Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 61:
Vẻ mặt Tả Triều Chi trông thật dữ tợn, nhưng Đường Miên lại nhìn thấy sự bất lực, nỗi bất lực vô biên ẩn sau sự dữ tợn, tại sao không nhận ta? Đằng sau câu hỏi này là nỗi nghi ngờ sâu thẳm nhất trong lòng, tại sao không yêu ta? Câu này đã lặp đi lặp lại hàng nghìn lần trong lòng hắn, cứ như một tâm ma.
Tả Triều Chi cắn mạnh, để lại hai dấu răng trên cổ Đường Miên, nếu không uống thuốc e là sẽ đau nhức mấy ngày, Đường Miên bụm vết thương ở cổ lại, nội tâm nàng bấn loạn, nàng muốn an ủi xoa dịu Tả Triều Chi nhưng sợ lực bất tòng tâm.
Hai mắt Đường Miên đỏ lên, dù có trăm ngôn vạn ngữ cũng không nói được chính xác cảm giác áy náy trong lòng nàng. “Không phải đâu… Ta không dám…”. Đường Miên lắc đầu, thật sự không phải là nàng không nhận mà là nàng không dám.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Miên sợ rằng một khi hai người nhận nhau, họ sẽ gặp phải đối mặt với những nút thắt chưa kịp giải ở kiếp trước, và rồi lại trở về trạng thái đối đầu, những trận cãi vã rồi sẽ lại tiếp tục mãi không thôi. Cho tới tận bây giờ, tâm tư suy nghĩ của hai người vẫn hoàn toàn khác biệt, nếu nhận nhau chắc chắn sẽ không thể hòa hợp.
Ít nhất là sẽ không còn sự yên bình của những ngày trước. Tuy bị nhốt trong lầu Như Ý nhưng nàng lại cảm thấy rất hạnh phúc, cả hai đều khoác lên mình một lớp mặt nạ, hắn trông dữ tợn nhưng lại rất yêu chiều, nàng trông mềm yếu kệ đời nhưng lại đón nhận sự yêu chuộng của hắn.
Sau khi sống lại, nàng không muốn tranh chấp cãi vã với hắn nữa.
Nàng cũng sợ phải đối mặt với sự oán hận của hắn giống như lúc này. Nhưng Đường Miên không biết rằng Tả Triều Chi oán hận nàng không phải vì kiếp trước tồi tệ của nàng, mà là vì kiếp này nàng đã che giấu.
Rõ ràng là đã ở bên nhau nhiều năm và cũng rõ ràng là rất yêu nhau, nhưng tâm ý họ lại không cách nào tương thông.
Đường Miên lòng đau như cắt, nhưng Tả Triều Chi còn đau hơn nàng, hắn đã đau hơn mười năm ròng rã, vốn tưởng đã chết lặng, nhưng nào ngờ khi xé miệng vết thương thì máu mủ tuôn trào.
“Sợ cái gì?” Tả Triều Chi cười lạnh, nàng mà cũng biết sợ? Sợ hắn à? Hắn có gì mà phải sợ? Chính bản thân nàng mới là kẻ đáng sợ! Nói dối chớp mắt mà chẳng cần soạn trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sợ chàng giận ta, sợ chàng không cần ta nữa…” Giọng Đường Miên hơi yếu, nhưng Tả Triều Chi vẫn có thể nghe rõ mồn một. Đường Miên nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt rất xa lạ.
Trong một phút nhất thời, Tả Triều Chi đã suýt tin nàng, mỗi lúc yếu mềm tin vào nàng, hắn lại trở nên bực bội sau khi bừng tỉnh, hắn bực nàng lại càng bực chính bản thân mình, giống như một cái nồi có nắp nhưng lại cứ liên tục thêm củi, để rồi một lúc nào đó sẽ nổ tung, và có lẽ hôm nay chính là ngày nổ tung đó.
“A Triều, kiếp trước ta không kịp nói với chàng rằng ta thích chàng, ta thích chàng…” Đường Miên sốt ruột mà thốt nên lời, nhưng nàng còn chưa kịp nói hết suy nghĩ của mình thì giọng nói của nàng dần trở nên nghèn nghẹn, Tả Triều Chi nhanh chóng khép ngón tay lại, và trước khi Đường Miên kịp hiểu mọi chuyện, hắn đã đặt tay lên cổ họng nàng.
Miệng Đường Miên mở ra rồi đóng lại, nhưng nàng chỉ có thể phát ra tiếng thở, giọng nói của nàng đã hoàn toàn biến mất.
Tả Triều Chi điểm vào huyệt câm của nàng, phong bế giọng nói của nàng.
Có lẽ Đường Miên không nên nói thêm gì nữa, những lời yêu thương muộn màng không thể khiến Tả Triều Chi cảm động chút nào.
“Đừng nói nữa, lời ngươi nói ra, một chữ cũng không tin, Hứa Đường Miên, ngươi nghĩ ta ngốc nên dễ bị lừa lắm à?” Lửa giận trong lòng Tả Triều Chi đã hoàn toàn bùng cháy. “Đã có lúc ta thật sự nghĩ rằng…thôi thì bóp chết ngươi đi là xong.” Hai tay Tả Triều Chi đặt trên cổ Đường Miên.
Đường Miên cảm nhận được nỗi đau của hắn, nàng im lặng nhắm mắt. Có lẽ nếu nàng thực sự chết trong tay hắn thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay hắn như cổ động hắn rằng hãy động thủ.
Tả Triều Chi cũng nghĩ như vậy, nhưng đôi tay đang đè trên cổ nàng lại không nỡ siết chặt, Tả Triều Chi thở phào nhẹ nhõm và nhận ra rằng nàng chính là tình yêu và cũng chính là kiếp họa của mình.
Bàn tay bóp cổ nàng bỗng trượt xuống xé áo nàng như trút giận, Đường Miên không hề phản kháng.
“Ban đầu, ta đã luôn tự nhủ với bản thân rằng ngươi không biết cũng không làm gì cả, cái kẻ tên Hứa Đường Miên, cái kẻ mà có lỗi với ta ấy không phải là ngươi. Nhưng hôm nay, cuối cùng ta cũng xác định được, ngươi là kẻ đã nợ ta, Hứa Đường Miên chính là ngươi, ngươi chính là Hứa Đường Miên.” Tả Triều Chi bật cười, tiếng cười thê thảm đau đớn. “Ta đối xử với ngươi tệ lắm sao? Ta nhốt ngươi là vì ta muốn có con với ngươi, ngươi ghét ta hay ghét con ta, ta cũng mặc kệ…”
Đường Miên nghe vậy rất đau lòng, nàng muốn mở miệng phản bác nhưng không nói được lời nào, nàng giống như một người câm chỉ có thể phát ra vài tiếng ú ớ.
Một tay nàng giữ tay Tả Triều Chi, tay còn lại nàng chỉ vào miệng mình, tỏ ý rằng nàng muốn nói, nhưng Tả Triều Chi chỉ gạt tay nàng ra. “Khỏi đi, lời ngươi nói, một chữ ta cũng không tin.”
Bị điểm huyệt câm cũng giống như biến thành người câm, có thể phát ra âm thanh, có thể khóc, có thể cười, nhưng không nói thành lời.
Đường Miên: “Ah oh oh eu ah” (Ta thực lòng yêu chàng)
A Triều: Không tin, không tin, không tin…