Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối

Chương 71


Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 71:

Mặc dù từ đầu tới cuối vẫn chưa giải tỏa được khúc mắc trong lòng, nhưng hai người cũng được coi là bước đầu có được ý thức chung trong việc chung sống hòa bình, cuối cùng cũng có được một đêm ngủ ngon. Trời vừa tảng sáng, Đường Miên đã thức dậy, nàng dậy sớm hơn Tả Triều Chi đã rất nhiều lần, chỉ là sau đó nàng vẫn bị hắn gắt gao ôm chặt.
 
Ngủ thêm một lúc nữa mới nghe thấy tiếng Tả Triều Chi từ đỉnh đầu vang lên, chất giọng ngái ngủ của hắn hơi khàn, nghe rất hấp dẫn.
 
Đường Miên mở mắt ra: “Ta muốn tiễn chàng.” Nàng tỉnh dậy, bước qua người Tả Triều Chi, định bụng xuống giường chuẩn bị y phục cho hắn, không ngờ lại bị hắn kéo lại ôm vào lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cũng khó trách người thê tử bình thường muốn nằm bên ngoài, nằm bên trong thì làm sao hầu hạ phu quân tắm rửa được?
 
“Để ta ôm nàng một lát nữa.” Hắn làu bàu, rõ ràng mấy ngày nay hắn không ngủ ngon rồi, giọng điệu có hơi bực bội, Đường Miên ngoan ngoãn không động đậy, bàn tay to lớn của hắn véo nhẹ hai cái vào eo nàng, sau đó hắn lại nhắm mắt tựa vào ngực nàng.
 
Đường Miên cảm thấy vị trí hắn nằm không được đúng lắm, nhưng lại không nhẫn tâm quấy rầy giấc ngủ ngon của hắn, nàng để hắn ôm mình gần nửa canh giờ, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đẩy hắn ra: “A Triều, hôm nay có triều hội.”
 
Tả Triều Chi lại mở mắt ra lần nữa, ánh mắt vẫn còn hơi mơ màng, một Tả Triều Chi như này đâu giống sát thần Tu La có thể khiến người Đột Quyết sợ mất mật chứ, chỉ giống một nam nhân bình thường thích rúc vào ngực thê tử của mình để ngủ thôi.
 
Tả Triều Chi lập tức thanh tỉnh, lại ảo não phát hiện ra bản thân chưa thay đổi được một chút nào, rõ ràng người nằm bên cạnh không thể tin tưởng được, vậy mà nằm bên cạnh nàng, đối với hắn mà nói lại vô cùng an yên giống như đang ở trên một cảng tránh gió.

 
Đường Miên không cho Tả triều Chi thời gian nghĩ ngợi lung tung, nàng với tay kéo chiếc chuông báo ở đầu giường, kêu người mang đồ ăn tới, Tả Triều Chi lại khá thờ ơ, bình thường thức ăn mà hắn ăn đều tùy theo thói quen của phương Bắc, vấn đề ăn thật nhiều để no bụng cũng có thể giải quyết được.
 
Trên người Đường Miên còn đang khoác tẩm y, nàng đã bắt đầu bận rộn, đầu tiên là múc cho hắn một bát cháo nóng hổi, lại đưa bánh bao cho hắn ăn: “Hay là sau này ăn cái khác đi?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta đã ăn suốt mười năm rồi.”
 
Đường Miên lộ vẻ mặt ngượng ngùng, cái này chính là khởi đầu mới, nàng bị kích động, bèn quyết tâm: “Từ nay trở đi, ta sẽ học làm một người thê tử thật là tốt!”
 
Thời gian cách xa đã mười năm, vậy mà vẫn khá khiến người ta cảm động đó!
 
Tả triều Chi húp một ít cháo vốn là chuẩn bị cho Đường Miên, dạ dày cũng dễ chịu hơn bình thường rất nhiều, cũng ngầm thừa nhận.
 
Dùng xong bữa sáng, hắn mới đi tắm, đây là thói quen suốt bao nhiêu năm hành quân của hắn, cũng không có chỗ nào mà Đường Miên có thể nhúng tay vào, điểm khác biệt duy nhất đó là nước dùng để rửa mặt là nước ấm.

 
Mấy ngày này, Đường Miên đã quen với triều phục mà Tả Triều Chi thường mặc, cho nên nàng rất nhanh đã sửa soạn xong trang mục mũ miện cho hắn. Sau khi hắn mặc y phục chỉnh tề, Đường Miên mới lấy ra một chiếc hà bao nàng đã làm xong, tự mình thắt nó vào thắt lưng cho hắn.
 
Tả Triều Chi hơi hơi cụp mi, hồi lâu sau mới nắm chặt hà bao trong tay, hắn biết dạo này nàng bận rộn chuẩn bị đồ cưới, nhưng lại không ngờ nàng vẫn có thời gian thêu cho hắn hà bao này, một chiếc hà bao hắn đã chờ đợi suốt mười năm.
 
Tuyết liễu.
 
Đột nhiên, trong đầu Tả Triều Chi hiện lên hình ảnh Tiểu Đường Miên lúc bảy tuổi, trên đầu nàng cài một cành tuyết liễu, đã bao nhiêu lần chết đi sống lại với nhau, hắn đều nhớ tới nàng, cho nên mới có được thành tựu sau này.
 
