Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 90:
Đường Miên từ từ tỉnh lại, lúc này đã là buổi trưa ngày tiếp theo, Thiên Cơ Viên bên kia biết đêm qua trong nhà có chuyện lớn xảy ra, thế nên đã phái người qua hỏi thăm. Nếu không phải có Tả Triều Chi phái người ngăn đón, có lẽ Ngu Kiều đã đích thân tới đây nhìn coi rồi.
Đường Miên chỉ cảm thấy toàn thân gần như rời rạc cả ra, nàng giống như bị xe ngựa lăn qua người, chỉ di chuyển một chút mà cả người đều đau đớn, nhất là nửa người dưới, gần như đã muốn thoát khỏi sự kiểm soát của nàng, muốn cử động được ngón chân cũng đều vô cùng khó khăn.
Trí nhớ quay về, Đường Miên trừng mắt nhìn, cảm thấy may mắn vì người uống xuân dược lần này là Tả Triều Chi. Thuốc này có dược tính bá đạo như thế, ngay cả thân thể cường kiện như nàng còn không chịu được chứ đừng nói gì đến Ngu Kiều với vóc dáng nhỏ xinh, cũng khó trách một kiếp này có qua có lại, thiếu chút nữa là lấy cái mạng nhỏ của Ngu Kiều rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tả Triều Chi đang ở bên cạnh, Phương Thảo cũng đã trong phòng, chờ Đường Miên tỉnh dậy.
“Tỉnh rồi à?” Trong giọng nói của Tả Triều Chi không có dấu hiệu mệt mỏi, Đường Miên còn có thể nghe ra sự áy náy bên trong lời hắn, nhưng nàng cũng chỉ nở một nụ cười suy yếu với Tả Triều Chi: “A Triều, đêm qua ta còn chưa kịp nói với chàng, ta thích chàng nhất.”
“Nàng ngốc quá!” Mũi Tả Triều Chi đau xót, nhẹ nhàng điểm lên cái trán của Đường Miên: “Thiếu chút nữa là chết rồi, lại còn nói mê sảng được.”
“Ta không nói mê sảng, ta nói nghiêm túc đấy! Ôi!” Đường Miên muốn bật người dậy, cơn đau bên hông truyền đến làm cho động tác của nàng ngừng lại.
Tả Triều Chi nhanh tay lẹ mắt ôm được vòng eo của nàng, từ từ đỡ nàng đứng dậy: “Nàng kiềm chế chút đi được không?” Tả Triều Chi không thể khống chế được cả một đêm như trong kế hoạch ban đầu, hắn lo lắng với tình trạng thân thể hiện giờ của Đường Miên không thể vào cung gặp Thánh nhân.
Hôm nay Tả Triều Chi vắng mặt trong triều, thân là trọng thần quan trọng của đất nước, Thánh nhân chắc chắn sẽ hỏi tới. Cung Vương bên này đã chuẩn bị sẵn lời nói từ trước, báo sẽ đến ngự thư phòng sau và thuật lại mọi chuyện đã xảy ra đêm qua cho Thánh nhân nghe. Theo lý mà nói thì không bao lâu sau Thánh nhân sẽ tuyên chiếu cho hai người tiến cung, an ủi một lúc, nhưng hôm nay Tả Triều Chi lại vô cùng lo lắng cho tình trạng thân thể của Đường Miên.
“A Triều đã thoa thuốc cho ta rồi, không sao đâu. Nhìn hơi thảm một chút lại càng đáng tin hơn, lỡ đâu lại được ban cho nhiều hơn thì sao!” Đường Miên thấy hắn vẫn cứ nhíu mày, nàng bèn nói giỡn một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tả Triều Chi biết Đường Miên đang muốn giúp hắn giảm bớt cảm giác tội lỗi, nhưng ánh mắt hắn vẫn càng sắc bén, hung hãn hơn. Hắn không thích cách nói này của nàng, không thiếu phần thưởng cho chúng ta, nhưng thân mình không quan trọng sao? Thậm chí ngay cả mưu đồ gốc của bọn họ cũng không quan trọng bằng thân thể của nàng được.
Tả Triều Chi nghiêm mặt lại thì đại thần cả triều đình đều không tự chủ được mà nín thở, nhưng Đường Miên lại không sợ hãi một chút nào, nàng dựa vào trên người Tả Triều Chi như người không có xương cốt: “Ta sai rồi, ta sai rồi, đừng giận mà.” Nàng thật sự rất thông minh, làm cho Tả Triều Chi không thể không nổi giận, nhưng cũng không thể nhẫn tâm phát tác ra được, nàng dựa vào trên người Tả Triều Chi: “A Triều tốt với ta nhất.”
“Miệng có dính mật sao? Cũng không biết thẹn thùng.” Phương Thảo ở một bên che miệng cười trộm khiến cho trong lòng Tả Triều Chi tức giận mà không nói gì được, nhưng cũng không kiềm được sự ngọt ngào.
“Nói lời thật lòng mà thôi, có gì mà thẹn thùng?” Đường Miên nói hết câu, ngồi thẳng người dậy, rửa mặt chuẩn bị đi tiến cung.
Tả Triều Chi ừ một tiếng: “Không căng thẳng sao?” Vở diễn kế tiếp cần Đường Miên phát huy rồi.
“Không căng thẳng, A Triều có bảo vệ ta không?” Đường Miên không hề để ý, giống như chuyện tiếp theo phải làm là chuyện nhỏ, nhưng thực tế chỉ cần một chút nào không đúng thì sẽ có người rơi đầu.
“Có.” Tả Triều Chi đáp lại đơn giản.
Thánh nhân đối với hắn là có ơn tri ngộ, nhưng Đường Miên là vợ hắn, hắn phải bảo vệ nàng. Nếu như có sai lầm gì, hắn sẽ trở thành một loạn thần tặc tử.