Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 47:
“Cuối cùng chúng ta cũng đợi được đại công thần của Đại Tu tới rồi, Vương gia đợi mà sốt hết cả ruột.” Tiểu Lâu thị che miệng cười, bộ dạng dường như rất tán thưởng Tả Triều Chi, nàng ta cất công nịnh hót, dỗ dàng Trấn Nam Vương tới mức mặt mày tươi rói. Mặc dù Tả Triều Chi không quen gì nàng ta, nhưng Trấn Nam Vương vẫn xem Tả Triều Chi giống như đứa con của mình mà tự hào đối đãi, chỉ cần có người ca ngợi Tả Triều Chi là trong lòng ông ta cảm thấy rất vui.
Đẳng cấp của Tiểu Lâu thị cũng thật là ở cái tầm, rõ ràng hận muốn chết nhưng vẫn có thể bày ra bộ dạng yêu thích. Nếu không phải kiếp trước Đường Miên quen biết nàng ta thì có khi chính nàng cũng tưởng rằng Tiểu Lâu thị thật lòng yêu quý Tả Triều Chi mất.
Khuôn mặt tròn đầy phúc hậu của Tiểu Lâu thị kết hợp với khóe môi trời sinh đã cong vểnh lên, nhìn bộ dạng nàng ta thật hòa nhã, nàng ta không hề được cưng chiều, mấy năm này vẫn luôn thành tâm lễ Phật, mọi người ai cũng nói nàng ta là người vợ hiền lương thục đức, nhưng chỉ có Đường Miên hiểu rõ được, thật ra Tiểu Lâu thị là loại người lợi hại, độc ác đến cỡ nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giờ đây nàng ta cười đến là hiền lành, lúc nàng ta ra tay hạ độc đã có sự nhẫn tâm nhất định, lúc nàng ta xuống tay hại chết người, đôi mày không hề nhăn lại dù chỉ một chút, nụ cười hòa ái hệt như phật Di Lặc.
Đột nhiên Đường Miên rất thích cái vị trí ngoan ngoãn ngồi chơi của mình, giờ chỉ cần Tả Triều Chi không mở miệng nói thì nàng cũng không cần nói bất cứ cái gì. Thật là tốt!
Kiếp trước nàng không thể đối phó lại những chuyện Vương phủ nữ quyến này, có lúc còn ngây ngốc bị bọn họ đem ra làm cây súng hồi nào cũng không hay, vốn là muốn đồng tâm hiệp lực cùng trượng phu, ngược lại lại trở thành họng súng bắn một phát vào da thịt của trượng phu mình.
Thái độ Tả Triều Chi rất lạnh lùng, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Trấn Nam Vương, ông ta vẫn rất nhiệt tình trò chuyện cùng hắn, Tả Triều Chi vẫn tỏ ra không mấy hứng thú, cố gắng nhẫn nại, Trấn Nam Vương nói khoảng dăm chục câu, hắn cũng chỉ đáp lại mấy tiếng ừm.
Đường Miên ngồi một bên, đóng vai một người thê tử nhỏ bé ngoan ngoãn, trong lòng nàng có hơi cảm thấy buồn cười, bình thường Tả Triều Chi nói biết bao lời dâm đãng như vậy, giờ lại trầm mặc kiệm lời, vậy mà Trấn Nam Vương vẫn nhiệt liệt hớn hở nói chuyện được với cái mặt lạnh tanh đó của hắn.
Một lát sau, Đường Miên lại có hơi thất thần, hiện giờ bầu không khí trong Lâm Thủy Các rất ngượng ngùng, còn có vài hài tử tuổi còn nhỏ không biết chuyện giữa người lớn với nhau không ngừng nô đùa chạy qua.
“Tỷ tỷ, tỷ thật là xinh đẹp!” Tiểu nữ nhi của thế tôn thừa dịp phụ mẫu mình lơ đãng bèn bò qua cái bàn nhỏ mà Đường Miên đang ngồi, giương đôi mắt to tròn lên nhìn nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Miên không quen không biết hài tử này, nhưng trước giờ nàng cũng chưa từng ghét trẻ con, tiểu cô nương kia vừa sinh ra đã được nuông chiều, rất tự nhiên mà bò lên ngồi vào đùi Đường Miên.
“Ây da Yến Yến, đó không phải tỷ tỷ, đó là thúc tổ mẫu* của con đó! Đừng làm phiền thúc tổ mẫu nữa, sang đây với thái nãi nãi nào!”
* thúc tổ mẫu: bà thím của bố
Thúc, tổ, mẫu!
Khụ! Đường Miên đang nhai một miếng bỏng ngô trong miệng, suýt chút nữa bị danh xưng này làm nghẹn chết!
“Sao nàng lại bất cẩn vậy!” Nam nhân giây trước còn đang lạnh mặt lúc này quay sang nhìn Đường Miên, một tay cầm tách trà, tay kia vỗ nhè nhẹ lên lưng Đường Miên.
“Tả Triều Chi đúng là biết thương yêu thê tử, nam nhân Tu gia chúng ta ai cũng trọng tình nghĩa.” Có tuổi rồi, cũng càm ràm nhiều hẳn, Trấn Nam Vương nói ra lời này, trong lòng Tả Triều Chi và Đường Miên không hẹn mà cùng cảm thấy có phần giễu cợt.
Như vậy mà còn tốt sao! Lại còn nhớ đến nam nhân Tu gia! Nhớ lại Uyển phi, Tả Thương Thương, Cừ Cơ, nếu như các nàng gặp được nam nhân bình thường thì có lẽ đã được sống một đời an yên hơn nhiều, không có phú quý nhưng lại an khang. Hơn nữa, Tả Thương Thương cũng chẳng hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý được bao lâu đã uất ức đau buồn mà chết.
Đột nhiên Đường Miên lại cảm thấy vui mừng vì Tả Triều Chi không nhận tổ quy tông, cũng không biết nam nhân của dòng họ này có phải là đã chịu nguyền rủa gì rồi không.
Trấn Nam Vương nói xong lời này, ngay cả Tiểu Lâu thị cũng không nuốt nổi nữa, mặt mày Thế tử phi căng như dây đàn, mấy ngày nay Thế tử động tới tú nương trong phòng nàng ta, nàng ta tức giận xả một hồi rồi bán người ra ngoài, giờ nàng ta bị Thế tử ghẻ lạnh, Thế tôn cũng không tịnh tâm, nương tử của mình đã mang thai sáu tuần còn tuyên bố muốn nạp một nữ đào vào phủ làm thiếp, kinh động tới mức khiến Thế tử phu nhân tức giận tăng xông nằm liệt giường mới chịu dừng lại một chút.
Tiểu Lâu thị nghĩ, nếu không phải vì Tả Triều Chi lớn lên có bảy tám phần giống với Trấn Nam Vương thì nàng ta tuyệt đối không bao giờ tin hắn là con cháu Tu gia, dù sao đối với một nam tử vừa tài năng vừa si mê như Tả Triều Chi, nhìn thế nào cũng không thể là giống nòi Tu gia được. Suy nghĩ trong lòng của Tiểu Lâu thị vẫn luôn trái ngược hoàn toàn với biểu hiện bên ngoài của nàng ta, mặc dù bên trong vô cùng chê giễu châm biếm nhưng lại luôn tỏ ra hòa nhã, mỉm cười đoan chính với người khác.