Sau Này Gặp Được Anh

Chương 18: Người Khác Có Cô Gái Nhỏ Cũng Phải Có


Bạn đang đọc Sau Này Gặp Được Anh – Chương 18: Người Khác Có Cô Gái Nhỏ Cũng Phải Có


Cố Quyền như nghiện đi dạo phố, anh lôi kéo Ôn Nhu đi một vòng từ tiệm này đến tiệm khác, còn lấy ra mấy tấm thẻ mà Ôn Nhu chưa bao giờ nhìn thấy.
“Chú ơi, em mệt rồi.” Ôn Nhu kéo tay Cố Quyền ngăn cản dục vọng mua sắm của anh.

Cố Quyền liếc mắt nhìn cô gái nhỏ một cái.

“Cô gái nhỏ, tôi không nghèo như em tưởng tượng đâu.”
“Nhưng nó rất đắt tiền”.

Ôn Nhu hơi rối rắm một chút, những cô gái khác đều ham muốn hư vinh, cô cũng có, tuy nhiên…!
“Cô bé, nghĩ gì vậy?”.

Cố Quyền dừng bước.

“Lỡ như chúng ta chia tay…!Chú sẽ lãng phí tiền đấy.” Ôn Nhu bất an nắm chặt ngón tay.

“Cô gái nhỏ, ngủ xong không muốn phụ trách à?”.

Cố Quyền nhướng mày, cúi đầu hôn cô một cái rồi vuốt tóc cô.

“Không phải, mà…!Có rất nhiều người đẹp hơn em, hơn nữa…!Em chỉ là một người bình thường mà thôi”.


Bỗng nhiên đỉnh đầu cô bị anh vỗ nhẹ một cái.

“Cô bé.” Sắc mặt Cố Quyền hơi nghiêm túc khiến Ôn Nhu vừa sợ hãi vừa căng thẳng.

“Tôi cũng chỉ là người thường, cô gái nhỏ, người thường và người thường…! Rất hợp nhau đó”.

Cố Quyền xoa đầu cô, đứng dậy kéo cô đi về phía trước.

Ôn Nhu giở tính trẻ con, cô dùng hai tay nắm chặt bàn tay to của Cố Quyền, nói:
“Rất thích chú…!Cố Quyền…”
Giọng nói của cô gái nho nhỏ ngọt ngào, Cố Quyền cười khẽ nói: “Chỉ thích thôi à? Cô gái nhỏ, xem ra tôi phải cố gắng thêm rồi.” chọc cho gương mặt của Ôn Nhu đỏ ửng lên.

“Nhưng chú mua quá nhiều quần áo.” Ôn Nhu ngẩng đầu nhìn anh.

“Người khác có, cô gái nhỏ cũng phải có”.

Một câu của Cố Quyền đã đánh bay hoàn toàn lá chắn phòng bị của Ôn Nhu.

Cuối cùng chỉ có thứ ngăn cản được Cố Quyền là điện thoại từ Ngôn Hi, anh ta hỏi giữa trưa có muốn ăn cơm cùng nhau không.

Đến khi Ôn Nhu và Cố Quyền tới phòng ăn riêng thì Hạ Vọng và Ngôn Hi đã ở đây.

“Ôn Nhu!!” Hạ Vọng cười, vẫy tay chào hỏi.

“Chị Hạ Vọng”.

Ôn Nhu cười theo, cô buông tay Cố Quyền ra.


Trên bàn cơm, Ngôn Hi mở đề tài.

“Cố Quyền, khi nào Lâm Nặc trở về?”.

“Chắc còn một khoảng thời gian, nếu dì Lâm không nói gì thì bộ não theo đuổi phụ nữ ở Mỹ đã bị rỉ sét rồi.”
Cố Quyền gắp đồ ăn vào bát của cô gái nhỏ.

“Bắt nạt ông đây đúng không?”.


Ngôn Hi kéo cà vạt, quát to hơn…!Hai mắt Ôn Nhu mở to nhìn anh ta…!
“Đừng sợ, tính cách cậu ta như vậy đấy, có phải là vẻ ngoài của cậu ta lừa em không?” Hạ Vọng bật cười.

“Ừm..” Mới đầu nhìn thì thấy rất lạnh lùng.

“Tôi có một người bạn ở Mỹ, cả ba chúng tôi đều uống rượu.

Vì Ngôn Hi uống nhiều quá nên đã đồng ý giúp cậu ta trang trí quán bar.” Cố Quyền nhẹ giọng giải thích cho cô bé bên cạnh.

“Đừng chọc vào tim tôi như vậy chứ, Cố nham hiểm*”.

Ngôn Hi méo miệng.

(*) Từ gốc “Phúc hắc”: Ý chỉ bụng dạ đen tối, nham hiểm.

“Nham hiểm sao?”.

Ôn Nhu nghiêng đầu nhìn anh.

“Cô bạn nhỏ, vừa nhìn là biết em chưa có kinh nghiệm rồi, người bên cạnh cô bé ấy, máu là màu đen cả..

Ngay cả xương của anh ta cũng là màu đen…! Tôi ngã phải người cậu ta, còn nhiều hơn so với cơm cô ăn.” Ngôn Hi dựa vào bả vai Hạ Vọng, nói một cách cảm thán.

“Đừng nói bậy”.


Hạ Vọng nhẹ nhàng vỗ vỗ trán Ngôn Hi.

“Vốn dĩ tôi muốn giới thiệu một người bạn giúp cậu, xem ra cậu không cần rồi.”
Cố Quyền cười ra tiếng.

“Ba ơi…” Ngôn Hi ngồi dậy, trông anh ta giống như một vị công tử lạnh lùng cao ngạo, nhưng khi mở miệng lại giống hệt một tên ngốc.

“Chút nữa sẽ đưa số điện thoại cho cậu.”
“Cảm ơn ba ba.”
“Ôn Nhu, kính em một ly”.

Ôn Nhu vẫn đang cười xem náo nhiệt thì Hạ Vọng cầm chén rượu lên, Ôn Nhu cẩn thận bưng ly nước chanh chạm ly Hạ Vọng mặc dù cô không hiểu lý do vì sao.

“Được rồi, Ôn Nhu, tôi cũng kính cô một ly”.

Ngôn Hi nghiêm túc, anh ta nâng ly nhưng không chạm vào ly của cô mà uống một hơi cạn sạch.

Buổi chiều Ngôn Hi phải về công ty, Hạ Vọng cũng có việc riêng, Ôn Nhu và Cố Quyền đành lái xe về nhà.

“Chú, sao lúc nãy hai người chị Hạ Vọng, bọn họ đều muốn kính rượu em vậy?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.