School 2021 [taekook]

Chương 46: 41.


Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 46: 41.


“Ha…”

Âm thanh thở dốc vang lên từng nhịp đều đặn, mồ hôi bóng nhẫy trên tấm lưng rộng lớn. Tóc mềm bết lại vì hoạt động liên tục trong thời gian dài.

Trong căn phòng chỉ có hai người, Jeon Jungkook vòng tay ôm chặt Taehyung. Chàng trai toát lên vẻ nam tính mạnh mẽ đến mức giọt mồ hôi cũng quyến rũ cuốn lấy người đối diện khi trượt dài xuống xương hàm đặc sắc, rồi lại thi nhau rơi lã chã xuống vị trí thấp hơn.

“Ha…”

Taehyung thở mạnh cố gắng điều hòa nhịp thở, em nhỏ ngồi đối diện không một giây rời mắt khỏi anh.

Bàn tay mềm cố gắng giữ chặt lấy từ khuỷu chân Taehyung trở xuống, em nhỏ cùng anh phối hợp nhịp nhàng. Có như vậy Taehyung mới có đà nằm xuống ngồi dậy liên tục thực hiện động tác gập bụng.

Anh là chăm lo mấy múi cứng cứng mà Jeon nhỏ mê mê trên bụng mình.

“Bốn mươi bảy,”

“Bốn mươi tám,”

“Bốn mươi chín,”

Em nhỏ chu chu môi đếm giúp Taehyung mỗi lần anh gồng co người lên.

“Năm mươi chín…”

“Ha…” Taehyung lấy hơi.

“Anh ơi cố lên… một lần nữa là xong xong rồi.”

Jungkook cổ vũ anh lần nữa. Taehyung chưa mệt nhưng vì muốn nghe tiếng em. Lần nữa co người ngồi dậy, Jeon nhỏ lập tức đếm số cuối cùng.

“Sáu…mư…ư”

Chụt…

Taehyung cười lên dụ dỗ em nhỏ.

“Người yêu em tập đủ hai set rồi nhé!”

“Grrrrr …”

Jungkook giả vờ chun mũi nhe răng thỏ gừ anh vì tội dám lợi dụng hôn hôn môi em, nhưng mà đương nhiên trong lòng thì thích thích nhiều lắm.

Taehyung chỉ buồn cười nhìn phản ứng của em.

Muốn ôm ôm, lại muốn sờ sờ nhưng anh vừa tập thể dục xong nên người anh toàn mồ hôi rít rít. Sợ bẩn người Jungkook nên Taehyung chỉ có thể ngồi yên ngắm thỏ nhỏ.

“Anh ơi, uống nước.”

Jungkook cầm chai nước bằng cả hai tay đưa đến trước mặt anh. Thấy trên trán còn mồ hôi ướt đẫm, em nhỏ lại không ngại lấy tay áo thấm thấm cho anh.

Taehyung cười hiền rồi nhận nước của em bé.

“Anh xin bé.”

Jungkook nghiêng đầu tựa lên giường ngay bên cạnh ngắm nhìn mỹ nam trước mặt.

Anh dốc chai uống xuống từng ngụm nước lớn khiến yết hầu nam tính chuyển động lên xuống liên tục làm Jeon không thể dời mắt.

“Em xem qua các trường Đại học chưa?”

“Em học cùng trường với Hyungie mà!”

Jungkook không nghĩ mà trả lời.

Nếu người khác chắc sẽ vui lắm vì người yêu lên chọn cùng trường với mình. Còn gì hạnh phúc bằng mỗi sáng cùng nhau đến trường rồi cùng lên lớp, cùng làm bài tập rồi cùng đợi nhau tan trường. Nhưng Taehyung lại không vui vẻ như thế.

“Em vẫn chưa biết mình thích làm nghề gì trong tương lai sao?”

Nghe anh hỏi, mi dài em nhỏ rũ xuống vì bị anh nhìn thấu tâm can

Còn ai hiểu Jeon nhỏ hơn Kim Taehyung?

Em nói học cùng trường với mình là bởi Jungkook không thật sự biết bản thân mình nên chọn ngành nghề nào.

