School 2021 [taekook]

Chương 27: 24.


Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 27: 24.


Thương nhau lắm mới cắn nhau đau
< Grrrrrrrư >



Nếu ngày trước, ti vi là một trong số ít các thiết bị điện tử giúp cả gia đình quây quần bên nhau để cùng xem chương trình giải trí cuối tuần thì ngày nay lại có vô vàn những loại hình giải trí khác hay và thú vị hơn.

Chính vì điều đó nên không thể bắt một đứa trẻ ở thời 4.0 bỏ điện thoại xuống để nói chuyện với người lớn, hoặc suốt ngày nói với đứa trẻ rằng ngày xưa không có điện thoại, không có máy game vẫn vui vẻ không vấn đề gì.

Là do xã hội phát triển, nhu cầu giải trí của con người ngày càng được nâng cao. Đứa trẻ sinh ra ở thời 4.0 làm sao so sánh với một đứa trẻ ở những năm 90 ngày ấy. Từ khi nào con lại vô tình có lỗi khi sinh ra vào thời điểm công nghệ thông tin phát triển bùng nổ? Đứa trẻ vốn không có lỗi !

Ba mẹ Kim là thế hệ các ông bố, bà mẹ trẻ. Không những tâm lý, ba mẹ Kim luôn tìm hiểu các thông tin về việc giáo dục con trẻ trong thời đại xã hội phát triển ngày nay.

Ba mẹ cho phép con tự do đi chơi, tự do trong mối quan hệ bạn bè của mình, tự do với xã hội bên ngoài suốt một ngày dài nhưng ít nhất khi về nhà cả gia đình có khoảng thời gian “cùng nhau”.

Chính vì vậy Taehyung từ nhỏ đã được tập thói quen ngồi ăn cơm cùng ba mẹ.

Buổi sáng con đi học, ba đi làm, mẹ ở nhà nội trợ dọn dẹp nhà cửa. Quá nhiều mối quan hệ bên ngoài chiếm hết ngày dài của mỗi người. Tuy vậy, gia đình vẫn là nơi cuối cùng con trở về và bữa cơm tối luôn là khoảnh khắc cả gia đình cùng nhau trò chuyện.

“Mẹ ơi, con đưa em về rồi!”

Taehyung đi trước còn Jungkook theo sau đi vào bếp nơi mẹ Kim đang chuẩn bị bữa ăn cho tối nay.

“Đi xe mệt không con?”

“Dạ có mệt nha. Rất mệt luôn nha.”

“Đề nghị mẫu hậu đại nhân nấu món ăn ngon đón tiểu hoàng tử hồi cung.”

“Mẹ đâu có hỏi con, mẹ hỏi em Jungkook mà.”

Taehyung đang ăn vụng miếng thịt sốt cay nghe lời mẹ nói mà nghẹn.

Còn về phần em nhỏ họ Jeon, vì bản thân lo lắng nên Jungkook từ nãy giờ vẫn còn đứng nép phía sau Taehyung, bàn tay gắt gao níu lấy vạt áo anh. Hai bàn chân mang vớ trắng xỏ năm ngón múp múp cứ giẫm giẫm vào nhau trong vô thức.

“Jungkook mệt không con?”

Jeon nhỏ căng thẳng đến mức lời nói cũng trở nên ngập ngừng.

“Dạ…con…con không mệt lắm!”

“Ừm vậy là tốt rồi nè. Mẹ nấu sắp xong rồi nên lát em Jungkook xuống ăn với cả nhà luôn nha!”

“Dạ..ạ vâng ạ..”

Jungkook tinh nghịch, mè nheo như trẻ con chỉ khi có Taehyung thôi. Còn với người khác, đặc biệt là những người lớn hơn mình, Jungkook luôn có một nỗi lo lắng nhất định.

Em Jeon sợ mình sẽ làm gì đó khiến mẹ Kim không hài lòng.

Mẹ Kim dịu dàng mỉm cười vì Jeon nhỏ ngoan ngoãn, lễ phép. Lúc quay lại thấy thằng con trai mình cứ ngồi bốc mấy miếng thịt chân giò, “đũa bếp vô tình” lập tức khẻ lên tay Taehyung.

BÉP !!!

“Ui mẹ !”

“Con đưa em lên phòng tắm rửa rồi thay quần áo cho thoải mái đi kìa. Lát rồi xuống ăn!”

“Mẹ không thương Taehyung!”

“Ừ ! Mẹ không thèm thương trẻ hư ăn vụng. Mẹ thương em Jungkook.”

