School 2021 [taekook]

Chương 47: 42.


Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 47: 42.


Suy nghĩ về nghề giáo với mỗi người lại khác nhau. Người bảo nghề cao quý, kẻ chê kiếm ít tiền.

Người bảo “nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý”, lại có người nói câu “chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm…”

Namjoon ngồi ở bàn làm việc nhớ lại những chuyện xảy ra nhiều năm trước đây, cái ngày anh điền nguyện vọng thi Đại học vào giấy đăng ký thi tuyển.

Nguyện vọng 1: Sư phạm Toán.

Nguyện vọng 2: Sư phạm Tiếng Anh.

Nguyện vọng 3: Ngôn ngữ Anh.

“Với thành tích và học lực của em có thể thi đỗ vào những ngành tốt hơn. Sao lại đi chọn nghề giáo cho cực thân mà lương bổng chỉ ba cộc ba đồng như vậy? Thầy nghĩ em khoan hãy nộp giấy đăng ký, em nên về và suy nghĩ thêm nhé!”

“Con trai thì phải học Kinh tế hay Bách khoa chứ. Làm giáo viên thì uổng lắm đó con.”

“Con học Sư phạm sau này làm sao đủ kinh tế để lo cho gia đình?”

“Namjoon nhà ta giỏi thế thi vào Sư phạm thì thật uổng phí nhân tài.”

“…”

Namjoon năm 18 nghe đến thuộc lòng những lời nói khuyên bảo anh từ bỏ đi ước mơ của mình. Có người mong muốn cuộc sống sang giàu, nhưng có người cũng chỉ mong muốn một cuộc sống bình yên.

“Em vẫn giữ nguyên nguyện vọng như vậy sao?”

Thầy chủ nhiệm của học sinh Kim Namjoon vẫn ra sức khuyên bảo cậu vì không muốn lãng phí một nhân tài.

“Vì sao vậy?”

Từ khi bắt đầu suy nghĩ về việc mình sẽ làm gì trong tương lai, Namjoon chỉ có duy nhất một lý do khi quyết tâm theo nghề giáo.

“Vì em cảm thấy hạnh phúc nếu trở thành giáo viên.”

Ai cũng chọn việc nhẹ lương cao vậy những việc khác ai sẽ làm? Mỗi người một sứ mệnh, mỗi người một việc làm.

Nghề chọn người chứ người chưa chắc được chọn vì khi người chọn chắc gì đã phù hợp đâu. Cho đến bây giờ, Namjoon chưa từng hối hận khi nộp hồ sơ vào Đại học Sư phạm Seoul.

Nếu không thì trung học Kangsan, học sinh Kangsan đã không có một người thầy tâm lý và tận tâm như thế.

Nhưng khi làm đi dạy rồi, Namjoon mới hiểu vì sao năm đó thầy giáo muốn anh đổi nguyện vọng đến thế. 

Nếu chỉ đến trường dạy học thôi thì quả thật Namjoon sẽ thật sự cảm thấy hạnh phúc như anh nghĩ.

Nhưng không chỉ dạy học, anh còn phải quay cuồng với hồ sơ học bạ, sổ sách giáo án, chạy thành tích ở trường cũng khiến thầy Kim nhiều lần mệt mỏi.

Còn chưa kể đến có học sinh ngổ ngáo vì thiếu tình thương từ gia đình, ba mẹ của chúng đổ hết trách nhiệm về phía nhà trường và người làm thầy.

Nhưng chính vì Namjoon tìm ra được niềm vui, sự hạnh phúc trong việc đứng trên bục giảng, nên mệt mỏi nào rồi cũng vượt qua.

Thử hỏi nếu một người ngay từ đầu chọn một công việc mà họ không có đam mê, vậy lúc gặp khó khăn chẳng phải rất dễ dàng từ bỏ hay sao… Đến khi ấy, mọi chuyện liệu có còn kịp để quay về nơi bắt đầu cho một ngành nghề khác?

Kịp chứ… nhưng chỉ là tỉ lệ hơi thấp mà thôi.

“Đó chỉ là bài kiểm tra tham khảo thôi, Jeon của anh không phải suy nghĩ nhiều đâu.”

Taehyung về đến phòng thì ôm cả người Jungkook đặt lên chân mình. Anh để bé con đối diện mà an ủi. Từ lúc đọc xong kết quả, bé nhỏ của anh cứ thẫn thờ mãi thôi.