Học cùng trường với Taehyung không phải không tốt. Ngược lại trường Đại học mà bạn học Kim đang hoãn nhập học còn là trường nằm trong top những trường Đại học nổi tiếng về chất lượng đào tạo ở Hoa Kỳ.

Tuy nhiên, nếu học được vào ngành phù hợp thì không có gì để nói, nhưng lỡ sau khi học xong lại phát hiện bản thân không thể theo được thì chẳng phải phí mất mấy năm rồi sao?

Bốn năm Đại học không quá dài, nhưng càng lớn thì hứng thú học tập sẽ càng ít đi.

Càng trưởng thành thì áp lực làm ra tiền để ổn định cuộc sống càng nhều hơn. Điều này dẫn đến nhiều người phải lựa chọn công việc mà từ đầu bản thân chưa từng nghĩ đến. Và rồi niềm vui trong công việc cũng không còn.

Được làm đúng công việc mình muốn thì mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ. Còn ngược lại, mỗi giây mỗi phút ngồi ở văn phòng công ty đều mệt đến mức không thở được. Mà Taehyung không mong muốn Jungkook sau này sẽ như thế.

Lại chợt nhớ đến điều quan trọng hơn vẫn chưa hỏi Jeon.

“Em nói chuyện với ba mẹ chưa?”

Taehyung đang muốn nói đến chuyện du học của Jungkook.

“Ba mẹ sẽ đồng ý thôi. Trước giờ đã luôn như vậy.”

Jungkook trả lời nhưng không nhìn Taehyung nên không hay anh lớn đang ngày càng tiến đến gần mình.

“Jeon…”

“Dạaaaa…”

Em nhỏ ngoan ơi là ngoan.

Jungkook vừa hay ngước lên đã thấy mặt anh phóng đại trước mắt, hai tay còn áp vào gò má nhẹ nâng lên.

“Jeon biết chuyện này quan trọng hơn nhiều so với việc em xin ba mẹ qua đêm bên ngoài nhiều ngày mà.”

Jungkook biết chứ.

“Em sợ ba mẹ không cho phép sao? Có cần anh đi cùng em không?”

Taehyung ân cần từng chút vì lo lắng bé con phải đối diện với nỗi sợ một mình.

“Dạ không phải đâu.”

Jungkook mím mím môi.

“Vì trước giờ em ít khi xin ý kiến hay xin phép ba mẹ điều gì, nên giờ không biết bắt đầu như thế nào…”

Thấy em ủ rũ mà Taehyung thương quá. Anh đưa tay lên xoa đầu thay lời động viên.

“Em thử bắt đầu bằng hai tiếng Mẹ ơi hoặc Ba ơi nhé!”

Jeon nhỏ lại nhìn anh bằng đôi mắt long lanh ngây thơ đến đau lòng.

Rõ ràng đó là câu nói cơ bản nhất khi một đứa trẻ muốn vòi vĩnh một món đồ chơi vậy mà bé con của Taehyung lại cảm thấy vô cùng lạ lẫm.

Vì Jungkook không quen với những điều ấy nên Taehyung sẽ nắm tay em “chỉ bảo” lại từ đầu. Có Taehyung rồi, Jeon nhỏ sẽ chẳng một mình nữa đâu.

“Jeon của anh sẽ làm được mà.” Anh muốn cổ vũ bé xíu.

Jungkook chần chừ, mắt nhìn xuống rồi lại nhìn anh. Nhìn anh rồi lại nhìn vào mắt anh. Đôi mắt nhìn em vừa dịu dàng vừa tin tưởng.

Em nhỏ hít một hơi thật sâu, đưa tay chạm lên tay anh đang áp vào má mình. Khẽ quay mặt chạm môi lên lòng bàn tay ấm áp, em nhỏ gật đầu đồng ý lời khuyên của anh…


“Em sẽ nói chuyện với ba mẹ.”

Khóe môi treo lên đường cong tuyệt mỹ, ánh mắt nuông chiều đặt hết trên bé nhỏ họ Jeon.

“Nhỏ xíu của anh thật biết nghe lời.”


Jungkook chu chu môi, lại còn đưa ngón tay chỉ vào vị trí muốn được anh thương mà vòi vĩnh.

“Vậy người lớn ơi, thơm môi một cái thưởng cho em nhá!”