Mẹ Kim nói rồi còn quay sang nháy mắt với Jungkook làm bạn nhỏ cảm thấy thoải mái hơn mà mỉm cười thật xinh. Cảm giác lo lắng phần nào được vơi đi bớt.

Taehyung thấy “cục dàng” sắp bị cướp lập tức kéo tay em nhỏ dẫn về phòng.

Jungkook từ khi vào “căn cứ” của Taehyung chỉ ngồi ngoan trên giường lớn. Vẻ mặt căng thẳng cùng bàn tay nhỏ khư khư ôm chặt gấu Tata.

Taehyung mở tủ quần áo chọn chiếc áo thun vẫn còn mới và chiếc quần sọt nhỏ nhất của mình đưa cho Kookie.

“Jeon muốn tắm trước hay anh tắm trước?”

Jungkook ngước mắt lên nhìn anh, mắt cún con chớp chớp hai cái.

“Em tắm trước nha, hì!”

Đưa tay lên véo má Jungkook một cái, Taehyung đương nhiên đồng ý, còn ôn nhu xoa đầu Jeon Jeon.

Bạn nhỏ muốn tắm trước vì muốn tắm xong phụ mẹ Kim làm bếp.

Jungkook mang dép bông do Taehyung mua riêng cho em để ở phòng rồi lon ton đi từng bước xuống lầu.

Muốn giúp mẹ Kim nhưng sợ phiền mẹ nên Jungkook chỉ dám đứng nép ở vách tường gần đó.

“Cô ơiii !”

“Ơi sao vậy con? Sao lại đứng đó, vào đây với cô.”

Mẹ Kim vẫy tay ý muốn Jungkook vào với mình. Còn bạn nhỏ được gọi thì ngoan thật ngoan đi vào chỗ bếp, nhìn một lượt.

“Cô ơi..con… con muốn phụ cô được không ạ?”

Nhìn Jungkook lo lắng mà hai tay bấu bấu vào nhau khiến mẹ Kim mềm nhũn trước sự đáng yêu này.

Taetae của mẹ đôi khi cũng làm nũng mè nheo nhưng không cách nào đáng yêu như này. Thật sự mẹ cưng lắm bạn nhỏ của con trai mình.

“Jungkook muốn giúp cô sao?”

“Dạ…a” – Kookie nhìn mẹ gật đầu.

“Vậy cô nhờ Jungkook rửa mớ rau kia nha.”

“Dạ vâng.”

Jungkook lập tức nhận nhiệm vụ đi đến chỗ bồn nước bắt tay rửa thật sạch mấy lá xà lách xanh mướt. Lần đầu là rửa qua nước muối sau đó Jeon còn kĩ tính rửa qua hai lần nước nữa rồi sắp thật ngay ngắn vào rổ để ráo nước.

“Cô còn lỡ tay ở đây, Jeon giúp cô cắt kim chi rồi bỏ vào nồi canh nha. Kim chi cô đặt trên bàn, còn có bao tay ngay kệ tủ cạnh con nha bé ơi!”

“Dạ …”

Jungkook mở tủ lấy đôi bao tay đeo vào ngay ngắn, cẩn thận mở hộp kim chi rồi tiến hành cắt theo hướng dẫn của mẹ Kim.

Nhìn cái cách Jungkook cắt kim chi, mọi hành động đều rất thành thạo, dùng xong dao lập tức rửa chứ không bày biện ra bếp, mẹ Kim lại cho Jeon nhỏ thêm 10 điểm cộng.

“Jungkook ngại nói chuyện với cô sao?”

“Dạ không có á !” – Jungkook bối rối.


“Tại con ít nói chuyện với người lớn, nên con sợ mình nói gì không đúng, con… con… không biết nói chuyện với người lớn như thế nào thì đúng, cô… cô đừng buồn con..n”

Mẹ Kim nhìn vẻ lo lắng có chút hoảng sợ của Jungkook mà thương đứa trẻ này quá.

“Jungkook cứ nói chuyện với cô như con nói chuyện với mẹ con ở nhà là được mà.”

“Dạ..ạ.., vì ở nhà… con không hay nói chuyện với mẹ lắm.”

“…”

“Vậy lúc ăn cơm thì sao?”

“Dạ, vì ba mẹ bận làm việc nên nên con hay ăn một mình.”

Jungkook thật sự rất ngoan, trong từng câu từng chữ nói với mẹ Kim đều dạ thưa lễ phép.

Ngay cả lúc nói về việc ba mẹ không ăn cơm cùng mình, Jungkook cũng nói rõ lý do vì ba mẹ bận việc.