Tưởng Jungkook không vui nhưng em nhỏ lại bất chợt ngước lên nhìn anh với đôi mắt rạng rỡ, hai tay nắm chặt đầy sự quyết tâm…

“Em muốn thành thầy giáo Tiểu học.”

“Sao em lại nghĩ thế?”

Taehyung cưng chiều cọ mũi mình lên chóp mũi em. Jungkook phải nói được lý do thì Taehyung mới yên tâm rằng em là chọn đúng ngành học mình thật sự mong muốn.

Được anh thương nên Jungkook hay làm làm nũng. Hai tay đưa lên vòng qua cổ anh ngoan ngoãn trả lời.


“Em là đứa trẻ cô đơn trong tuổi thơ của mình. Những gì em đã trải qua em không muốn bất cứ đứa trẻ nào gặp phải nữa.”

“…”

“Nếu được làm thầy giáo, em sẽ không để học trò của mình phải chịu ấm ức một mình. Nếu con không thể kể cho ba mẹ thì có thầy Jeon sẵn sàng nghe con.”

So với học sinh trung học, mấy đứa trẻ tiểu học lại luôn vây kín cô thầy chủ nhiệm của mình. Jungkook vốn là người khao khát tình yêu thương nên việc được mấy mươi đứa trẻ vây kín thì em hạnh phúc lắm.

Jungkook là một đứa trẻ tổn thương nên em ấy muốn chính mình bảo vệ những đứa trẻ khác khỏi sự tổn thương. Jungkook thật sự có một trái tim ấm áp như vậy.

“Trông nhiều trẻ con, em không sợ sẽ mệt sao?”

“Em từng trông mấy đứa nhỏ ở Hwangrang, em nghĩ mình có thể.”

Lại có gì đó sai sai…

“Nhưng anh đâu có em trai hay em gái đâu mà anh biết trông trẻ con bị mệt?”

Còn lý do gì khác ngoài Jeon Jungkook sao… Trông cái bạn bé đang lọt thỏm trong lòng mình thôi đã hết hơi hết sức.

“Anh trông em bé này này…”

“Ư…”

Jungkook nhấc người ra khỏi cơ thể Taehyung, hai tay chống nạnh chu môi đanh đá.

“Ý anh là anh trông tui mệt đó hả?”

Taehyung nhìn em giả vờ gật gật đầu.  Hôm nay anh Kim chắc ăn gan hùm rồi.

Jungkook nhận tín hiệu trả lời của anh xong lập tức nằm ình lên giường ăn vạ, tay chân ngọ nguậy rung lắc bốn phương. Hai mắt nhắm nghiền giả vờ khóc lóc…

“Ư..hức.. anh đừng có mệt mà. Không chịu đâu, anh phải trông em, anh không có được mệt.”

Taehyung xoa trán cười bất lực, tự dưng suy nghĩ đến hình ảnh Jungkook sau này. Thầy giáo của bọn trẻ thật sự cũng là một đứa trẻ. Chỉ khác một điều, đứa trẻ này là của riêng Kim Taehyung.

Nhưng mà bây giờ phải giải quyết cái cục tròn ủm đang làm loạn trên giường anh đã.

Sự việc tiếp theo là điều Taehyung không ngờ đến. Anh còn chưa kịp làm gì thì đã nghe tiếng mẫu hậu quát lớn…

“KIM !!!”

“Con lại ghẹo em nữa hả? Tối nay nhịn ăn cơm nha!”

Taehyung đau thật nhiều trong tim mẹ ơi!


Hôm nay nhà Taehyung có khách. Chẳng phải khách quý nên mẹ Kim cũng chưa nói với con trai. Để hai đứa nhỏ học hành cùng nhau trên phòng, mẹ Kim dưới nhà rót trà mời khách.

“Taehyung nhà em dắt người yêu về nhà chơi hả? Em cũng chiều thằng bé quá. Chị thấy trai gái ở riêng như vậy không hay lắm đâu.”

“Dạ chị.”

Mẹ Kim nhẹ giọng đáp lời.

Ngồi cùng mẹ hiện tại là vợ của anh trai ba Kim. Nói cách khác là mối quan hệ chị em bạn dâu của mẹ. Ba Kim là con trai út bên nội nên mẹ Kim đương nhiên là con dâu út.