Tâm can Taehyung mềm nhũn thành nước…

“Anh nghiện em mất nhỏ ơiiiii….”


.
.
.

Để em nhỏ ngồi chơi trong phòng, Taehyung cần đi tắm vì người đầy mồ hôi khó chịu. Jungkook nằm úp trên giường anh, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, ấn ở rồi lại tắt, màn hình cứ sáng rồi lại tối đen.

Nghĩ đến lời Taehyung nói, Jungkook phải nên nói chuyện với ba mẹ thôi. Nhưng nói chuyện trực tiếp thì sẽ cảm giác ngại ngùng lắm nên bạn nhỏ cân nhắc về việc gọi điện thoại cho ai trước tiên…

“Có gì sao con?”

“Ba…”

Sau một hồi đắn đo, Jungkook quyết định gọi cho ba trước.

“Ba có đang bận gì không?”

“Ừm, sao vậy?”

Ba Jeon trả lời cùng âm thanh giấy bút chạm vào nhau sột soạt.

“Con có chuyện muốn hỏi ba.”

“…”

Trong vài giây tiếp theo, rõ ràng Jungkook cảm giác âm thanh của sự bận rộn ở đầu dây bên kia đã dừng lại.

Ba Jeon lại lên tiếng:

“Con có gấp không?”

“Ưm… dạ.. cũng không gấp lắm.”

Jungkook bên này cấu cấu vạt áo, thỉnh thoảng mím môi vì cảm giác gượng gạo.

Nhớ lại thì số lần hai cha con nhà Jeon gọi điện thoại nói chuyện như thế này không quá số lượng mười đầu ngón tay.

“Nếu ba bận việc thì để sau cũng được.”

Lời nói vừa dứt, âm thanh sột soạt lại tiếp diễn như trước đó.

“Ừm, vậy để sau nha, ba có việc rồi.”

“D..d..ạ…”

Tút…tút…tút.

Còn chưa nói được câu chữ trọn vẹn, ba Jeon đã ngắt máy rồi. Jungkook cụp mi nhìn màn hình vừa kết thúc cuộc gọi không quá 2 phút. Lần nào cũng thế nên em quen rồi.

Bây giờ có nên gọi mẹ hay không, Jungkook lần nữa lại đắn đo suy nghĩ. Là con trai duy nhất trong nhà, nhưng việc gọi điện cho ba hay mẹ đối với Jungkook có chút khó khăn.

“Jeon của anh sẽ làm được mà.”

Nhớ lại lời Taehyung, Jungkook hít thở một hơi thật sâu rồi bấm vào nút gọi…

“Mẹ nghe.”

Mẹ Jeon bắt máy rồi.

“Con… con có làm phiền mẹ không?”

Giọng con trai ngập ngừng khi sợ mình gọi lúc mẹ đang làm việc.

“Không đâu. Con nói đi.”

Con trai mẹ gọi sao nói là phiền.

Đôi mắt Jeon nhỏ phút chốc lấp lánh như đứa trẻ được thưởng.

“Con… con cần chọn chuyên ngành Đại học. Mẹ thấy con học ngành gì thì tốt?”

Mẹ Jeon dừng lại một chút rồi mới trả lời con trai.

“Con chọn ngành gì cũng được mà. Con thích là được.”

“Nhưng mà…”

“Giám đốc bên phía đối tác đến rồi…”

“Tôi biết rồi.”

Jungkook thở dài, mẹ cậu lại bận rồi.

Nhưng mẹ chưa tắt máy.

“Miễn con thấy vui con chọn ngành gì mẹ cũng sẽ ủng hộ.”

Đối với những đứa trẻ đã biết bản thân mình thích gì, muốn gì thì việc được ba mẹ ủng hộ là một may mắn lớn. Nhưng có những đứa trẻ đến tuổi 16, 17 vẫn chưa biết được đam mê của mình là gì hay chính mình muốn trở thành người như thế nào trong tháng ngày sau này.

Câu nói con chọn ngành gì cũng được nghe thì có vẻ như sự ủng hộ tuyệt đối, đứa trẻ ấy dường như chẳng gặp khó khăn gì trong việc thuyết phục mẹ cha. Nhưng  Jungkook lại cảm giác bấp bênh nhiều lắm vì vẫn chưa tìm ra câu trả lời về nghề nghiệp phù hợp cho mình trong tương lai.