Là do con trai ngoan sợ người ngoài nghĩ không tốt về ba mẹ mình. Mẹ Kim đã nghĩ Jungkook ở nhà phải được giáo dục rất tốt.

“Cái gì chưa biết thì mình tập nhé, con có thể bắt đầu kể với cô về món ăn mà con thích.”

Việc mà con không làm được mẹ sẽ không giúp con làm mà sẽ cùng con tập làm. Cái gì con chưa biết thì cứ tập làm sẽ quen thôi.

Jungkook nhìn mẹ bằng đôi mắt long lanh, vẫn nhớ lời khi nãy Taehyung nói với mình.

“Lấy điện thoại gọi cho anh đi. Em không tự gọi thì anh tập cho em.”

“Anh biết em lo lắng nhưng mà mình tập dần với việc này nhé…!”

Việc mà em không làm được anh sẽ tập cho em. Jungkook trước nay tự mình làm tất cả nên chưa từng có cảm giác ấm áp như thế này.

Taehyung từ lúc nào đã tắm xong đứng nhìn mẹ mình và em người yêu trò chuyện vui vẻ mà lòng cảm thấy hạnh phúc lắm.

Cứ lặng lẽ ngắm nhìn đến say mê, Taehyung nhận ra đây chính xác là hình ảnh gia đình mà anh muốn có trong tương lai.

Trong một nhà có mẹ có ba… và có Jeon Jungkook!

“Con không uống sữa được sao?”

Mẹ Kim và Jungkook vẫn đang nói về thói quen ăn uống của cậu.

“Dạ không hẳn. Con không uống được các loại sữa trắng ngoại trừ sữa chuối và sữa hạt.”

“Cái thằng này, hết chỗ đứng hả con?”

“Jeon đút anh miếng đi.”

Taehyung chen ngang khi thấy mẹ chiếm mất em nhỏ của mình. Mẹ Kim đương nhiên không lạ gì tính cách của cha con nhà này, đưa tay cốc lên trán Taehyung một cái rõ đau.

“Aww mẹ !!!”

“Con đó, đừng có dạy hư Jungkook. Bé con giúp mẹ thử xem món này đã vừa ăn chưa.”

Mẹ Kim không cho Taehyung ăn vụng vậy mà vừa nói vừa gắp một miếng thịt đưa lên đút cho Jungkook.

“Có vừa với khẩu vị của con không?”

Jungkook bật hai ngón tay cái, gương mặt vì được ăn ngon mà tươi như hoa

“Dạ ngon số một.”

Taehyung nhất định không chịu thiệt đưa tay lau miếng nước sốt còn dính bên khóe môi Jungkook rồi nhanh chóng đưa vào miệng mút cái chụt.

“Đúng là ngon thật, rất vừa miệng luôn.”

Hai quả cà chua lập tức ửng lên gò má Jungkook hồng hồng, cũng may có mẹ Kim lên tiếng cứu bạn nhỏ thoát khỏi móng vuốt của hổ.

“Ba cũng sắp về rồi, hai đứa dọn chén đũa vào rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.”

“Dạaaaaa…”

Bữa cơm tối cùng ba mẹ Kim và anh Taehyung, chỉ đơn giản là ngồi ăn cơm cùng nhau nhưng Jungkook thấy lạ lắm.

Đỉnh điểm của sự ấm áp là khi ba Kim nói với Jungkook rằng:

“Nhà có 3 người nhưng bàn ăn nhà cô chú lại có đến 4 ghế. Nếu sau con sang học bài với Taehyung thì xuống ăn cơm cùng cả nhà nha.”

Ý nghĩa trong câu nói ấy có thể được hiểu rằng: Nhà Taehyung chỉ có 3 người nhưng bàn ăn thì có 4 chỗ, vị trí cuối cùng còn thiếu là dành cho Jungkookie…

Khoảnh khắc ấy, Jungkook cảm thấy ấm áp biết nhường nào.

Ba mẹ Kim cũng yêu thương Jungkook hết mực. Có một thằng con trai mặt than nuôi mười mấy năm trời tự dưng bây giờ anh dắt về một cục trắng trắng tròn tròn lại đáng yêu ngoan ngoãn thử hỏi mẹ Kim sao không cưng cho được…

Jungkook muốn dành phần rửa bát nhưng bị ba Kim chiếm trước. Ba Kim nói đó là việc duy nhất ba có thể làm giúp mẹ Kim.

Giờ Jungkook đã hiểu vì sao mẹ Kim hay nói Taehyung chính là phiên bản y đúc của ba Kim.

Lần đi chơi biển ở ngoại ô lần trước Taehyung cũng nhất quyết không để Jungkook đụng tay vào.

