Bạn đang đọc Sau Này Gặp Được Anh – Chương 16: Hôm Nay Không Chạm Vào Em
Cố Quyền nhìn cô gái nhỏ nằm trong lòng anh…!có cảm giác như mình đang tự chuốc lấy hậu quả, nếu ngày hôm qua anh không phóng túng quá độ, thì bây giờ có thể thoải mái “làm” cô bé tỉnh lại rồi.
Anh nhìn tiểu huyệt nhỏ xinh của thiếu nữ, cũng không nghiêm trọng mấy nhưng vẫn còn hơi sưng đỏ…!Phải bôi thuốc thêm cho cô.
“Ưm…” Ôn Nhu đạp chân, mở to đôi mắt ngái ngủ.
“Dậy rồi à? Chào buổi sáng cô bé.” Cố Quyền đặt lên môi cô một nụ hôn.
“Chào buổi sáng…!chú.” Cô gái run chân, còn anh cúi đầu tiếp tục bôi thuốc cho cô.
“Rời giường nào, có muốn ăn sáng không?” Ôn Nhu ngồi dậy, chân giẫm lên mặt đất, từ từ đứng lên, eo mỏi không chịu được, chân còn đang run rẩy nhưng chưa đến mức nhấc không nổi.
“Em đi rửa mặt trước…” Ôn Nhu ái ngại kéo áo sơ mi, phía dưới trống không làm cô vô cùng xấu hổ.
“Bàn chải đánh răng là mới, dùng ly nước này.” Cố Quyền đưa một cái ly thủy tinh đầy nước cho Ôn Nhu.
“Vâng.” Cô gái nhỏ ngoan ngoãn đánh răng, đầu tóc rối xù: “Em muốn tắm.” Cũng muốn gội đầu nữa.
“Nếu tắm vòi sen không thoải mái thì qua phòng ngủ chính tắm.” Ôn Nhu lắc đầu, cô tắm vòi sen là được.
“Khăn tắm nằm trong ngăn tủ.” Cố Quyền cởi áo ngủ màu đen, lộ ra lồng ngực và cơ bụng rắn chắc.
“Đừng…!Đừng tắm chung.” Ôn Nhu lúng túng, mắt trừng lớn.
“Nghĩ gì vậy cô bé?” Cố Quyền cười khẽ: “Em tắm xong thì mặc cái này, hôm nay không chạm vào em, được chứ?” Cố Quyền cúi người xuống hôn lên môi cô.
Cô khoác một chiếc áo màu đen, mái tóc ướt một nửa đi ra ngoài.
“Chú, túi xách của em…” Ôn Nhu dừng bước, nhìn quần lót màu hồng nhạt nằm trong tay người đàn ông, hai bên tai đỏ ửng ngại ngùng.
“Lại đây, bôi thuốc cho em trước…” Cố Quyền vỗ vỗ sofa ý bảo ngồi bên cạnh anh.
Ôn Nhu bước qua, Cố Quyền kéo cô bé lại gần, cô che mặt rồi gác hai chân lên, trên làn da trắng nõn phủ đầy dấu hôn, trải dài từ đùi trong đến mu bàn chân.
“Cô bé xấu hổ à, còn nơi nào mà chú chưa thấy.” Thật ra Cố Quyền không muốn “tra tấn” tinh thần cô, nhanh chóng bôi thuốc mỡ.
“Ăn cơm trước nhé? Dùng bữa xong rồi mặc.”
“Vâng.” Ôn Nhu đỏ mặt, cô đặt tay xuống bàn, xung quanh bày biện sandwich kiểu phương Tây, trái cây và sữa tươi nóng.
“Không muốn uống sữa bò.” Ôn Nhu giở tính trẻ con, đẩy chiếc ly thủy tinh ra xa.
“Không thích sao?” Cố Quyền cười thành tiếng.
“Ừm…!Không thích.” Ôn Nhu lắc đầu.
“Cà phê khá đắng, ăn một ít trái cây được không?” Lần này cô mới chịu gật đầu.
“Còn không thích món gì nữa?” Cố Quyền ngắm nhìn cô bé bên cạnh.
“Không thích sầu riêng…!Hết rồi.” Ôn Nhu tự ngẫm nghĩ một lát, gật đầu chắc nịch.
“Cô bé rất dễ nuôi đấy.” Cố Quyền đưa sandwich đến miệng cô.
“Chú, anh làm món này ạ?” Ôn Nhu cầm miếng sandwich cắn một cái, tò mò hỏi anh.
“Không phải, buổi sáng dì giúp việc tới dọn phòng tiện tay làm bữa sáng giúp tôi.”
Nghĩ về căn phòng ngày hôm qua, có vẻ hơi lộn xộn…!Chắc chắn ai cũng biết chuyện gì đã xảy ra, lỗ tai Ôn Nhu đỏ hồng bị Cố Quyền thấy được, khóe miệng anh cong lên.
“Cô bé, buổi chiều muốn ra ngoài không?” Cô gật đầu, cũng muốn ra ngoài hít thở không khí.
“Giữa trưa chúng ta đi ăn, em thích ăn gì?”
“Nghe anh hết.” Cảnh tượng thiếu nữ trắng trẻo ngọt ngào, ngồi ăn sandwich khiến hầu kết Cố Quyền giật giật.
“Sandwich ngon lắm sao?”
“Chẳng phải anh ăn…!Ưm…” Ôn Nhu đang nuốt thức ăn, vừa ngẩng đầu đã bị người đàn ông hôn lấy, đầu lưỡi anh chế ngự cạy môi và răng Ôn Nhu.
“Cô bé, thế nào tôi lại cảm thấy bánh sandwich của em ngọt hơn của tôi…” Cố Quyền tựa vào trán cô, chóp mũi thân mật kề sát mũi cô, cố ý lấn tới hôn cô gái nhỏ.
“Chú…” Dường như cô sắp rơi vào hôn mê lần nữa.
“Cô bé, nếu không biết còn tưởng rằng em hạ độc tôi.” Cố Quyền cắn nhẹ môi cô rồi buông lỏng..