Chọn ngành gì cũng được nhưng con lại chẳng biết làm gì mẹ ơi!

Còn muốn nói như vậy nhưng vì Jungkook rất ngoan lại hiểu chuyện nên chỉ nói với mẹ rằng.

“Dạ vâng, con biết rồi. Mẹ làm việc đi ạ.”

Có người học xong năm nhất quyết định bỏ học đi làm vì cảm thấy việc học ở trường lớp không thấm nổi vào đầu. Có người kiên trì hơn, học hết 4 năm Đại học, ra trường lại đi làm trái với chuyên ngành đào tạo của mình. Tệ hơn, có người học xong lại chẳng biết bản thân đã được học những gì suốt mấy năm Đại học,…

Tất cả những điều trên là hậu quả của việc chọn sai đầu vào. Cứ nghĩ học ở trường thật tốt là sẽ tốt. Đôi khi, thứ tốt nhất không hẳn là thứ phù hợp nhất. Nhưng thứ phù hợp nhất lại là thứ tốt nhất đối với chính bản thân chúng ta.

Mẹ bảo Jungkook chọn ngành gì cũng được. Vậy nói rằng Jeon chỉ thích làm “em bé chồng” của ai đó thì có tính là một ngành nghề không?

Jungkook thật sự đã có suy nghĩ như vậy trong đầu.

Có lẽ việc hướng nghiệp này, Jungkook cần nói chuyện với một người khác phù hợp hơn.

Không chỉ có Jungkook hướng đến Cúp Quán quân OMC, Song Minhyuk cũng muốn rời khỏi Hàn Quốc để học ở môi trường mới lạ hơn…

À không…

Nói chính xác, Minhyuk muốn một lần được rời khỏi sự bảo bọc đến mức kiểm soát tất cả của mẹ mình. Minhyuk muốn một lần được học thứ mình muốn và làm điều mình thích. Và được nắm tay người cậu yêu.

“Tại sao thầy lại chọn cậu ấy?”

Minhyuk dường như đang chất vấn thầy chủ nhiệm cũng là thầy phụ trách đội tuyển học sinh giỏi dự thi OMC năm nay. Căn nguyên của câu hỏi ấy là bởi vì bài kiểm tra chất lượng đầu năm của Jo Jaekyung chỉ đạt vỏn vẹn 4 /10 môn Hình học. Một học sinh đạt điểm kiểm tra dưới trung bình.

“Em tin thầy có lý do mới chọn Jaekyung, nhưng kết quả như thế này chẳng phải rất quá đáng sao thầy?”

“Bình tĩnh nào, Minhyuk.”

Jungkook lên tiếng trước khi Minhyuk nóng vội mà quá giới hạn của một người học sinh.

“Em cũng đồng tình với ý kiển của Minhyuk.”

Lần này là Haru – lớp trưởng nhỏ dễ tính đối với kết quả cá nhân nhưng lại rất khắt khe trong việc chung, việc nhóm. Điều này cũng đã được thể hiện rất rõ ở việc ai đó có thể động vào bạn học Haru nhưng không được phép động vào 10C1, 11B1 và hiện tại là 12A1 mà Kim Haru là lớp trưởng suốt 3 năm liền.

Trong phòng riêng dành cho Đội tuyển OMC của trung học Kangsan, hiện tại đã đầy đủ 5 tuyển thủ chính thức và 1 tuyển thủ dự bị. Hae Ra là hậu bối nên không lên tiếng xen vào việc của anh chị khối trên. Còn Hawon thì ngồi chơi game trên điện thoại, chuyện của 12A1, cậu bạn cũng chưa biết rõ nên cũng chẳng lên tiếng.

“Bị cáo” Jo Jaekyung thản nhiên một tay chống cằm, một tay gõ gõ lên bàn lắng nghe ý kiến của mọi người về mình.

“Em có muốn phản biện gì không?”

Thầy Kim từ tốn đặt câu hỏi với Jaekyung. Đương nhiên, không phải tự nhiên thầy lại chọn một người không biết vẽ hình vào vị trí tuyển thủ môn Toán hình không gian.

“Dạ không! Mọi người nói đúng mà thầy.”