Taehyung thật may mắn khi có ba mẹ Kim. Và Jungkook cảm thấy mình thật may mắn vì em có Kim Taehyung.


Nếu như ba mẹ nào cũng chào đón con mình về nhà sau một chuyến đi dài mệt mỏi, cùng nhau dùng bữa cơm vui vẻ ấm áp như vậy thì tốt biết mấy.

Song Minhyuk cũng ước được như vậy, nhưng mọi thứ dường như chẳng có hi vọng gì khi cậu chỉ vừa kéo vali bước vào nhà.

“Mẹ vừa đăng ký cho con mấy lớp Toán, Lý, Hóa khối 11 tuần sau sẽ bắt đầu học. Lớp Anh văn thì cuối tuần này bắt đầu. Đến hè mấy lớp môn Năng khiếu của con mới mở khóa mới, mẹ cũng đã nhắn bên Trung tâm để đăng ký trước cho con rồi. Còn có…”

“Mẹeee …”

“…”

Mẹ Minhyuk đang luyên thuyên nói về thời khóa biểu mới cho con trai thì bị cắt ngang bởi giọng nói đầy mệt mỏi.

“Con mới về còn rất mệt. Hơn nữa con cũng mới qua kỳ thi cuối kỳ lớp 10 chưa bao lâu mà!”

“Con người ta cũng đã bắt đầu đi học thêm cho năm sau rồi. Con còn lười biếng sẽ không theo kịp.”

“Nhưng mà con…”

“Nhưng nhị gì? Con không thấy trong lớp con còn thua xa các bạn sao?”

“Hạng 2 thì có gì sai hả mẹ?”


“Con còn nói? Người ta chỉ nhớ đến hạng 1 thôi con. Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.”

“Nhưng con…”

“Không nói nữa, cuối tuần này tham gia lớp Tiếng Anh, tuần sau đi học các lớp còn lại. Con còn lười biếng, mê chơi mẹ sẽ tịch thu hết máy chơi game kể cả điện thoại của con!”

“Vâng ! Con biết rồi.”

Bất lực, mệt mỏi chính là tâm trạng hiện tại của Song Minhyuk. Cậu không biết bản thân mình cần phải cố gắng bao nhiêu mới có thể khiến mẹ hài lòng. Rõ ràng bản thân đã làm hết sức nhưng mẹ luôn bảo cậu phải cố gắng hơn.

Nhắm mắt không muốn nghĩ đến bất kì điều gì nữa. Thật sự Minhyuk chỉ muốn có một giấc ngủ đủ 8 tiếng một ngày.

Vì đêm qua khóc rất lâu nên khóe mắt Haru vẫn còn sưng đỏ. Haru về đến nhà lại gặp người mà em hiện tại không muốn nhìn thấy.

“Ru à…”

Hwang Minyong không biết từ lúc nào đứng đợi Haru ở trước cổng. Haru lướt qua người đó không một cái nhìn cũng chẳng một lời nói. Không phải hết yêu mà là còn yêu nên Haru chưa sẵn sàng đối mặt, sợ bản thân sẽ yếu lòng mà lần nữa sai lầm.

“Nghe chị giải thích được không?”

Minyong giữ chặt cổ tay Haru không cho em vào nhà

“Chị xin lỗi Haru yah..”

“…” – im lặng.

“Tha lỗi cho chị được không? Em thật sự không còn tình cảm với chị sao?”

“…” – vẫn im lặng

“Sẽ không như vậy nữa đâu. Nói chuyện với chị đi Ru !”

“…” – tiếp tục im lặng.

“Nè em nói gì đi chứ? Cứ im lặng như vậy cũng đâu giải quyết được gì.”

Bàn tay đang mở khóa cổng buông lỏng. Haru xoay người lại, nhìn vào bàn tay chị đang nắm ở cổ tay mình. Từ từ, từ từ, Haru rút tay mình ra khỏi bàn tay ấy.

“Chị chấm dứt với người đó rồi. Chỉ là nhất thời thôi, em vẫn là người chị thương nhất.”

“Ha…” Lớp trưởng nhỏ cười nhạt.

“Chị thương em nhất, vậy thương ai nhì? Có nhất thì sẽ có nhì, có nhì rồi đến ba, ba đến tư. Còn bao nhiêu người nữa mà em không biết. Em đã từng nhắm mắt cho qua rất nhiều rồi.”

“Chị nói chị thương em nhưng đâu phải thương mỗi em. Mình kết thúc rồi. Chị về đi.”

