Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối

Chương 89


Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 89:

Tả Triều Chi buông hai chân Đường Miên ra, nằm úp sấp trên người Đường Miên, vừa rồi hắn đã kéo dài gần một canh giờ mới giải phóng ra được, cho dù thân hình có làm bằng sắt thì cũng phải có một giới hạn mệt mỏi nhất định. Hắn ôm Đường Miên, hưởng thụ cơn mưa to thổi nhẹ qua và sự yên tĩnh nhẹ nhàng sáng sớm.
 
Hai người đều mệt mỏi, không phát ra tiếng vang gì, Đường Miên lại trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần, trong thư phòng cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn tiếng gỗ cháy rung lên lách tách còn lưu lại.
 
Tả Triều Chi nhanh chóng phát hiện bản thân có gì đó không ổn, cơn khô nóng vừa mới giảm bớt kia sao lại tích dần lên nữa rồi, tốc độ tích lũy rất nhanh, không thể nào ép xuống được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đáng lẽ côn thịt phải mềm nhũn xuống rồi, nhưng Tả Triều Chi phát hiện cho dù dịch ra rồi nhưng phần thân nam tính cứng rắn kia vẫn không có chút ý định hạ xuống. Tả Triều Chi chịu đựng lửa nóng toàn thân, rút phần thân nam tính còn đang dâng trào trong cơ thể Đường Miên ra ngoài.
 
Tách.
 
Một tiếng nước thanh thúy vang lên, quy đầu còn bị dịch dính ẩm ướt phát ra tiếng rút, tất cả hiện rõ trước mắt. Cửa huyệt kia đã bị đâm đến nỗi nhất thời không thể làm nữa, còn để lại hình dạng sưng to tròn lên, có lẽ là quá mức mệt mỏi rồi, tốc độ thu nhỏ miệng lại vô cùng thong thả, mép môi thịt bướm biến dạng, bên ngoài sưng đỏ lên, nhất là môi bướm kia đã hoàn toàn không thể nhìn ra hình dạng lúc còn khép kín như cũ được.
 
Vách tường bên trong tiểu huyệt từ từ mấp máy, nhờ đó có thể thấy được sưng tấy thế nào, lúc nước đang chảy ra từ từ còn có thể thấy được màu hồng nhạt lờ mờ, đại khái bên trong đã hơi trầy da vì sự thô bạo của hắn.

 
Hai đùi để thõng mở rộng ra có thể thấy được nội sườn hơi sưng đỏ, phía trên thân thể trắng nõn cũng có rất nhiều dấu tích, mỗi một dấu tích đều như một bản ghi chép về sự điên cuồng và tàn bạo của hắn. Trong lòng hắn tràn ngập áy náy, nhưng lại không thể khống chế hành vi của mình, nhìn thấy cảnh tượng tàn bạo này, tính dục của hắn lại được hồi sinh dưới tác dụng của dược, dục vọng muốn ăn sạch nàng lại xông đến như sóng cuộn biển gầm.
 
Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể khiến cho dược tính lui hết.
 
Nước chảy ra từng chút một, làm ướt mặt bàn dưới thân Đường Miên, phải đón nhận khoái cảm liên tục, Đường Miên thở gấp liên tục, sự co rút của bụng có thể thấy được bằng mắt thường.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đường Đường.” Giọng nói của Tả Triều Chi cũng hơi khàn khàn: “Xin lỗi nàng vì chưa giải được xuân được.” Lúc nói những lời này, hắn đang giúp đỡ cây gậy thịt chưa có dấu hiệu yên tĩnh kia: “Còn phải khiến nàng mệt rồi.”
 
Đường Miên chỉ cảm thấy từng chỗ trên cơ thể đều đang đau nhức, giống như là bị xe ngựa lăn qua, ngay cả một ngón tay cũng khó cử động, mặt bàn sau lưng thật sự rất cứng, khó mà chịu được. “Cứng quá…” Nàng khẽ rên, giọng nói mệt mỏi quyến rũ làm cho bàn tay đang nắm hung vật của Tả Triều Chi không tự giác run lên vài cái, thật sự là quá dữ dội rồi.
 
Cũng không biết là cái bàn cứng hay là dương vật đang cương kia cứng, tóm lại là Tả Triều Chi chỉ nghe thấy cứng.

 
“Ta ôm nàng đến trên tháp.” Tả Triều Chi đưa tay nhấc Đường Miên lên, toàn thân Đường Miên đều đã đổ mồ hôi đầm đìa, động tác kia của Tả Triều Chi như đang mò trăng đáy nước, chạm tay vào có thể cảm giác được ướt át, bọt nước trên người Đường Miên, cũng không biết là mồ hôi của ai, bản thân Tả Triều Chi cũng đổ mồ hôi đầm đìa.
 
Đường Miên bị đặt trên tháp, quả thật mềm mại hơn nhiều, nhưng nàng vẫn cảm thấy trên người khó chịu, giọng nói yếu ớt vang lên: “Lưng đau.”
 
Tả Triều Chi ngồi trên tháp, để cho Đường Miên quay lưng về phía hắn, ngồi trong lòng hắn, côn thịt đang cương xuyên qua tới bên trong huyệt mềm của Đường Miên như quen thuộc.
 
“Ư a…” Đường Miên thốt lên một tiếng kêu mềm mại, trong cơ thể lại bị nhét đến đầy một lần nữa: “Căng quá.” Thân thể của nàng có chút không chống đỡ nổi, hơi lắc lư qua lại, Tả Triều Chi thấy thế thì ôm nàng lui lại phía sau một chút, vắt cong hai chân lên, Đường Miên nghiêng người về phía trước một chút là có thể chống lên hai đầu gối của hắn.
 