Jaekyung thản nhiên như trước giờ vẫn thế.

“Ở đây không tính em và thầy thì còn lại 5 người, thầy cứ cho biểu quyết đi ạ. Nếu mọi người thấy em không phù hợp làm đồng đội ở OMC sắp tới thì em sẽ trở lại làm một học sinh bình thường thôi.”

Trong lúc mọi người thảo luận, Jungkook không lên tiếng. Cậu đơn giản cầm lấy bài làm của Jaekyung im lặng xem xét một cách tỉ mỉ từng câu.

“Em thì sao Jungkook?”

“Dạ?”

Bị gọi tên, trò Jeon lập tức phản ứng. Mắt ngước lên rồi lại nhìn xuống bài làm của Jaekyung.

“Hiện tại có 2 phiếu trắng và 2 phiếu phản đối. Em thì sao?”

Jungkook thở hắt rồi đặt lại bài kiểm tra lên bàn. Lưng ngồi thẳng, bộ dáng học sinh ngoan trả lời thầy Kim.

“Nếu em bỏ phiếu trắng, Jaekyung vẫn là đồng đội của em đúng không thầy?”


“Jungkook cậu…”

Đồng loạt những người trong phòng quay nhìn Jungkook với một dấu chấm hỏi lớn, chỉ riêng thầy Kim nhướng mày cười nhẹ. Đứa nhỏ của em trai mình xem ra không thể xem thường.

“Tớ có lý do!” Jungkook cắt ngang lời Minhyuk.

Kim Namjoon tựa lưng ra ghế, bàn tay xoay nhẹ cây bút máy rồi nhìn về hướng Jungkook.

“Em nghĩ lý do gì thầy lại chọn Jaekyung?”

“Vì thi nhóm ở OMC là trắc nghiệm và không yêu cầu phải vẽ hình.”

Nói xong Jungkook đẩy bài làm của Jaekyung về phía Haru và Minhyuk như để thuyết phục cả hai.

“Bài làm gồm 4 điểm trắc nghiệm và 6 điểm tự luận. Jaekyung làm đúng tất cả câu trắc nghiệm, còn phần tự luận cậu ấy viết ra được cách chứng minh, tính được số đo các góc và cả độ dài đoạn thẳng cần tìm. Nhưng vì không có hình vẽ nên không được tính điểm.”

Haru và Minhyuk cùng xem qua bài làm của Jaekyung và dường như cả hai đã bị bạn học mình thuyết phục.

Haru quay sang nhìn Jaekyung thắc mắc.

“Sao cậu không vẽ hình?”

“Tớ đã từng làm đề thi nâng cao Hình học không gian của nhiều nước và cả đề thi Quốc tế Toán học của mấy năm trước, có những câu hình vẽ không thể nằm hết trên một mặt giấy làm bài.”

“Vì là hình không gian nên tớ nghĩ trên mặt phẳng 2D không nhìn ra hết được. Từ đó, tớ không vẽ hình nữa vì thấy phí thời gian.”

Jaekyung vừa nói vừa khoác vai Haru mà không để ý phía đối diện có hũ giấm chua đang vỡ ra nồng nặc.

“Vậy không phải cậu sẽ bị mất điểm vẽ hình ở những bài kiểm tra sao?”

“Chỉ có kiểm tra ở trường mới bắt vẽ hình.”

Jaekyung dừng lại một chút nhìn thầy Kim ý muốn xin lỗi thầy về quan điểm của mình.

“Mục tiêu của tớ không vòng quanh trong phạm vi trường học, cái tớ nhắm đến là sàn đấu quốc tế cơ. 10 bài kiểm tra đạt điểm tối đa trong lớp sao bằng  một bài 100 điểm trên sàn OMC.”

“Nhưng còn phần thi cá nhân của cậu?”

“Em có cần người kèm thêm vẽ hình không?”

Thầy Kim vẫn luôn quan tâm học sinh như thế.

“Dạ không đâu thầy.”

Jaekyung từ chối đề nghị của thầy. Học ở trường với cô đã quá đủ. Jaekyung thích việc tự học hơn.

“Em không bận tâm nhiều lắm đến kết quả cá nhân. Dù gì tớ cũng sang Mỹ học Đại học mà.”

“Vậy năm nay cậu còn về Hàn làm gì?”