“Xin lỗi chị cũng đã xin lỗi rồi. Chuyện có gì to tát mà em cứ giận dỗi như trẻ con vậy? Em cứ như vậy thì ai yêu cho nổi?”

“…”

“…”

“Vậy chị đi mà yêu người lớn đi.”

Haru dứt mạnh tay khỏi tay Minyong rồi vào nhà. Giờ thì em biết quyết định chia tay của mình không sai. Trước đó có người đã từng nói:

“Em cứ như vậy đừng thay đổi gì cả, chị thương em vì bản tính trẻ con của em.”

Rõ ràng em không thay đổi, người thay đổi là người hết yêu.

Haru vào nhà thấy mẹ từ trên tầng đi xuống, đoán được chắc mẹ cũng thấy hết chuyện vừa xảy ra.

“Mẹ ơi…”

Mẹ Haru dang sẵn tay đợi con gái đến và ôm vào lòng.

“Không sao, Ru có mẹ rồi!”

“Dạ… nhưng vẫn buồn lắm mẹ ơi.”

“Album BTS?”

“…” Haru ngước mặt nhìn mẹ.

“Bộ sưu tập mới của Fila?”

“…” – chớp chớp

” Vé concert của chồng con?”

“…”

“Còn buồn nữa không?”

“Dạ???”

Haru nhìn mẹ. Quả thật suy nghĩ đến mấy thứ mẹ kể có chút hết buồn nhỉ!

“Ru biết không, mẹ có thể không trẻ xinh như chị đẹp của con nhưng tiền thì mẹ không thiếu.”

“Phụt…”

Haru bật cười thành tiếng.

Thấy con gái chịu cười người làm mẹ đương nhiên sẽ vui. Mẹ Haru đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt mà bà rất yêu của con gái.

“Cái gì cũ thì bỏ qua. Không bỏ cái cũ làm sao biết cái mới ngon hơn nhiều.”

Haru ôm chầm lấy mẹ thầm thán phục: Mẹ Ru là nhất !!!

Trước đây khi quyết định có con gái, mẹ Haru cũng đã suy nghĩ rất nhiêu về việc con thiếu vắng tình cảm của người cha, bị thiệt thòi hơn so với các bạn cùng trang lứa. Bản thân mẹ cũng sẽ vất vả hơn nhiều vì phải vừa làm mẹ, vừa làm cha.

Nhưng may mắn con gái của bà là Haru, đứa bé giống bà, mạnh mẽ và tự lập.

Mẹ Haru không phải quá giỏi kiếm tiền, cái mẹ giỏi là cân bằng được công việc và con cái. Mệt thì có mệt, nhưng nghĩ đến những lúc con gái mình buồn như thế này, ít nhất mẹ cũng sẵn sàng “phung phí” cùng con gái.

Không chỉ là mẹ mà còn là chị gái, thậm chí là một người bạn của con. Đó là mẫu hình mẹ Haru đã hướng đến ngay khi biết tin mình trúng thưởng một cô công chúa 16 năm về trước.


Nhận lệnh của mẫu hậu, Taehyung đưa cục bông trắng trắng mềm mềm về tận nhà. Vì trời tối, lại có thêm em Bam nên ba Kim gọi taxi cho hai con trai mình, vừa tiện lại còn an toàn hơn.

Jungkook lần nào ăn no xong cũng buồn ngủ, thêm phần đi đường xa cả ngày nay nên cơ thể đuối sức. Taehyung phụ trách ẵm Bam để Jungkook thoải mái tựa đầu lên vai mình ngủ.

“Jeon… đến nhà rồi em!”

Đến nhà em nhỏ thì cũng ngót nghét gần 10 giờ đêm. Jungkook ưm một tiếng, lười biếng mở mắt rồi xuống xe.

Đồ đạc của Jungkook để sau cốp xe nên Taehyung đưa Bam cho Jungkook dẫn còn mình thì lấy đồ cho bạn nhỏ.

Jungkook chưa tỉnh ngủ, mắt nhắm mắt mở làm sao lại đụng trúng mấy nam sinh không được thân thiện.

“Nè ! Không có mắt sao?”

HUỴCH !!!

“Ắcc !!”

Một nam sinh to con xô ngã Jungkook làm em ngã xuống chân đập vào khối bê tông đau điếng. Taehyung vì còn nói chuyện thanh toán tiền cho bác tài xế nên chưa biết chuyện xảy ra.

Jungkook luôn được khen là xinh trai, cộng với gò má được Taehyung chăm kĩ lưỡng có phần bầu bĩnh càng thêm phần đáng yêu lại trở thành lý do khiến những nam sinh không đứng đắn trêu ghẹo.

