Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 48:
“Ai cũng biết đại tướng quân yêu thương Hứa tiểu thư, Hứa tiểu thư tài sắc vẹn toàn, đương nhiên đáng được nuông chiều sủng ái, đại tướng quân sắp sửa thành hôn, ta và Vương gia có chuẩn bị vài món lễ vật, mong là đại tướng quân và Hứa cô nương không chê.” Vừa nói, Tiểu Lâu thị vẫy tay với nữ sứ*.
*nữ sứ: sứ giả là nữ
Nữ sử kia là bồi giá của Tiểu Lâu thị, bấy giờ mới bưng lên một chiếc mũ Đông Châu, bông tai, khóa bình an, chuỗi ngọc, vòng tay, chuỗi hạt đeo tay tới trước mặt Tả Triều Chi và Đường Miên, bộ trang sức Đông Châu này quý giá tới mức vạn lượng vàng cũng chưa chắc mua được một bộ, ngay cả những nữ nhân được nuôi dưỡng nuông chiều từ nhỏ trong phủ nhìn thấy chỗ trang sức này cũng không khỏi thèm thuồng ao ước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi trùng sinh, chuyện của hai kiếp thực ra vừa có điểm tương đồng, lại vừa có điểm khác biệt. Kiếp trước Đường Miên và Tả Triều Chi xung đột với nhau rất dữ dội, sắc mặt khó coi, cho nên mới không có chuyện tiểu cô nương kia bò dưới gầm bàn, này chính là sau khi trùng sinh đã có sự thay đổi, nhưng cũng có cái không đổi, tỷ như chuyện phu thê Trấn Nam Vương tặng cho bọn họ một bộ trang sức Đông Châu này chẳng hạn.
Chỉ có hoàng gia mới được sử dụng thứ châu ngọc đắt tiền quý giá của Đông Châu, còn triều thần bình thường cùng lắm cũng chỉ được dùng Nam Châu, nếu Tả Triều Chi nhận chiếc mũ này tức là hắn đã thừa nhận mình có quan hệ với hoàng gia.
Đương nhiên Đường Miên sẽ không đào bới chuyện này, kiếp trước Tả Triều Chi không nhận lễ vật, bầu không khí đã vô cùng ngượng ngùng. Hiện giờ Đường Miên đang nghĩ, chỉ cần mình không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác. Mãi tới lúc tưởng chừng như Vương phi sắp bị từ chối mà xấu hổ, ai mà ngờ Tả Triều Chi lại ra hiệu cho tùy tùng bên cạnh nhận lễ vật: “Bổn tướng đa tạ Vương gia, Vương phi.”
Đường Miên hơi ngẩn người rồi cũng vội vàng hành lễ đa tại Vương gia Vương phi.
Vốn dĩ Tiểu Lâu thị cho rằng mình sẽ bị từ chối, đang định để dành chỗ lễ vật đáng giá này cho thân tử nữ bảo nhà mình làm của hồi môn, ai ngờ Tả Triều Chi lại không biết khách khí cứ thế mà nhận, khiến Tiểu Lâu thị tức muốn đau lá gan, có điều ngoài mặt vẫn cười nói giả bộ không sao.
Tả Triều Chi biết thừa Vương phi đang tức giận, trong lòng bỗng cảm thấy vui sướng, Đường Miên nhìn hắn với vẻ mặt kỳ lạ.
“Bất ngờ lắm sao?” Hắn nhếch môi: “Được tặng đồ tốt như vậy, không lấy thì phí.” Ban đầu Tả Triều Chi tỏ ra cứng rắn quyết liệt, hắn có thể kiềm chế được sự kiêu ngạo của bản thân để nhận vật quý của Trấn Nam Vương tặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hay là A Cẩm đã sớm biết ta sẽ không nhận?” Hắn nhìn Đường Miên, nụ cười như có như không, nhưng mỗi khi người khác nhìn hắn lại có cảm giác như Tả Triều Chi đang nhìn mình bằng ánh mắt rất thâm tình.