Minhyuk lúc này lại lên tiếng thắc mắc. Bạn học mới lại được dịp lại quay sang than thở.

“Thua kèo anh trai nên phải về Hàn trông chừng anh dâu nhỏ.”

Sặc…ặc…

Khụ…ụ..              

Minhyuk sặc nước đến mức cả gương mặt đỏ bừng, bất chợt không biết phản ứng như thế nào.Cùng lúc thầy Kim nhận được cuộc gọi của đồng nghiệp.

“Thầy có việc phải lên văn phòng, các em xong rồi về nha.”

“Dạ thầy.”

Jaekyung thuận tay rút mấy tấm khăn giấy đưa sang cho Minhyuk bản thân tiếp tục câu chuyện còn dang dở.

“Tớ đùa thôi.”

“…”


“Vì anh trai phải quay lại Mỹ nên tớ về ở với ông bà.”

“Ba mẹ cậu thì sao?”

“Chắc sắp xếp xong công việc sẽ về lại  Hàn thôi.”

“Anh Haekyung thì…sao..?”

Nhận ra điều thất thường trong câu vừa nói, vành tai Minhyuk phút chốc đỏ bừng.

“Anh ấy là sinh viên năm nhất nên còn nhiều việc nên chắc phải ở lại bên ấy. Mà cậu yên tâm anh ấy có nhà riêng nên năm sau cậu sang học không lo chuyện mẹ chồng chàng dâu đâu mà lo.”

“Đừng nói linh tinh.”

Song Minhyuk cũng có lúc ngượng ngùng như thế làm mọi người được dịp bật cười, chỉ duy nhất một người không buồn phản ứng.

Két…

Ai đó đẩy mạnh ghế đứng lên.

“Em xin phép.”

Hae Ra cúi đầu chào anh chị lớn rồi đi ra ngoài, ánh nhìn không dừng ở Haru dù chỉ một chút.

“…”

Không lâu sau đó, lớp trưởng nhỏ Kim Haru chạy đuổi theo sau.

“Nè…”

“…”

Em nhỏ dường như không có ý định dừng lại.

“Chị bảo em đứng lại.”

“Ai..ui…”

Hae Ra đột ngột dừng bước làm Haru phía sau nhất thời không phản ứng kịp mà đập mặt vào lưng em, chóp mũi chưa gì đã đỏ lên một chút

“Chị  chạy ra đây làm gì?”

Ắt xì…

Hae Ra gương mặt không đổi nhưng ánh mắt lại chuyển thành quan tâm. Em đưa tay cởi ra áo khoác bên ngoài choàng sang cho chị bé. Haru thích mặc váy ngắn, thời tiết hôm nay lại lạnh như vậy, Hae Ra không mắng cô sao lại chẳng để ý bản thân mà chỉ ân cần khoác thêm áo của mình cho chị.

“Sao tự dưng lại bỏ đi đột ngột như vậy?” Ruru tủi thân phụng phịu. Nói về làm nũng gái đẹp, Haru cũng thuộc dạng kẹo mạch nha. Em nhỏ này làm lơ chị bé lâu quá rồi.

Hae Ra chỉnh xong cổ áo chị, cánh tay thu về rồi bỏ vào túi áo đồng phục.

“Khó chịu.”

Lớp trưởng nhỏ đương nhiên nhìn ra phản ứng của Hae Ra khi ban nãy Jaekyung thoải mái choàng vai cô trong phòng học.

“Sao lại khó chịu? Em ghen sao?”

“Ghen…? Em lấy tư cách gì?”

“…”

Một câu hỏi nhưng lại khiến nơi ngực trái cả hai nhói lên.

“Chị vào trong đi, bên ngoài nhiệt độ thấp. Chị hay dị ứng thời tiết.”

Hae Ra biết được điều này vì suốt thời gian em nhỏ đi sau Haru, mỗi lần thời tiết đột ngột thay đổi, chị bé chắc chắn sẽ phản ứng hắt hơi liên hồi.

Nói rồi lại thấy bản thân có lẽ lo lắng dư thừa. Em nhỏ quay người tránh đi không khí ngại ngùng giữa cả hai. Nhưng mới tiến được ba bước đã phải dừng lại.

