Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 92:
“Xoảng!” Lư hương vỡ tan tành, tàn hương rải rác trên mặt đất.
Thánh nhân vô cùng kinh ngạc. Người không ngờ đến sự biến hóa bất ngờ này. Những từ khóa như “Ngũ Lang”, “Cổn Cổn” khiến người nhất thời trầm mặc. Thánh nhân cau mày, như thể đang cố gắng hiểu được nàng rốt cuộc đang nói những gì.
Sau khi tiếng lanh lảnh vỡ vụn của khối ngọc lưu ly chấm dứt, bên trong thư phòng liền trở nên hỗn loạn. Đường Miên bị hộ vệ bao vây xung quanh, khi kiếm sắp kề cổ Đường Miên, Tả Triêu Chi đã giữ chuôi kiếm lại, hét lên: “Không được làm nàng bị thương!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tả Triêu Chi được ân sủng cho mang vũ khí vào điện, đây là vinh dự hàng đầu.
“Láo xược! Láo xược! Hộ giá Hoàng thượng!”
“Tất cả dừng tay hết đi!” Thánh nhân đứng dậy và đi đến trước mặt Đường Miên.
“Ta đã nói rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại chàng. Nhưng càng không thể để Cổn Cổn lại một mình trên thế giới này chịu uất ức! Tu Ngũ Lang, chàng thật tàn nhẫn! Chàng không tin ta, không tin ta hức hức hức…” Đường Miên bật khóc rồi ngất đi trong vòng tay của Tả Triêu Chi.
Thánh nhân lộ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt rơi vào chiếc lư hương vỡ nát, sắc mặt đại biến.
“Kia là cái gì! Nhặt nó lên cho ta!”
“Hoàng thượng xin tha tội, A Cẩm vào ngày 22 tháng 10 gặp phải ác mộng, như bị ai đó nhập, liên tục gọi tên Cổn Cổn với Vương gia. Từ đó tình trạng không được tốt lắm. Nếu không phải vì tình thế hôm nay cấp bách, Thừa tướng tuyệt đối sẽ không bao giờ cho nàng vào cung. Xin Hoàng thượng nể tình A Cẩm mới phải chịu oan đại tội mà ân xá cho tội vô lễ vừa nãy của nàng.”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tả Triêu Chi không hề nghe vào những lời buộc tội của Thánh nhân. Hắn cầm lấy đồ do nội thị nhặt giúp, mắt mở to nhìn hiện trường xung quanh. Đó là một chiếc bông tai nhỏ màu đỏ. Chắc hẳn được cất giữ trong miệng của tỳ hưu nhưng bởi vì tỳ hưu đã bị đập vỡ nên nó mới lộ ra bên ngoài. Nó là bông tai của Uyển phi. Đây là món quà khi Thánh nhân vẫn còn là Ngũ hoàng tử chưa có chút quyền lực nào trong tay đã tặng Uyển phi. Uyển phi rất trân trọng nó. Tiếc là sau này bị rơi mất một chiếc, không tìm thấy được. Thì ra nó ở trong miệng lư hương tỳ hưu, nằm trong bóng tối. Dường như có một sức mạnh nào đó giúp nó có thể nhìn thấy ánh sáng một lần nữa chỉ để nhắc Thánh nhân nhớ về quá khứ đã bị chôn vùi ấy.
“Huyên Huyên.” Toàn thân Thánh nhân đông cứng lại, cảnh tượng trước mặt người thay đổi, khung cảnh như trở về cái ngày mà Uyển phi bị bắt quả tang quan hệ bất chính ngay trên giường. Đó là minh chứng phạm tội không thể chối cãi được. Khi cung nhân phá cửa xông vào, Uyển phi vẫn đang lõa thể ở dưới thân tên nam nhân kia. Lúc Thánh nhân và Hoàng hậu đến nơi, tên nam nhân đó sợ chết rồi nên náu mình trên người Uyển phi. Dương vật của tên ấy vẫn còn chôn bên trong nàng. Khi bị cung nhân kéo xuống, gần như không thể tách ra được.
Bình thường nếu cung tần như thế, bị đánh chết, ngũ mã phanh thây, lăng trì… đều có đủ. Nhưng mà, ấy là Huyên Huyên của hắn, Huyên Huyên đã cùng hắn lớn lên. Chỉ cần nàng thành thật nhận lỗi, giam giữ, cắt bổng lộc, giáng xuống một chức vị là giới hạn cuối cùng. Hắn tuyệt không muốn để nàng đi!
“Thần thiếp thật sự không biết tên đó. Đêm qua thần thiếp ngủ rất sâu, không hề hay biết gì! Mùi hương trong phòng đêm qua có gì đó không ổn! Thần thiếp chưa bao giờ ngủ sâu như vậy!”
Tên nam nhân đó đã bị bắt giữ. Ngu Huyên quỳ trên mặt đất, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ, tự ôm lấy chính mình và khóc rất thảm thương.
Thánh nhân cũng hy vọng Ngu Huyên vô tội. Nhưng ngự y kiểm tra chỗ hương trong lư hương tỳ hưu lại không thấy có điều gì bất ổn, chỉ là hương ngỗng lê trướng trung hương thông thường. Ngay cả khi nó có tác dụng an thần, nó cũng sẽ không làm một nữ nhân ngủ cùng một nam nhân cả đêm mà vẫn không tỉnh.
Nhưng lư hương cùng loại không chỉ có một chiếc, còn có một chiếc đặt trên ngự án. Không ai nghĩ rằng những chuyện của hậu cung có thể liên quan đến triều đình đời trước. Và cũng không ai nghĩ rằng lư hương đã được lén lút thay thế.
“Nàng còn gì để nói nữa? Nếu nàng nói ra sự thật, ta có thể xử lý nhẹ nhàng.” Sắc mặt Tu Tấn tái nhợt đi, trái tim đau nhói, dằn lòng nói với Ngu Huyên.
Tu Kỳ: Nhảm nhí! Chả ai tên là Cổn Cổn cả! //~
Ngu Kiều: Cổn Cổn à ~ Lại đây nào~ ?(˙˙)?
Tu Kỳ: Ta đến đây ~ Đến đây a~ Bé Cổn lại đây ạ ~ ~ ~ ~ ╰(✧∇✧╰)
Điều khiến người ta đau lòng nhất trong câu chuyện này không phải tâm tình của Thánh nhân mà là lòng tự tôn của Vương Công.