Nữ ngồi phía trên, cắn chặt lấy côn thịt, chín khúc ruột cong, chín nếp thịt mềm bao trùm um tùm, làm cho sự khô nóng trên người Tả Triều Chi được giảm bớt đi rất nhiều. Tả Triều Chi cũng phát hiện, trong tư thế này, hắn không thể tự do ra vào và càng tốn sức lực hơn bình thường, rất đúng lúc với hoàn cảnh quẫn bách lúc này.
 
“Đường Đường, còn nhớ ca ca đã dạy nàng cưỡi như thế nào không?” Trong giọng nói của hắn cất giấu ý xuân kiều diễm, Đường Miên cũng ngồi vắt qua trên người hắn, trong lòng xôn xao vì tư tưởng tốt đẹp hắn mang ra, bên trong huyệt mềm tiết ra nước xuân rất tự nhiên, làm cho âm đạo đang co rút lại nhanh kia càng liều mạng hút thứ xâm lấn kia vào bên trong.
 

Tả Triều Chi nhẹ nhàng vỗ lên sườn mông của nàng một chút, côn thịt thô to lớn run giật một trận bên trong hoa huyệt của nàng, gãi khiến cho hoa tâm bị ngứa đến nỗi không thể tả được. Nàng đỡ đầu gối của Tả Triều Chi, nhẹ nhàng mượn sức ở eo, tìm kiếm điểm cân bằng, cũng tìm kiếm phương pháp chấm dứt cơn ngứa này.
 
Đường Miên nhẹ nhàng ngửa ra sau, mái tóc dài đã rối tung xẹt qua ngực và bụng Tả Triều Chi, mang theo gợn sóng xinh đẹp. Tả Triều Chi thở hổn hển, hưởng thụ sự sung sướng đang chia ra trên thân thể mình, ngọn lửa liên tục dâng lên, chỉ có nàng có thể dập tắt nó, lần lượt dâng lên rồi lại dập tắt, tro tàn cũng có thể cháy lại.
 
“Ư a…” Đường Miên cố gắng di chuyển lên xuống, có khi là vặn vẹo qua trái phải. Quả thật Tả Triều Chi đã dạy nàng cưỡi ngựa, nhưng mà nàng không nhớ, thế nên hiện giờ cũng chỉ có thể cưỡi lung tung trên người hắn, đi theo cảm giác của thân thể, đạt được sung sướng từ trên người Tả Triều Chi.
 
Không bao lâu sau, thân mình Đường Miên lại căng chặt cả lên, cơ thể nữ tử khi ở trong tư thế này rất dễ dàng đạt được thỏa mãn, huyệt mềm kia không bao lâu lại co rút, dùng sức cắn mút thứ đang xâm lấn tron cơ thể, Tả Triều Chi nheo mắt lại, dòng điện tê tê chạy toán loạn trong cơ thể, làm cho cả da đầu hắn cũng ngứa theo.
 
“Ư a, thật thoải mái.” Đến lúc cao trào, trước mắt Đường Miên nổ tung một màu trắng, sau khi ngồi xuống thật mạnh, thân mình Đường Miên mềm nhũn, không còn nhúc nhích.
 
Nhưng Tả Triều Chi vẫn còn cách rất xa, lúc này Tả Triều Chi mới bắt đầu dịch thân về phía trước, côn thịt thẳng đứng kia liên tục chạm tới chỗ sâu nhất, sóng trào bên trong hoa huyệt không ngừng xông đến, phần thân lớn dày đặc gân xanh đánh cọ vào mỗi một nếp thịt bên trong mà không chừa lại một góc nào. 
 
Đường Miên chỉ có thể giống như con thuyền trong mưa to, để mặc nước chảy bèo trôi, mãi đến khi bị đưa đến nơi đầu sóng ngọn gió, bị nuốt hết một lần nữa.
 
Một canh giờ, hai canh giờ trôi qua, đợi đến lúc Tả Triều Chi ở trong cơ thể nàng lần thứ ba, Đường Miên đã mất đi ý thức.
 

Tả Triều Chi rút dương vật ra, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy mệt mỏi của nàng, trong lòng có mùi vị khó có thể nói rõ.
 
Rốt cuộc hắn cũng gọi tới một thùng nước, cầm khăn vải cẩn thận lau chùi trên người Đường Miên, giống như hắn đang lau chùi trân bảo khó tìm trong tay mình.
 
Lau hết đi mồ hôi trên người nàng từng chút một, sau khi lau sạch nước rồi, hắn mang thuốc dán tới, cẩn thận vẽ loạn trong hoa huyệt ở chỗ bị sưng.
 
Bên trong hoa huyệt có thể có chỗ bị xé rách, cho dù nàng đang ngủ cũng không nhịn được mà khẽ kêu một tiếng, Tả Triều Chi ngừng động tác lại, nhìn Đường Miên với ánh mắt vô cùng dịu dàng.
 
“Đường Đường, qua lần này rồi, sau này sẽ không để cho nàng chịu tủi thân nữa.” Tả Triều Chi cam đoan với nàng như thế.
 
Tiểu nữ nhân rất mệt nên không thể nghe thấy lời nói như đang gằn từng tiếng của hắn, có thể là ghét ồn ào, nàng hơi nhíu mày lại.
 
“Ngủ ngon nhé.“ Tả Triều Chi ôm nàng vào trong lòng, đắp chăn lại cho nàng.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.