“Tư cách người yêu chị!”

“…”

“Chị nói gì?”

“Lấy tư cách người yêu chị ghen đi.”

Hae Ra vẫn đứng đó.

Cả hai đang ở tầng 4, nơi dành riêng cho các đội tuyển. Tan trường đã lâu nên hầu như không có ai khác ngoài hành lang lúc này.

“Chị chắc chứ?”

“Chắc chắn.” Trả lời rất nhanh, rất dứt khoát.

“Em làm sao tin được khi chị đã từng trêu đùa tình cảm của em?”

Chụt…t…

“Nụ hôn này là cho em chứ không phải để cho ai thấy cả.”

Haru lần đầu có chút bối rối.

“Trừ khi em không còn thích chị nữa…”

Haru thấp hơn nên muốn hôn đã phải nhón chân, còn rướn cả người mới chạm được vào phiến môi ửng hồng. Bản thân mất đã ngã về sau nhưng rất nhanh Hae Ra đã vòng tay giữ lại.

“Trước giờ ai đưa chị về em không quan tâm. Từ lúc em vào trường, mỗi ngày đều lén nhìn đến khi chị khuất khỏi tầm mắt. Từ hôm nay cho em đi cùng đi, đoạn đường mà chị  đi ấy, từ hôm nay nhất định em sẽ đi cùng.”

Bông hoa xinh đẹp ấy đã nở rồi.

Bông hoa của sự yêu thương và quan tâm chân thành.

Bàn tay nắm lấy bàn tay, từ nay lại có hai người đi chung đường về.


.
.
.
.

Quay lại phòng học của đội tuyển, những người còn lại cũng đang dọn dẹp sách vở chuẩn bị ra về.

“Oppa …”

“Tôi với cậu bằng tuổi, gọi tôi bằng tên được rồi.”

Là do thời gian trước khi Jungkook qua lại với Haekyung, Jaekyung quen gọi cậu như thế.

“Được rồi, bạn học Jeon!”

Jaekyung nói tiếp.

“Tớ thật sự tò mò về người đã cướp được anh từ tay anh trai của tớ. Đứng ở vị trí em gái, tớ cho ông anh ấy âm 9/10  về sự lười biếng, nhây chúa và đày đọa đứa em này. Còn đứng ở vị trí người ngoài, dù không muốn chút nào nhưng phải nói anh trai tớ nếu nói không hoàn hảo thì oan quá.”

“Mấy ngày ôn tập chắc sẽ gặp được thôi.”

“Được, vậy gặp lại sau… Bye …”

Jaekyung khoác ba lô lên vai rồi rời khỏi phòng. Jungkook và Minhyuk cũng vừa dọn xong tập vở vào túi.

“Lần đầu tớ thấy cậu thoải mái với một người muốn gặp tiền bối Taehyung như vậy. Cậu không sợ sao?”

“Sợ gì?”

“Cậu hiểu ý tớ mà.”

“Ừm không sao? Jaekyung có quy tắc sống riêng. Cậu ấy không bao giờ đụng đến người đã có “gia đình”

“Tớ không phải nói xấu nhưng ai biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra. Taehyung tiền bối cũng đâu phải người ít thu hút người khác.”

“Jaekyung… không có hứng thú với con trai!”

Câu trả lời cho mọi thắc mắc của Minhyuk, cũng để cậu hiểu thêm về em gái của người yêu. Jungkook đẩy ghế rồi vỗ vai Song Song.

“Cậu về trước đi, tớ lên phòng gặp thầy Kim có chút chuyện.”

“Ừm, vậy tớ về trước.”



Sau chuyện xảy ra hôm nay, thầy Kim đã định được chức vụ đội trưởng thuộc về ai. Dường như tất cả mọi người đều tin tưởng và nghe theo lời Jungkook.

Lời Jungkook nói ra đều có sức thuyết phục rất lớn, và vào kì thi áp lực lớn như vậy, tinh thần chiến đấu phải luôn được duy trì.

Và thầy Kim thấy được chẳng ai có thể làm tốt điều này hơn Jeon Jungkook !

“Thầy ơi, thầy xong việc chưa ạ?”


.
.
.
.