Mẹ Kim thương chồng nên đối xử hòa nhã với tất cả mọi người trong gia đình chồng. Mẹ được ông bà nội của Taehyung thương như con cái trong nhà đâm ra có người không vừa mắt.

“Lâu rồi không gặp thằng bé Taehyung, nay chắc lớn bộn rồi nhỉ?”


“Dạ…”

“Nhớ không nhầm thì Taehyung bằng tuổi thằng út nhà chị đúng không?”

“Đúng rồi chị.”

“Vậy con trai em đang học trường nào?”

“Thằng bé chỉ đang ở nhà thôi, hiện tại chưa học Đại học.”

“Ai gu.. Học hành làm sao mà thi trượt Đại học vậy kìa. Chắc vợ chồng em buồn lòng lắm.”

“Chẳng như con trai anh chị, tháng rồi chị lo hồ sơ nhập học cho nó mà mệt bỡ cả hơi tay. Trường này trường kia gửi giấy mời nhập học cho thằng bé. Chị đã nói thằng bé học ít thôi, chứ để trường nào cũng gửi giấy như này lại mắc công lựa chọn.”

Nếu không phải đang có quả táo trên tay, chắc mẹ xiên bà dì này luôn quá. Mẹ Kim vừa gọt táo vừa mỉm cười như đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của chị dâu chồng mình. Thật tâm mẹ cũng biết nói gì để trả lời đâu…

Con trai mẹ Kim đâu có giỏi bằng con người ta.

“À ừ, chú Kim dạo này công việc sao rồi. Thấy nhà cửa vợ chồng em cũng “đơn giản” quá.”

“Nhà em không có của dư của để, nhưng trộm vía cũng chẳng nợ nần gì ai. Chồng em cũng chỉ là viên chức hạng trung, vừa vặn lo hết mọi chi phí sinh hoạt trong gia đình. Thỉnh thoảng lại đưa vợ con đi đây đi đó du lịch nghỉ dưỡng.”

“Taehyung con trai em thì cũng vừa tốt nghiệp trung học. Thằng bé học hành kiểu gì mà lại nhận được học bổng du học toàn phần nên ba mẹ như bọn em cũng đỡ được khoản chi phí. Thằng bé dạo này còn vừa học vừa làm chuẩn bị năm sau nhập học…”

Lời mẹ Kim còn sắc hơn cả con dao đang gọt vỏ táo. Mẹ vui vẻ đưa một miếng táo cho chị để giảm cảm giác khó chịu nhưng phải cố gắng tỏ ra không có gì của người kia.

“Mà bạn gái Taehyung học ngành gì, bao nhiêu tuổi rồi? Em phải tìm hiểu cho kĩ chứ mấy đứa con gái thời nay làm thì ít mà ăn chơi thì nhiều. Khéo lại khổ thân thằng bé Taehyung quen phải người không đàng hoàng. Chị là lo cho em nên mới nói như vậy.”

“Dạ, chị nói phải. Cảm ơn chị đã quan tâm đến chuyện gia đình em. Vợ chồng em thì không để ý nhiều đến việc yêu đương của Tae nhà em lắm. Con trai lớn rồi không phải chuyện gì mẹ cũng xen vào.”

“Mẹ …”

Taehyung dẫn em nhỏ bước xuống lầu, không hay trong nhà có khách.

“Bác tư mới qua chơi.”

Anh dừng lại kéo nhẹ Jeon ra phía sau. Và đương nhiên hành động ấy đã lọt vào mắt của người còn lại trong phòng khách không phải mẹ Kim.

“Ừm, bác qua ngồi chơi nói chuyện với mẹ con.”

“Tae đưa em đi ăn rồi đưa em về nha con. Cũng trễ rồi, hôm nay mẹ không nấu cơm.”

Mẹ Kim không muốn con trai khó xử. Hơn nữa, hôm nay là mẹ cố tình không nấu bữa tối, mắc công lại mời khách ăn cơm cùng. Nhà có bốn ghế thôi, không lẽ để chị dâu của chồng ngồi dưới đất cũng kì…

“Dạ vậy con xin phép.”

Lúc này Taehyung mới để Jungkook chào hỏi bác mình cho phải phép.

“Dạ, con chào cô, con chào…”

Jungkook ngập ngừng, bàn tay gắt gao níu lấy vạt áo anh lớn, ánh mắt hiện lên tia lo lắng vì gặp người lạ, sợ lại nói gì không đúng mà ảnh hưởng đến Taehyungie.

