Bạn đang đọc Sau Này Gặp Được Anh – Chương 17: Không Được Nói Chuyện Với Người Đàn Ông Khác Như Vậy
Cô gái mặc áo hoodie trắng phối với quần jeans màu đen, mái tóc xõa tôn lên khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú, đôi mắt to tròn ngập nước, đứng ở cửa nhìn anh.
“Chú ơi, chú có dây buộc tóc không?” Không biết dây buộc nhỏ của cô biến đâu mất rồi.
“Không có, xõa tóc không được sao?” Cố Quyền đang đeo đồng hồ.
“Cũng được, nhưng mà giống như hai năm chưa đi làm tóc vậy, kiểu này không hợp với quần áo.” Ôn Nhu nhấp môi, hơi miễn cưỡng.
“Chúng ta đi làm tóc trước.” Cố Quyền đi đến bên cạnh thiếu nữ, sờ sờ mái tóc mềm mại của cô…!Nắm tay dắt cô vào thang máy.
Trong một khu mua sắm sầm uất nào đó ở thành phố A, xung quanh toàn là phố mua sắm nổi tiếng, người đi kẻ lại vô cùng đông đúc.
Cố Quyền chờ cô gái nhỏ xuống xe, quen cửa nẻo nắm lấy tay cô.
Tiệm làm tóc nằm ngoài trung tâm mua sắm, bên cạnh là vài cửa hàng sang trọng, nói vậy thôi chứ…!đây cũng không phải là nơi rẻ tiền.
“Cố tiên sinh.” Nhân viên cửa hàng liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông.
“Dẫn cô ấy đi làm tóc.” Cố Quyền gật đầu.
“Xin chào, mời đi theo tôi.” Một nữ nhân viên trẻ tuổi khác mặc đồng phục màu đen bước đến.
“Cố tiên sinh, anh có thể lên khu vực nghỉ ngơi ở tầng 3.” Nhân viên cửa hàng mở lời.
“Không cần đâu, tôi đi cùng cô ấy.” Cố Quyền không buông tay cho đến khi cô gái nhỏ đi gội đầu.
Ôn Nhu nhìn người đàn ông trong gương, anh ngồi trên sofa cách đó không xa, đôi mắt Ôn Nhu sáng ngời, mỉm cười ngọt ngào, Cố Quyền khẽ cười theo cô.
“Cố tiên sinh.” Một người thợ cắt tóc mặc áo sơ mi trắng và quần tây giản dị, làn da trắng nõn, trên cổ tay còn xăm hình con hổ.
“Muốn cắt thế nào thì nói cho cậu ấy biết.” Cố Quyền thấp giọng bảo cô.
Ôn Nhu nhìn thợ cắt tóc qua gương: “Chỉ cần sửa một chút là được, đừng cắt ngắn quá.” Giọng cô nho nhỏ nghe có vẻ non nớt, Cố Quyền nhướng mày không đáp lời.
“Được.” Thợ cắt tóc cầm kéo và lược trên kệ.
“Tóc của cô rất tốt, nếu muốn sửa, cô có thể chọn kiểu tóc xoăn, như vậy vẫn chải tóc bình thường được.” Thợ cắt tóc khuyên Ôn Nhu.
Ôn Nhu không trả lời, cô nhìn người đàn ông ngồi phía sau.
“Để lần sau được chứ, em không thể ngồi quá lâu.” Cố Quyền nói vậy nhưng thật ra không có ý gì, chỉ có mình Ôn Nhu đỏ mặt xấu hổ.
“Có thể cắt tóc mái cho tôi không? Tôi không muốn mái bằng.” Ôn Nhu ngượng ngùng đưa ra ý kiến, Cố Quyền nhíu mày.
“Được.”
Tóc dài của cô gái được uốn thành xoăn nhẹ, bồng bềnh đung đưa, thay đổi kiểu tóc giúp cô tăng thêm nét đẹp thanh tú.
“Chú, đẹp không?” Ôn Nhu đứng dậy, e dè nhìn Cố Quyền.
“Đẹp.” Cố Quyền kéo cô gái nhỏ ra ngoài.
“Anh muốn đi đâu nữa?” Ôn Nhu ngẩng đầu.
“Qua bên cạnh.” Cố Quyền dẫn cô vào cửa hàng váy xa xỉ.
Quản lý cửa hàng để ý quần áo trên người anh, niềm nở chào hỏi.
“Thích váy không?” Cố Quyền hỏi.
“Em? Em có thể mặc sao?” Ôn Nhu nhìn chiếc váy dài trước mắt, vừa khao khát vừa câu nệ.
Người đàn ông cầm chiếc váy dài màu đen, kéo Ôn Nhu vào phòng thử quần áo.
“Chú…!Em muốn…” Ôn Nhu bị bắt ngồi trên sofa, tiếp đó là nụ hôn của người đàn ông đáp xuống môi cô.
“Cô bé, nói chuyện với người đàn ông khác cũng ngọt ngào thế à?” Cố Quyền nhẹ cắn môi cô bé con.
“Em nào có…!Ưm…” Ôn Nhu muốn đẩy anh ra.
“Có, cô bé, không được nói chuyện với người đàn ông khác như vậy nữa.” Cố Quyền nhìn thiếu nữ trong lòng anh, hôn một cái.
“Chưa hết, không được nhìn bọn họ như vừa rồi.”
“Em không…” Đôi mắt Ôn Nhu ngấn nước nhìn anh.
“Cô bé nghe lời, cô bé…” Cố Quyền thở dài, vùi đầu vào cổ cô.
“Chú…!Đừng…” Ôn Nhu gãi cánh tay anh.
“Chậc…” Cố Quyền cắn cổ bé con, đứng dậy chờ cô sửa soạn, ôm cô đi ra ngoài.
Quản lý đứng trước cửa phòng, cách đó không xa nhìn hai người, cười nhạt.
Cố Quyền dắt cô gái nhỏ ngồi trên sofa, anh chỉ vào hình ảnh trong cuốn tạp chí, quản lý cứng nhắc ghi chép lại.
“Cô bé, size giày của em?” Cô không dám nói một câu, cổ áo hoodie hơi thấp, không chừng lộ ra dấu hôn, Cố Quyền chuẩn bị quần áo cho cô.
“Anh chọn nhiều quá.” Ôn Nhu kéo tay anh.
“Phòng để quần áo còn trống hơn một nửa đấy.” Cố Quyền nhéo bàn tay mềm mại của cô gái..