“Ui em trai xinh xắn như này sao đứng có mình vậy? Đi chơi với bọn anh không?”

Jungkook hất bàn tay đang muốn chạm vào mình lập tức khiến đám nam sinh kia nổi giận dùng chân muốn đá vào người em nhưng Bam theo bản năng bảo vệ chủ mà lao đến.

” WOOF… WOOF !!!”

“BAMMM !!!”

Jungkook cố gắng giữ chặt dây của Bammie, gương mặt nhăn nhó vì cơn đau dưới mắt cá chân truyển đến. Nghe con trai sủa lớn cùng tiếng hét của Jungkook khiến Taehyung giật mình quay lại liền thấy một mớ hỗn loạn đang diễn ra.

BỤP !!!

Taehyung ném phăng vali của Jungkook vào nhóm nam sinh kia. Bản thân tức giận lao đến đấm thẳng vào mặt thằng to con nhất.

“BỌN MÀY CHÁN SỐNG SAO?”

BỤP !!!

HUỴCH !!!

BỐP… BỐP !!!

“WOOF… WOOF … GRAAaaa”

Jungkook cắn chặt răng đau đến mức không hét nổi. Nhìn Taehyung đánh nhau cùng bọn người kia mà cậu giật thót. Một mình Taehyung làm sao có thể đánh lại lũ côn đồ đó được.

Mẹ Jeon vừa về đến nhà đang tra chìa khóa mở cổng, nhìn sang bên đường thấy một đám thiếu niên đang đánh nhau nhưng mẹ bỏ qua không quan tâm.

“Trẻ con bây giờ toàn một lũ hư hỏng, chẳng ngoan như Kookie nhà mình.”

Mẹ Jeon không biết con trai mình đang ở đó, vừa bị bọn hư hỏng đó đẩy ngã đến bong gân ở chân.
Jungkook trong cơn đau quay nhìn sang phía cổng nhà mình thấy mẹ mình đang mở khóa, trong lòng như vớ được chiếc phao cứu trợ cuối cùng mà hét lớn.

“MẸ !”

Mẹ Jeon nghe tiếng gọi có chút quen thuộc nhưng nghĩ rằng chắc nghe lầm thôi, tiếp tục mở khóa mà không quay lại nhìn.

Jungkook lần nữa cố gắng dùng hết sức còn lại mà hét lớn hơn

“MẸEEEEE !!!”

Lúc này mẹ Jeon mới giật mình nhìn sang đường thấy con trai đang nằm đau đớn, bản năng người mẹ lập tức chạy vọt sang đường.

“Jeon… sao vậy con?”

“Mẹ … mẹ.. đằng đó…”

Jungkook chỉ tay về hướng kia muốn mẹ Jeon tìm cách ngăn những người kia lại, Taehyung của cậu bị thương rồi.

“NÈ, CÒN KHÔNG DỪNG LẠI TÔI BÁO CÔNG AN ĐẤY!”

Nghe đến cảnh sát, mấy thiếu niên mới lớn lập tức bị ảnh hưởng. Tên cầm đầu còn đạp Taehyung một cái rồi mới chịu rời đi.

“HAI ĐỨA BÂY NHỚ MẶT TAO NGHE CHƯA?”

Thấy con mình mặt mày nhăn nhó vì đau đớn, mẹ Jeon lo lắng mà hỏi liên tục:

“Jeon, đau chỗ nào con? Bị thương chỗ nào nói mẹ nghe!”

“Chân…chân đau.. aaa!”

Mẹ Jeon nhìn xuống thấy cổ chân Jungkook sưng lớn còn tím bầm mảng lớn, thấy con trai bị đau, mẹ Jeon vì lo lắng mà phút chốc bối rối không biết nên làm gì.

“Mẹ… đau… mẹ ơi.. đau..!”

Taehyung không bị thương nặng nhưng cơ thể cũng bầm dập không ít. Dù đau nhưng vì lo cho Jungkook nên cố gắng đứng lên, đi đến cạnh Jungkook.

“Cô gọi xe đi cô, Jungkook phải đến bệnh viện.”

“Ừ đúng rồi. Gọi xe, đến bệnh viện. Đi, mẹ đưa con đi bệnh viện. “

“Để con bế em ấy, cô gọi xe đi ạ!”

Suốt quãng đường đi, Jungkook đau đến mức nước mắt ứa ra không ngừng. Taehyung ngồi trên ghế phụ xót xa cứ quay xuống nhìn biểu hiện của Jungkook. Muốn hỏi em, muốn ôm em nhưng còn mẹ Jeon nên Taehyung chỉ có thể im lặng.