Taehyung vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ, không quên nhép môi nói với Jungkook về người kia.

“Bác tư của anh.”

Em nhỏ nghe xong thì quay lại cúi đầu lễ phép. Đối với người lớn, Jungkook luôn ngoan…

“Con chào cô, chào bác con về.”

Hai người phụ nữ đồng thời mỉm cười xinh đẹp nhưng một người thì thật phúc hậu còn người kia như cố che đậy suy nghĩ trong lòng.

Đợi khi hai đứa nhỏ rời khỏi nhà, chị dâu lần nữa cất giọng chua ngoa:

“Không phải chị kì thị, nhưng mà con trai em cũng bị giống con trai anh chị hai hả?”


Ý bác tư Taehyung muốn nói đến anh họ của cậu.

“Bị là bị làm sao chị? Namjoon nhà anh chị hai hay Taehyung nhà em đứa nào cũng khôi ngô khỏe mạnh có làm sao mà chị nói bị gì?”

Mẹ Kim cố gắng giữ lời nói phải phép nhất có thể.

“Thì chị cũng chỉ quan tâm em thôi. Sợ lại giống gia đình anh chị hai, có thằng con trai mà giờ nó vậy, người ngoài lại có chuyện nói ra nói vào. Riết rồi không còn ai qua lại với nhà họ nữa. Bạn bè cũng ngại ghé thăm.”

“Chị !”

Mẹ Kim nuốt cục tức xuống bụng, cố gắng dịu đi mong muốn tống người này ra khỏi cửa nhà.

“Em thấy em giống chị hai thì có làm sao?”

“…”

“Có chồng em thương, con cái hiếu thảo là được rồi em cần chi nhiều người lui tới.”

Mẹ Kim tiếp tục:

“Em bây giờ cũng đã qua độ tuổi kết bạn rồi, bạn bè ít một chút cũng không sao, nhiều quá thành ra lại loãng. Mỗi người đều có quan điểm cá nhân, em cũng không cấm được suy nghĩ hay lời nói độc địa của họ. Họ nhàn rỗi nên tìm chuyện nói hoài vậy thôi.”

Nói đến bảo bối của mẹ Kim là không yên đâu. Đằng này còn đá qua em nhỏ người yêu của con trai mình. Hai cục kim cương của mẹ mà cũng dám đụng. Mẹ Kim không muốn nể mặt nữa.

“Con của chị như vậy chắc ba nó đập chết. Học gì không học lại học cái thói không đàng hoàng.”

“Taehyung nhà em nó muốn thương ai, yêu ai cũng là chuyện riêng của nó. Vợ chồng em cho con cuộc sống không có nghĩa em  sống thay cuộc đời của con. Chỉ có nó mới tìm được hạnh phúc của mình. Ba mẹ như bọn em đâu thể sống đời mà định đoạt hết mọi chuyện. Như vậy có khác nào cướp đi cuộc sống của con mình đâu.”

“Con nào thì cũng là con. Con trai con gái gì miễn nhìn con mình thật sự cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc là được.”

“Cuộc sống thì ngày càng phát triển, chúng ta cũng nên thay đổi suy nghĩ một chút. Không phải nói suy nghĩ của ông bà xưa là không tốt, nhưng thời nào thì nên suy nghĩ phù hợp theo thời đại đó. Thế giới thay đổi liên tục mà sao con người cứ mãi giậm chân tại chỗ trong mớ quan điểm của mấy mươi năm trước. Cái nào hay thì cần gìn giữ, cái chưa phù hợp thì nên thay đổi thì hơn.”

Mẹ Kim nói một hơi liên tục vì mẹ nhịn lâu rồi. Giờ thím Tư đây còn nói động đến chị hai – mẹ của Namjoon, người mà mẹ Kim cực kì tôn trọng.

Chị hai là dâu cả quán xuyến hết mọi chuyện trong nhà. Mẹ Kim được ba mẹ chồng thương cũng nhờ một tay chị hai chỉ bảo.

Cùng là dâu con sao không yêu thương lại đi nói ra nói vào sau lưng như vậy. Không phải nể mặt anh chồng, mẹ Kim cũng chẳng muốn ngồi tiếp chuyện với người phụ nữ này.



Hôm nay thầy Kim tan trường sớm, cũng dặn học trò nghỉ lớp bồi dưỡng một ngày vì thầy có việc quan trọng cần chuẩn bị. Về nhà khi mặt trời còn chưa lặn, Namjoon không kịp thay quần áo mà bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa.