Hắn nghĩ nếu năm đó mình ở lại thì liệu rằng có thể khiến nàng yêu hắn hay không? Nhưng nếu chỉ có như vậy thì làm sao hắn bảo vệ được cho nàng lúc Hứa gia gặp hoạn nạn, khổ nhất là không muốn nghĩ về nó, toàn là cảm thấy giữa hai người chỉ có sự cưỡng cầu.
 
Trong lòng Tả Triều Chi biết bao dư vị, cứ cho là hắn đã kìm chế được khát vọng của bản thân đối với nàng, nhưng vẫn không nhịn được mà vui vẻ chỉ vì chiếc hà bao mà nàng thêu cho hắn.
 
“Đa tạ nàng.” Tả Triều Chi khẽ nói: “Ta rất thích nó.”

 
“Vậy sau này ta sẽ thường xuyên làm nó cho chàng.” Đường Miên cười với hắn một cái, nụ cười của nàng thật tươi sáng làm sao.
 
Tả Triều Chi bị nụ cười kia của nàng làm cho nóng bừng cả người: “Phải đi rồi.” Tả Triều Chi cố tình né tránh thiện ý của Đường Miên, xoay người định rời khỏi.
 
Đường Miên bèn ôm hắn từ phía sau, toàn thân Tả Triều Chi lập tức cứng đờ, nhân cơ hội đó, nàng lượn ra trước người hắn, kiễng mũi chân chuẩn bị hôn lên môi hắn, định dùng bờ môi nóng bỏng của mình để hình dung dáng môi của hắn, mãi tới khi hắn bất giác mở miệng nói: “Tiểu Đinh Hương kia sắp vào trong này rồi.” Mùi thơm đặc trưng trên người nàng dần chiếm lấy cảm quan của Tả Triều Chi.
 
Thời khắc này giống với tưởng tượng mấy năm qua của hắn, không chân thực khiến hắn muốn chạy trốn, nhưng lại hơi chìm đắm vào trong đó.
 
Một trận nữa lại qua đi, Đường Miên mới thở hổn hển buông hắn ra: “Ta sẽ nhớ chàng đó.” Đôi mắt của nàng dán chặt vào người Tả Triều Chi, hắn rất muốn có thể nhìn ra điều nàng đang suy tính từ trong đôi mắt đó, nhưng lại không thấy được gì ngoài sự trong veo.
 
“Ta thích chàng, Tả Triều Chi, ta rất thích chàng.” Không cần biết Tả Triều Chi tin hay không tin, thái độ của hắn lạnh nhạt hay nhiệt tình, sau này nàng đều sẽ không phiền nói với hắn như vậy, đều đặn như ba bữa một ngày, sáng, trưa và tối.
 
Tiến vào chỗ sâu nhất, nàng còn nhéo tai hắn, nói lời yêu, nàng tin vào sức mạnh của lời nói, kiếp trước Tả Triều Chi đã nói với nàng như vậy, hắn đã bộc bạch lòng mình suốt mười năm nay, cho nên nàng cũng muốn làm như thế cho hắn, thậm chí còn muốn sâu nặng hơn hắn.
 
Nghe thấy lời bộc bạch của Đường Miên, nhịp tim của Tả Triều Chi lập tức đập nhanh lên một nhịp, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, hắn cắn môi, không nói gì, đoạn lại gỡ tay nàng xuống, nhấc chân lên định đi.
 
Đường Miên không ngăn hắn lại, nàng biết, hắn còn đang tiêu hóa câu nói yêu thương vừa rồi của nàng, hắn vẫn đáp lại thiện ý của nàng.

 
Nhưng Trà Trà lại không muốn để hắn đi, nó đã ba ngày rồi lạnh nhạt với Đường Miên, ngay cả mang theo cũng không thèm ngó ngàng tới tiểu tổ tông.
 
Meo, meo, meo Sau khi kêu lên mấy tiếng, Trà Trà nằm xuống cạnh chân Tả Triều Chi, dáng vẻ rất là cợt nhả.
 
Trà Trà lật cái bụng béo trắng phớ của mình ra trước mặt Tả Triều Chi, tiếp theo nó quơ chân lên đầu, ngúng nguẩy thân hình đòi hắn sờ nó một cái, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng meo meo, trông thấy con mèo nhỏ đáng yêu như vậy, Tả Triều Chi cũng không giữ được vẻ mặt lạnh lùng thêm phút nào nữa.
 
“Cha cũng không thèm để ý tới Trà Trà nữa, ta tức giận rồi, còn không mau ôm ta lên?” Điệu bộ của Trà Trà thành công ngăn lại bước chân tính lạnh lùng rời đi của Tả Triều Chi, Đường Miên cũng chạy ra ôm lấy tay hắn, khẽ lắc lắc.
 
“Sao lại cãi nhau nữa, luôn phải dạy mèo chứ.” Tả Triều Chi ôm con mèo lên, đến khi Trà Trà mãn nguyện hài lòng bỏ đi, trên người Tả Triều Chi chỉ toàn là lông, trong miệng cũng có một cọng.
 
Phù
 
Đại tướng quân mặt mày nghiêm nghị thổi một hơi thật mạnh, một cọng lông trắng tinh lập tức bay lơ lửng trong không trung.
 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.