nước mắt ướt đẫm trên mi mắt. Minhyuk không giỏi che giấu cảm xúc mà khóc nấc lên nghẹn ngào.
.
.
.
Phòng khách vẫn còn Taehyung, Haneul đang chơi game trên điện thoại. Jungkook ngồi bên cạnh anh vừa măm măm kẹo mút vừa đọc sách học Tiếng Anh.
“Nghe bảo tháng sau mày về nước.”
“Ừm, tao đang còn nợ bài luận học phần Tâm lý nên xin hoãn những học phần khác để về nước tìm đối tượng nghiên cứu phù hợp.”
“Mày cần tìm đối tượng như nào?”
“Tao cần nói chuyện với phụ nữ mang thai hoặc vừa sinh con để hoàn thành bài nghiên cứu về tình trạng trầm cảm sau sinh.”
Jungkook cầm kẹo mút cái chụt rồi quay sang chớp mắt.
“Anh chưa tìm được đối tượng ạ?”
“Ừm… không phải không có. Nhưng anh cần tìm người quen biết, gần gũi một chút để dễ trò chuyện và quan sát biểu hiện cụ thể.”
“Vậy mẹ em thì sao?”
“Mẹ em?”
Taehyung thay Jungkook giải thích.
“Mẹ bé Jeon đang mang thai.”
“Dự sinh vào tháng 12 nha.”
Jungkook muốn cùng anh giải thích.
Cảm thấy vấn đề của mình đang được giải quyết theo hướng tích cực, anh ngâm học phần này cũng lâu rồi. Anh sinh viên khoa Tâm lý lập tức quay sang trao đổi thêm với Jungkook.
Cứ nghĩ Jungkook hoặc mẹ em ấy mới là người giải quyết vấn đề của mình. Hwang Haneul chưa từng nghĩ, đứa trẻ được mẹ và anh trai gọi là Siro mới là người giúp anh giải quyết mọi việc trong – tương – lai một cách ngọt ngào.
Siro ơi… ❣️
❣️❣️❣️
______________________
10:30pm 20/02/2022
Tuần đầu đi học lại của mọi người sao rồi?
Bii quay vòng vòng đến nhà là ngủ ngay.
Sắp tới chắc bii sẽ ra tập mới hơi chậm một xíu nhưng sẽ cố gắng 1,2 tập vào cuối tuần nhé ❣️
Yêu thương thiệc nhiều 🙆🏻♀️❤️