“Sao lại thế được? Ta, ta chỉ đoán mà thôi.” Đường Miên theo bản năng né tránh ánh nhìn của Tả Triều Chi, nàng nghịch nghịch chuỗi vòng trên tay mình, bộ dạng rất không tự nhiên mà xoay xoay mấy viên châu ngọc của chuỗi vòng.
“Tình cảm của hai ngươi thật là tốt đẹp, ngày thành thân cũng sắp tới rồi, không biết bổn vương có vinh dự được ngồi ở vị trí dành cho thượng khách không đây?” Đột nhiên Trấn Nam Vương nâng ly hướng về phía Tả Triều Chi, vừa hay lại giải vây cho Đường Miên bớt đi sự ngượng ngùng.
“Vương gia đồng ý tới tham gia mới là phúc phần của bổn tướng.” Tả Triều Chi bình tĩnh đáp lại, lúc này nét vui mừng trên gương mặt Trấn Nam Vương ngày càng rõ hơn.
“Được được! Con người đến độ tuổi nhất định nào đó rất thích sự náo nhiệt, tới lúc đó ngươi nhất định phải uống với bổn vương mấy chén! Nào! Đây là rượu hoa cúc ủ được dâng làm cống phẩm năm nay, các ngươi thử một chút đi!”
Tả Triều Chi bưng chung rượu lên lặng lẽ uống mấy ngụm rượu hoa cúc ủ.
Kiếp này sống lại, ngoại trừ có Đường Miên ra, hắn còn phải bù đắp lại rất nhiều những chuyện đáng tiếc. Mối hận thù, tranh chấp giữa hắn với Trấn Nam Vương, dường như cũng chẳng còn quan trọng. Thậm chí nói hắn có tình cảm đậm sâu với Tả Thương Thương cũng là nói quá, ký ức của hắn về bà ấy không còn nhiều, những gì hắn trải qua thời ấu thơ dần dần bị năm tháng bào mòn, biến thành những mảnh vỡ khó mà lắp ghép lại được.
Còn đối với Trấn Nam Vương, hắn đã chết tâm từ lâu. Quãng thời gian cần có phụ thân bên cạnh làm điểm tựa vững chắc nhất của một nam hài thì hắn đã phải một thân một mình chống chọi, mò mẫm. Sau khi vào quân doanh, hắn từng nghe qua chuyện trấn Nam Vương chiến thắng lẫy lừng, trong lòng cũng không phải chưa từng nghĩ tới, nếu phụ thân đồng ý đưa hắn đi theo thì tốt rồi, nhưng đáng tiếc, đợi tới khi Trấn Nam Vương muốn làm tròn bổn phận của một người phụ thân với hắn thì hắn cũng không cần nữa.
Kiếp này hắn muốn thay đổi vận mệnh, vậy thì cần phải có thêm thật nhiều sự trợ giúp, hắn không nhận tổ quy tông, thay tên đổi họ, cũng sẽ không để bản thân mình phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng hắn vẫn sẽ duy trì mối quan hệ của mình và Trấn Nam Vương, ít nhất là có ông ta đứng về phía mình, hắn mới có thể khiến cho tình hình bên Cung Vương càng thêm an toàn.
Có rất nhiều lần chỉ cần hắn chịu mở miệng thì ngay lập tức Trấn Nam Vương sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng hắn lại cứ chọn đi vòng đường xa, tự mình giải quyết mọi chuyện, cũng bởi vì cái tính mạnh mẽ ngang ngạnh này mà hắn đã phải bỏ lỡ quá nhiều. Kiếp này, hắn không muốn vì sai lầm của Trấn Nam Vương mà trừng phạt bản thân mình nữa. Nếu xét ở khía cạnh riêng tư, bảo hắn gọi Trấn Nam Vương một tiếng phụ thân để tỏ thái độ ủng hộ Cung Vương, vậy thì hắn đồng ý, muốn hắn gọi là gia gia cũng không sao, dù sao thì đó cũng chỉ là cách xưng hô mà thôi.