Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 91:
Sau khi Đường Miên tỉnh lại không bao lâu thì Cung Vương cũng về phủ, còn mang theo Đào công công bên cạnh hoàng đế đến đây. Đào công công tự mình tới đón Tả Triều Chi và Đường Miên tiến cung, hơn nữa còn được hạ ngự ban cho xe ngựa và kiệu mềm.
Đào Ân Uyên là hoạn quan chưởng sự được một tay hoàng đế đề bạt lên, trải qua cuộc tranh đoạt giữa các bè đảng, tiên đế ngã xuống và chỉ còn Vương Nguyên Thục, hắn ta đã trở thành đại tổng quản. Đáng nhắc tới nhất chính là Vương Nguyên Thục là cha của Đào Ân Uyên, Đào Ân Uyên là một lưỡi dao sắc bén do Vương Nguyên Thục mài ra, nhưng phía sau cái lưỡi dao sắc bén này lại có một chủ nhân thật sự khác, sau đó thứ vũ khí sắc bén này đã quay lại cắt cổ ông ta.
“Hứa cô nương chịu khổ, hoàng thượng vô cùng lo lắng cho cơ thể của cô nương, ban kiệu mềm cho cô nương, hãy để cho chúng tiểu nhân hầu hạ cô nương lên kiệu.” Cả người Đào Ân Uyên trông như một viên ngọc tròn sáng, đôi mắt dài sắc sảo, mũi rất ngắn, thở cũng rất sâu, môi dày lạ thường, hơn nữa lại vô cùng hồng hào. Khuôn mặt hắn ta luôn nở một nụ cười hì hì, làm cho người ta cảm thấy hắn ta nói chuyện rất dễ, nhưng thực tế hắn là một người tàn nhẫn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ai không sợ Đào Ân Uyên, nhưng thật ra Đường Miên lại không quá sợ hắn ta. Đào Ân Uyên đã nhận ân huệ của Tả Triều Chi, Đào Ân Uyên có thể hầu hạ Thánh nhân, nhưng cũng phải hiểu biết văn viết. Đào Ân Uyên có thể vào cung là vì gia tộc suy tàn, tổ phụ Đào gia vốn là huyện lệnh của một thị trấn nhỏ, sau khi thái thú địa phương phạm sai lầm làm cho tổ phụ của Đào Ân Uyên gánh nỗi oan và Đào gia bị xét nhà, nam tử trưởng thành trong nhà bị chém đầu, nữ quyến trở thành nô lệ. Cũng khi đó Đào Ân Uyên đã bị bán ra ngoài, sau đó lại tiến cung thành một tiểu thái giám.
Đáng thương cho Đào Ân Uyến, năm tuổi đã đọc thuộc kinh thư, vốn là hy vọng trong nhà, cuối cùng lại thành một người không còn hậu duệ.
Muội muội Đào Hiểu Tuệ của Đào Ân Uyên trở thành quân kỹ, ở trong quân doanh bị bắt nạt rất tàn bạo, sinh mấy đứa con không rõ cha, nuôi được hai đứa. Lúc Tả Triều Chi chỉnh đốn quân doanh thì Đào Hiểu Tuệ được nhận ân huệ, thành hôn với một binh lính làm ở nhà bếp, cũng có con. Mạng lưới tình báo của Tả Triều Chi lớn mạnh, làm dịu lòng người, đưa cả nhà muội tử Đào Ân Uyên đến Trường An, để cho Đào Ân Uyên có thể chăm sóc người thân còn lại của mình.
Một người không có con cái, cô độc một đời, muội muội cho hắn ta một đứa con làm con theo họ của hắn ta, đó chính là cánh cửa sinh mạng của hắn ta. Hiện tại đứa con của Đào Ân Uyên đang bán mạng dưới trướng Tả Triều Chi, tiền đồ như gấm, trong lòng Đào Ân Uyên, Tả Triều Chi chính là tổ tông.
“Làm phiền Đào công công rồi.”
“Không phiền đâu, đây là chuyện của phân nội chúng ta.”
Đường Miên được Phương Thảo nâng lên kiệu, cỗ kiệu tới cửa phủ Cung Vương, lại lên xe ngựa, xe ngựa chạy thẳng về phía Hoàng Thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xe ngựa được ân chuẩn, tiến vào cửa bên của Thanh Long Môn, trực tiếp chạy tới trước Lập Chính Điện, Đường Miên lại lên kiệu mềm, được nâng trực tiếp tới cửa, quang vinh khác biệt như vậy đại khái cũng có một phần là nhờ Đại Tu.
Người bình thường nào dám nhận ân huệ như vậy, chỉ có Tả Triều Chi dám, lời nói đại nghịch bất đạo, năm đó nếu Tả Triều Chi là là bại binh thì Đại Tu đã không tồn tại từ lâu rồi, với công huân của hắn, để cho vị hôn thê của mình được ngồi kiệu mềm thì hắn mới yên tâm thoải mái được.
Lâu rồi Đường Miên không tiến cung, nhưng lần tiến cung này vẫn có cảm nhận rất độc đáo, đây là lần đầu tiên Đường Miên đi vào phía trước. Trước đây khi nàng tiến cung đều chỉ ở phạm vi phía sau cung.
Chủ điện của Lập Chính Điện là chỗ ngồi mỗi ngày của Tả Triều Chi khi vào triều, cung điện nguy nga, bậc thềm dài trắng tinh, có thể bước lên trên bậc thềm, đều là những trung tâm quyền lực của Đại Tu, mà một nữ lưu như nàng, lại được đi vào nơi trung tâm tượng trưng cho quyền lực dưới sự hầu hạ cẩn thận của cung nhân.
Trong lòng Đường Miên đột nhiên cảm thấy kính nể và ngưỡng mộ, nhớ tới chuyện mình sắp phải làm, nàng không khỏi có chút khô khốc, dũng khí trước khi tiến cung biến mất trong tiếng thở dồn dập.
Không biết là cảm nhận được sự bất an của Đường Miên hay sao, Tả Triều Chi cầm tay nàng: “Mọi chuyện đều có ta rồi, ta sẽ lấy lại công bằng cho nàng.”
Trong lòng Đường Miên xác định, nghe ra chuyện trong lời nói của hắn.
“Đại tướng quân đừng nói như vậy, bệ hạ nghe Cung Vương điện hạ bẩm báo, cũng là đau lòng cho Đại tướng quân, bệ hạ đều có phán đoán riêng, sẽ không để cho bất kỳ ai bị oan ức cả.” Đào Ân Uyên cũng không đặc biệt che giấu sự bất công của ông ta với Tả Triều Chi, Thánh nhân chán ghét những kẻ trong lòng luôn tính toán, ngược lại vô cùng tán thưởng những người yêu thích rõ ràng như Tả Triều Chi và Đào Ân Uyên.
Nhưng mà khi hoành hành trong quan trường, làm gì có người nào thật sự trong sạch? Với cái nhìn của Đường Miên, Tả Triều Chi có thể có một chỗ đứng cao, đó mới thật sự là suy tính nhiều.
Đoàn người đi tới Ngự Thư phòng, Đào Ân Uyên đi vào thông truyền.
Sau khi nghe thấy Tả Triều Chi chịu oan ức, Trấn Nam Vương đã gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng, hoàng đế đang chờ sự xuất hiện của hai người, cho nên Đào Ân Uyên đã vào thông truyền trước, tiểu thái giám phía sau đi ra dẫn hai người đi vào.