Nói sao nhỉ? Hôm nay là kỉ niệm mười năm hai anh Kim lớn bên nhau.

Trước đó khi Namjoon nắm tay Seokjin về nhà công khai nói với ba mẹ con yêu người con trai này, ba mẹ Kim không nói đồng ý nhưng cũng chẳng phản đối hành động của con trai.

Có người làm cha làm mẹ nào lại vui vẻ ngay khi con mình là con trai lại bảo rằng con yêu một người con trai khác. Ba Kim lại là con trưởng, áp lực có con nối dõi, có cháu đích tôn luôn đặt nặng trên vai ba nhưng ba chưa từng trách Namjoon một tiếng, chỉ là buồn phiền rồi giấu vào nỗi buồn của ba.

Hơn nữa vào thời điểm đó, Namjoon đã có công việc ổn định, cũng đã mua được nhà riêng. Ba mẹ Kim không phản đối vì biết con trai mình đã đủ trưởng thành để xây dựng mái ấm của riêng mình.

Chỉ có một điều đến tận bây giờ Namjoon vẫn chưa biết. Seokjin đã từng quỳ gối xin lỗi ba mẹ Namjoon vì chuyện của hai người.

Anh không muốn Namjoon khó xử, càng không muốn ba mẹ Kim đau lòng. Nếu có thể làm gì, Seokjin sẽ làm tất cả cho người anh yêu.

Và đến hiện tại, mẹ Kim mỗi tuần đều gửi đồ ăn sang nhà con trai, còn căn dặn Namjoon nhất định phải đối xử thật tốt với chàng dâu của mình.

Quay trở lại ngôi nhà ngập tràn bóng bay màu hồng do Namjoon hì hục bơm hơi. Không giỏi nấu ăn nên anh đặt đồ ăn ở một nhà hàng Pháp nổi tiếng. Có bánh, có hoa, có đèn, có nến. Có rượu đỏ, có cả hộp vuông bằng nhung đen đặt ở góc bàn.

Em nợ anh một lễ cưới đúng nghĩa.

Namjoon không khéo tay hay nói thẳng là hậu đậu nhiều chút. Việc nhà đa số đều là Seokjin đảm nhiệm, chỉ thỉnh thoảng cần khuân vác đồ nặng thì mới gọi Namjoon.

Bên nhau ngần ấy thời gian chắc chắn yêu thương không còn sôi nổi hay điên cuồng như thời niên thiếu.

Bác sĩ Kim bên cạnh chồng hợp pháp là thầy giáo kém mình một tuổi cho đến hiện tại vì sự yên bình khi cả hai ở cạnh nhau… Ngoại trừ những lúc Namjoon làm bể đồ đạc trong nhà thì hơi không yên bình một chút. 

Nhưng nói chung ánh mắt cả hai vẫn luôn hướng về nhau.


Chuẩn bị xong tất cả thì ngoài trời cũng đã đầy sao. Đồng hồ điểm chín giờ nhưng bác sĩ Kim vẫn còn ở bệnh viện. Muốn cho anh bất ngờ nên Namjoon không nói trước. Anh ngồi xem lại album ảnh của hai người từ lúc quen nhau để đợi bác sĩ Kim nhà mình về nhà.

30 phút rồi 1 tiếng trôi qua, trong nhà vẫn chỉ có Namjoon ngồi đợi… Nghĩ rằng anh sắp về rồi nên thầy Kim ngã lưng ra ghế sofa trong phòng khách rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Bíp bíp bíp…

Âm thanh nhập mật khẩu vang lên trong không gian yên tĩnh khi đồng hồ điểm ngay 11 giờ đêm.

Namjoon hơi nhăn mày nhưng  vì mệt nên chưa mở mắt.

“Joonie à… anh v…về…rồi…”

Seokjin sững sờ trước cảnh tượng trước mắt. Có chút hỗn loạn nhưng không phải do Namjoon đập phá mà ra. Mọi thứ dường như dừng lại ở dòng chữ Happy Anniversary bằng bóng màu bạc treo trên tường trắng dưới thảm bóng bay màu hồng lơ lửng đụng trần nhà.

Hốc mắt từ lúc nào vô thức ửng lên vì cảm xúc ngọt ngào chảy qua ngực trái, Seokjin quay lại nhìn chàng gấu lớn của mình đang chật vật trên ghế sofa không vừa cỡ người. Chuẩn bị nhiều thứ nhiều này chắc là mệt lắm.