“Có cần gọi ba mẹ không?” Mẹ Jeon hỏi Taehyung vì thấy trên người cậu cũng có khá nhiều vết thương.

“Dạ không cần đâu ạ. Cái này con tự mình xử lý được.”


Taehyung sau khi đến bệnh viện thì được chuyển sang phòng khác để xử lý vết thương. Ba Jeon nhận được điện thoại cũng đến bệnh viện, hiện tại cả ba mẹ Jungkook đang ngồi trong phòng bệnh nghe bác sĩ nói về tình trạng của con.

“Vết thương không quá nặng, chỉ cần nghỉ một đêm ngày mai có thể xuất viện. Người nhà vui lòng điền thông tin của bệnh nhân vào phiếu để làm bệnh viện lưu lại hồ sơ.”

Mẹ Jeon lập tức đẩy sang cho chồng.

“Ông điền đi.”

“Sao bà không điền?”

“Tay tôi còn dính máu.”

Là do khi nãy ôm vào chỗ bị thương của con trai mà mẹ Jeon chưa kịp rửa. Ba Jeon lấy bút điền từng mục thông tin của con trai. Qua phần họ và tên, địa chỉ, ba Jeon không thể tiếp tục viết tiếp.

“Nè, Jungkook sinh năm mấy vậy, bà nói để tôi ghi vào.”

Taehyung xử lý xong phần vết thương ngoài da thì trở lại phòng cấp cứu xem tình hình của Jungkook ngay đúng lúc ba mẹ Jeon lại bắt đầu cãi nhau về một việc không ai ngờ được.

“Cái gì vậy? Năm sinh của thằng bé mà ông cũng không nhớ sao? Nó là con trai ông đó!”

“Ừ thì… tôi làm việc nhiều quá nên quên. Hỏi bà có vậy thôi mà bà cũng kiếm chuyện hay sao?”

“Ông coi lại trách nhiệm làm cha của mình đi.”

“Bà…”


“01/09/2005 !”

Giọng nói không chút cảm xúc vang lên sau lớp chăn trắng của bệnh viện.

Jungkook mệt mỏi không muốn nói chuyện, còn việc ba mẹ không nhớ ngày tháng năm sinh của mình đối với Jungkook cũng không còn cảm giác mất mát như trước nữa.

“Được rồi, tôi đi nộp hồ sơ sẵn đóng tiền viện phí. Bà ở lại trông con đi.”

Ba Jeon nói rồi ra khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại hai mẹ con.

“Uống sữa đi con.”

“…” – không đáp lời mẹ.

“Ăn cháo không mẹ múc cho con.”

“Không!”

“Jungkook, thái độ từ nãy giờ là không được đâu nha con.”

“Vậy ba mẹ muốn con phải như nào. Tiếp tục để hai người làm loạn khu bệnh viện chỉ vì phần ngày tháng năm sinh của con trai sao?”

“Chắc hỏi bất chợt nên ba con không nhớ thôi.”

Mẹ Jeon cố gắng không làm hai ba con của Jungkook bất hòa. Còn Jungkook vẫn nằm yên lướt điện thoại, cậu đang đợi tin nhắn của Taehyung.

“Mẹ thấy con dạo này càng ngày càng cư xử tệ. Con lớn rồi đừng nghe theo bạn bè xấu mà sinh hư. Cái cậu Taehyung gì đó là người thế nào? Học hành có tử tế không? Từ lúc mẹ thấy con chơi với cậu bạn này thì bắt đầu có mấy vụ đánh nhau lên văn phòng. Trước đây con đâu có như vậy. Mẹ thấy con nên xem lại bạn bè một chút đi.”

“Sao đột nhiên lại quan tâm đến thành tích như vậy, mẹ là thật sự đang quan tâm con hay chỉ muốn cắt đứt tình bạn của con đây?”

“Mẹ lo lắng cho con mà con nói chuyện với mẹ vậy hả Jungkook?”

“Nếu như mẹ quan trọng thành tích như vậy thì sao con hạng 1 suốt mấy năm qua mẹ chẳng nói gì?”

“Con…”

“Con hỏi mẹ con đang học lớp 10 mấy mẹ có biết không?”

“Mẹ…”

“Mẹ còn chẳng biết con học lớp nào. Mẹ vốn chưa từng quan tâm đến những điều đó.”

Mẹ Jeon không chấp nhận được sự bướng bỉnh của Jungkook. Con trai của bà trước đây luôn là đứa trẻ ngoan. Jungkook thậm chí còn chưa bao giờ cãi lời mẹ.

