Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối

Chương 72


Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 72:

*Mỹ tỳ: hầu gái xinh đẹp
 
Đường Miên mới dùng xong bữa trưa, bỗng nàng nghe thấy ngoài cửa có âm thanh sột soạt, con mèo nhỏ vốn đang nằm ngáy khò khò dưới chân nàng vừa nghe tiếng động đã giật mình đứng nhổm dậy, cái đuôi vểnh lên cao, tai dựng lên, xem bộ dạng nói vừa có phần vui mừng lại cũng có chút tức giận.
 
Ba ngày qua Tả Triều Chi lạnh nhạt với Đường Miên, ngay cả Trà Trà cũng không bế, miêu nữ nhi ghét cha rồi, nếu không phải sáng sớm nay nó chơi đùa với cha, không những khiến cha suýt nữa tới triều hội trễ, mà còn tặng thêm cho hắn một cọng lông trong miệng nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đường Miên thầm cảm thấy buồn cười, kiếp này trùng sinh, hai người còn yêu thương chiều chuộng Trà Trà hơn, quả thực nó giống như một tiểu tổ tông nha!
 

Ngay lập tức, con mèo Trà Trà này nhảy phắt dậy, nhanh như cắt vọt tới cạnh chân Tả Triều Chi, cũng may hắn phản ứng nhanh, không có giẫm phải nó.
 
Trà Tràn cứ lượn quanh hai chân hắn, vừa tỏ ra nũng nịu lại tức giận, cả thân mình quấn lấy đôi ủng đen của hắn, đuôi ve vẩy quét qua chân hắn, còn không ngừng kêu meo meo meo.
 
“Trà Trà rất nhớ cha.” Đường Miên cùng theo bước đi của Trà Trà mà tới cạnh Tả Triều Chi, nàng định giúp hắn cởi bỏ áo choàng ngoài nhưng hắn lại ngăn lại.
 
“Đừng quên, chúng ta phải tới phủ Cung Vương một chuyến, nàng trang điểm một chút, xuất phát nhanh nhất có thể. Tả Triều Chi vừa nói vừa bế Trà Trà lên, thản nhiên xoa đầu nó, rõ là hắn đang qua loa, sau khi sờ nó tới năm sáu lần mới bị nó cắn cho một cái, trước giờ Trà Trà cắn hắn không hề có dấu hiệu gì cả, cứ như biết da thịt cha mình là mình đồng ra sắt, cắn mà không mạnh một chút thì sẽ không thể khiến đối phương bị đau.
 
Tả Triều Chi cúi đầu nhìn Trà Trà, vậy mà nó không hề có chút gì gọi là hối lỗi, còn cố dùng lực cọ cọ cái đầu vào tay hắn, ý như là: “Nô tài, tiếp tục đi!”
 
Tả Triều Chi bật cười ha hả, nhưng vẫn thuận theo ý của Trà Trà mà gãi trái gãy phải khắp thân hình nó, yêu thương giống như ngày thường. Lúc Đường Miên ăn mặc chỉnh tề, sửa soạn xong xuôi bước ra ngoài, Trà Trà đã sớm ngửa cái bụng trắng phớ của mình lên trời, bộ dạng nom thật thoải mái.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Miên cảm thấy bức tranh về tình cha con hiếu thảo này thật là ấm áp, nhưng tâm trí loài mèo thay đổi vô cùng phong phú, khoảnh khắc nhìn thấy Đường Miên xuất hiện chỉnh tề, đột nhiên Trà Trà quay mặt lại, không để ý tới ai. Nó ngẩng đầu ngoe nguẩy bỏ đi giống như biết được hai người này sẽ bỏ rơi lại mình, cho nên nó không còn vui nữa.
 

Hai người dõi mắt tiễn nó đi một lúc, lúc định thần lại, Tả Triều Chi và Đường Miên mới nhìn nhau, Đường Miên hỏi: “Sao phải vội đến Cung Vương như vậy?”
 
“Thái hậu nương nương thương Vương phi đang có thai, không có cách nào phục vụ Cung vương gia, cho nên mới ban cho hai mỹ tỳ tới ngày đêm hầu hạ trong phủ Cung Vương.
 
Đường Miên lặng người, dường như không ngờ được số phận hẩm hiu hiện giờ của Ngu Kiều, sao giờ lại mang hai mỹ tỳ tới tặng cho phủ Cung Vương chứ?
 
Không nói chuyện sau khi mang thai, Cung vương phi đã được thánh nhân ban thưởng. Đêm đó, thánh nhân đã vào Quan Thư Cung. Làm chuyện trống mái, như nước chảy vào châu. Nữ tử dịu dàng thướt tha, quân tử còn quá muốn như vậy, Quan Thư Cung chính là cung điện được xây dựng đồ sộ nhất kể từ sau khi thánh nhân đăng cơ, gần nhất so với tiền triều và cung điện của hoàng đế, không ban cho hoàng hậu, cũng không ban cho tứ phi Đức phi, chỉ truyền lại cho một mình Uyển phi.
 
Ai cũng biết thánh nhân sủng Uyển phi, từ thân phận là một thị thiếp cho tới khi có được phi vị, dường như Uyển phi chưa từng phải tranh giành, trừ đi ngày mùng một và mười năm, thì những ngày tháng còn lại, cơ hồ thánh nhân đều ở trong Quan Thư Cung, nếu không phải Uyển phi đuổi ông ta ra ngoài thì có khi ông ta chẳng có hứng thú đâu mà đi tìm các phi phần khác.
 

Lúc đầu yêu bao nhiêu, về sau lại hận bấy nhiêu, hận mà cũng không thể nào hoàn toàn chất chứa được hết, thế nên nó mới liên lụy sang đứa bé của hai người.
 
Tình cảm giữa thánh nhân và Uyển phi là chân thành, sau khi Uyển phi tự sát, cung Quan Thư trống người, sau này cũng chẳng có ai còn ở trong đó, thánh nhân không cho người khác nhắc tới, vốn là chưa từng dừng chân lại, nhưng kể từ khi Ngu Kiều mang thai mới có đi ngang qua Quan Thư Cung một chuyến.
 
“Hiện giờ tỷ tỷ có thai rồi sao? Sao trông phu thê họ chẳng tưng bừng phấn khởi chút nào?” Kiếp trước, Ngu Kiều bị sẩy thai và được chẩn đoán ra vốn khó có con, thái hậu gửi tới hai người lương thiếp này, theo lý thì không có gì đáng ngại, ngoại trừ việc hơi ác với Vương phi ra, nhưng chuyện liên quan tới dòng dõi tôn tử, cho nên càng không thể bắt bẻ.


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.