Nụ cười xinh đẹp hiện lên gương mặt điển trai của chàng bác sĩ, anh nhẹ nhàng bước đến bàn ăn có bánh kem cùng bó hoa rumex màu đỏ thẫm.

Namjoon vẫn luôn ghi nhớ loài hoa tượng trưng cho ngày sinh của Seokjin.

Cầm lên tấm thiếp nhỏ ngay ngắn trên đóa hoa to lớn được bọc trong giấy gói cũng màu hồng. Không một lỗi sai nào. Chắc Namjoon đã viết trên dưới hơn 10 lần mới được như thế. 

“Em đã muốn tặng anh loài hoa đẹp nhất, nhưng lại nhận ra chẳng có hoa nào xinh đẹp bằng anh. Anh là đóa hoa duy nhất và đẹp nhất mà em may mắn có được. Chúc mừng kỉ niệm 10 năm yêu nhau. Em yêu anh,  Seokjin của em!”

“Anh về rồi…”

Giọng nói khàn đặc vì còn chưa tỉnh ngủ của gấu lớn nhà bác sĩ Kim. Namjoon phía sau vòng tay ôm chặt,  đặt cằm lên vai anh rộng lớn mà dựa dẫm.

“Cảm ơn em, Joonie…”

Sau khi nói lời cảm ơn, Seokjin cảm nhận gương mặt Namjoon phía sau lắc lắc muốn nói không có gì đâu… Lời nói Namjoon lúc này lại vô cùng trầm ấm mà thì thầm bên tai người anh yêu thương.

“Cho em xin 1 phút lắng nghe của anh nhé! Chỉ cần im lặng và nghe em nói thôi…”

Trống ngực cả hai không hẹn mà cùng nhau đập loạn. Seokjin gật đầu đồng ý lời đề nghị, bàn tay từ lúc nào đã siết chặt bó hoa.

“Lương giáo viên chỉ có ba cọc ba đồng, em  thì chỉ có một lòng thương anh. Tuy tính cách thường hay hậu đậu, nhưng được cái không nhậu cũng chẳng rượu chè. Em có thể lỡ tay làm nát tất cả mọi thứ, chỉ duy nhất không làm tan vỡ trái tim anh.”

Namjoon buông tay đang vòng ngang hông anh để Seokjin quay người lại đối diện mình. Chàng trai ngày thường rất hậu đậu đang quỳ một chân xuống trước mặt bác sĩ Kim, trên tay ngay ngắn hộp đen bằng nhung không quá lộng lẫy…

Nắm tay Seokjin đặt xuống nụ hôn chân thành, Namjoon lại ngước lên nhìn gương mặt từ lúc nào đã đỏ ửng vì cảm động…

“Em yêu anh nhưng còn nợ anh một hôn lễ. Mùa hoa đào nở kế tiếp, anh làm chú rể của em  nha…”

Cầu hôn rồi…

Bên nhau đã lâu, Seokjin chưa từng đòi hỏi về một hôn lễ thật sự. Chuyện cả hai được bên nhau thế này đã quá đỗi hạnh phúc với anh.

Nước mắt khẽ rơi trên gương mặt xinh đẹp. Namjoon ngỡ rằng đây là khoảnh khắc bạn đời của mình xinh đẹp nhất với đôi mắt hạnh phúc rạng ngời.

Seokjin nghẹn ngào đến không thể cất lời. Anh nhẹ gật đầu chấp nhận cho Namjoon đeo lên chiếc nhẫn bằng bạc đính tên hai người vào ngón áp út.

Trao nhau nụ hôn dưới ánh đèn vàng, bàn tay đan chặt bàn tay, nước mắt nóng hổi còn đọng trên mi mắt. Nụ hôn ngọt ngào nhất của cả hai trong suốt mười năm yêu nhau… Không cuồng nhiệt vội vã chỉ đơn giản nụ hôn ấy gói gọn tất thảy yêu thương chân thành.

“Đời này anh cũng chỉ muốn làm chú rể của em…”

❣️❣️❣️

Anh yêu em …

Hoa rumex – rất đẹp nhưng không bằng Jin ❣️


❣️❣️❣️
_____________________

Bước sang năm mới lại có nhiều sự ngọt ngào …

Yêu thương thật nhiều ❣️


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.