“Gì nữa vậy?” Ba Jeon quay lại phòng bệnh nhận ra thái độ không đúng của vợ và con mình.

“Ông coi nó, sữa tôi mua nó cũng không uống, cháo cũng không ăn. Riết rồi ra ngoài tụ tập bạn bè rồi về nhà lì lợm giống ai không biết!”

Ba Jeon cau mày nhìn hộp sữa và hộp cháo còn nguyên trên đầu tủ. Nhìn sang Jungkook thấy cậu mặt cứ trơ ra không hề có ý nhận lỗi.

“Ngồi dậy!”

“…”

“BA KÊU NGỒI DẬY !”

Có một đứa trẻ rất sợ bị mắng đang ở đây.

“Sao không uống sữa? Có cái thân cũng không lo để đói cho loét bao tử rồi báo mẹ báo cha hả con?”

Jungkook quay lại nhìn ba không nói gì. Ánh mắt của em không rõ là sự thất vọng hay sự tức giận đang cố kiềm nén!

“UỐNG ĐI!”

“CON KHÔNG UỐNG ĐƯỢC.” – Bật lại.

“SỮA THÔI CÓ CÁI GÌ MÀ KHÔNG UỐNG ĐƯỢC. ĐỪNG CÓ LÀM MÌNH LÀM MẨY Ở ĐÂY.”

Jungkook cắn chặt môi dưới đến bật máu. Cái cảm giác như dao đâm ấy cứ xuyên qua trái tim của em nhỏ. Con trai sinh năm nào ba mẹ không nhớ, đến cả việc con không uống được sữa trắng ba mẹ cũng quên…

Là quên hay thật sự ba mẹ Jeon chưa từng biết điều này.

Với tay lấy hộp sữa, Jungkook thật sự sẽ uống thứ chất lỏng mà em có thể nôn ngay lập tức khi nó trôi đến cuống họng.

Taehyung nãy giờ cố gắng kìm nén cảm xúc đứng bên ngoài. Nhìn thấy Jungkook cố nuốt xuống loại chất lỏng mà em không uống được. Không chịu nổi nữa, Taehyung đẩy cửa bước vào giành lấy hộp sữa trên tay em.

“Jeon đừng uống nữa em.”

“LẠI CÁI GÌ NỮA ĐÂY?” Ba Jeon gắt.

“Em ấy đâu muốn uống đâu cô chú.”

“CẬU TRÁNH RA, CHUYỆN NHÀ TÔI THẰNG NHÓC CẬU Ở ĐÂU XEN VÀO LÀM GÌ ?”

“Nhưng em ấy đâu có uống được sữa này.”

“Coi kìa ! Cậu nghĩ mình là ai vậy hả? Mới tí tuổi đầu đã như vậy chắc cũng không học hành tử tế gì đàng hoàng. Con trai tôi tôi không biết cần cậu nói sao?”

“Tôi cảnh cáo cậu từ nay tránh xa Jungkook ra, đừng khiến con trai tôi trở thành loại hư hỏng như cậu!”

“CHÍNH CÔ CHÚ MỚI LÀ NGƯỜI KHIẾN JUNGKOOK TRỞ NÊN NHƯ VẬY !”

“TAEEEEE !!!”

Jungkook hét

BỤP !!!

Hộp sữa trắng văng đầy cả giường và sàn trong phòng bệnh nhân. Lực đánh không mạnh nhưng khiến Taehyung sững người mất một lúc.

Jungkook vừa hét lớn rồi đập hộp sữa vào người Taehyung.

“Jungkook ?”

“Anh về đi.”

“Jungkook em …”

“ĐI !!!”

❣️❣️❣️

Đứa trẻ 16 nhưng mang ánh mắt của đầy tổn thương và sự mất mát.

Đứa trẻ ấy khóc nức nở nhưng ánh mắt bé con lại trở nên vô hồn.

Em xin lỗi Taehyungie …


❣️❣️❣️
________________________


Alo !!! Ai ghẹo bà Bii để bả quăng miểng vậy ?

Alo ?? Ai lấy kẹo bông gòn của thì trả bà Bii đi ..

Alo …


Bản thân tự giác chịu phạt vừa bị ôm gấu bông vừa bị uống trà sữa có thạch củ năng giòn giòn cho tội lỗi này 🙇‍♀️🙇‍♀️

Bii muốn lan toả sự không ngọt ngào “một chút chíu chiu” này tới mọi người.

Yêu thương thiệc nhiều 🙆🏻‍♀️❤️


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.