Taehyung vừa đạp xe đến cổng trường, kiểm tra điện thoại lại vừa hay có tin nhắn gửi đến


Jeon nhỏ xíu:
“Anh đợi em chíu chiu thôi nha, em hỏi thầy Kim xong em chạy cái vèo ra gặp anh liền liền luôn.”

Chưa hết. Lại có tin nhắn gửi đến.

“Nhớ thơm người ta đó, em nhớ anh nhiều lắm cơ.”

Taehyung bật cười rồi cất lại điện thoại vào túi. Anh không ở cổng trường mà đi thẳng vào trong. Vì là em trai của thầy giáo trong trường nên Taehyung được bác bảo vệ cho phép làm điều đó.

Namjoon dành thời gian lắng nghe Jungkook với tư cách một người anh chứ không phải là người thầy vì muốn đứa nhỏ này cảm thấy thoải mái.

Vấn đề của Jungkook nằm ở chỗ em chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều với môi trường bên ngoài nên bản thân ngoài việc học thì Jungkook chỉ yêu thích mỗi Taehyung.

“Em có muốn làm một bài trắc nghiệm không? Thầy nghĩ nó sẽ có ích trong việc giúp em định hướng nghề nghiệp phù hợp.”

“…”

“Hoặc ít nhất cũng cho em một vài gợi ý.”

Jungkook gật đầu rồi nhận máy tính từ thầy. Có lẽ đây là cách thức tốt nhất cho đến hiện tại.

Em nhỏ nghiêm túc trả lời các câu hỏi có trên mẫu kiểm tra rồi nhấn phím enter, trong lòng bỗng dưng có chút hồi hộp.

.
.
.

Kết quả của Jeon Jungkook…

“…”

Đọc xong dòng chữ trên màn hình Jungkook dường như bất động vì kinh ngạc. Không biết thẩn thờ mất bao lâu mà Taehyung ngồi bên cạnh lúc nào em nhỏ cũng chẳng để ý.

“Jeonnn…”

Jungkook mím mím môi không nhìn anh mà nhìn sang máy tính trong tay thầy Kim phía đối diện

“Hyung… Kết quả của Jeon nhà em là ngành gì vậy?”

Taehyung lo lắng khi nhìn phản ứng của bé con.

Namjoon không vội trả lời, anh đi đến rót cho bạn nhỏ kia cốc nước để bình tĩnh lại. Đến thầy Kim cũng rất bất ngờ với kết quả này.

Đưa cho Jungkook rồi quay sang Taehyung cong môi.

“Em có thích trẻ con không?”

“…”

Taehyung nhìn anh mình đầy khó hiểu. Namjoon ra hiệu chỉ vào máy tính trên bàn, em trai lập tức xoay màn hình để kiểm tra kết quả.

“Cái này…”

“Jeon à…”

Người yêu của Jungkook phút chốc cũng cảm thấy mơ hồ nhưng rồi lại nghĩ dường như kết quả phù hợp với Jeon nhỏ đến 90%..

Jeon không giỏi một môn, Jeon giỏi đều.

Jeon sợ người lạ nhưng lại có cảm giác thoải mái khi ở cùng những đứa trẻ ở Hwangrang.

Jeon thích đọc sách tâm lý trẻ em.

Jeon giỏi lắng nghe người khác nói.

Jeon có khả năng giảng bài.

.
.
.

Kết quả dự đoán ngành nghề tương lai phù hợp

JEON JUNGKOOK

Chuyên ngành: Sư phạm.
Nghề nghiệp phù hợp: Giáo viên Tiểu học.

❣️❣️❣️

Thầy em bé của nhiều em bé…

Taehyungie thích em bé hay thích “em bé thầy”?

❣️❣️❣️
____________________


Cứ cách ngày bà chủ Tiệm kẹo bông gòn sẽ mở cửa ❣️

Hỏng có lịch đăng cụ thể vì bii làm việc tuỳ hứng quá chừng, mọi người đừng buồn bii nhé ❣️

Có gì cứ nhắn nói nhỏ nhỏ với bii thôi để bii lấy động lực đánh máy siêu tốc độ ❣️

Đọc xong đánh răng rồi ngủ thôi nào ❣️

11:00 pm 28.12.2021 ❣️

Yêu thương thiệc nhiều 🙆🏻‍♀️❤️


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.