Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 49:
Sau khi kết thúc yến tiệc ban hoa cúc của gia yến là đến giờ dùng bữa trưa của thiên hoàng quý tộc. Ở giữa vũ đài, hoàng đế và hoàng hậu ngồi chung một chỗ nhưng vẫn phân hai chỗ dành cho nam và nữ, nam nhân ngồi bên trái vũ đài, nữ nhân ngồi bên phải vũ đài, muốn đi về phía trước nguyệt lâu trong kính cần phải đi thêm một đoạn đường có nước nữa.
Tả Triều Chi và Đường Miên đi cùng hai phu thê Trấn Nam Vương tới bến đò, những chiếc thuyền hoa lớn xếp thành một hàng, chiếc xếp ở hàng đầu kia có hình rồng ở đầu thuyền, thánh nhân và hoàng hậu đã lần lượt bước lên thuyền, tiếp theo là đoàn người Trấn Nam Vương, Trấn Nam Vương mở miệng mời Tả Triều Chi lên thuyền nhưng hắn lại từ chối.
Tả Triều Chi tìm được đoàn người Cung Vương trong đám người, Cung Vương thân mặc một bộ thường phục màu đỏ sẫm, đứng chắp tay, gương mặt tuấn lãng khi nhìn thấy Đường Miên bèn hiện lên vài phần lạnh lùng, Cung Vương giỏi nhất là bao che khuyết điểm, trong lòng hắn ta, Tả Triều Chi là nhất, nhưng Đường Miên lại không dưới một lần làm mất mặt Tả Triều Chi, cho nên Cung Vương cực kỳ ghét nàng. Hắn cố giấu nụ cười, thể hiện ra sự lạnh lùng tột độ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hồi trước Đường Miên cũng không quá thích Cung Vương, hai người này cứ hễ gặp nhau là bầu không khí lại xấu hổ ngượng ngùng. Sau khi trùng sinh, Đường Miên rất muốn tạp quan hệ tốt với phu thê Cung Vương, cũng may Cung Vương phi cũng đang ở đây.
Ngu Kiều vừa gặp hai người đã chủ động chào hỏi: “Hứa tiểu thư, đã nghe danh từ lâu, A Triều nhà ta vẫn luôn nhắc tới ngươi.” Ngu Kiều bằng tuổi Cung Vương, trước giờ nàng ấy vẫn luôn đối đãi với Tả Triều Chi như đệ đệ ruột thịt. Gia cảnh Ngu Kiều nghèo khó, bởi vì dung mạo có phần xuất chúng hơn đa phần nữ tử mới được chọn gả đi thay, phu thê Ngu Trường Thanh cũng không phải bởi vì yêu thích mà nuôi con, đợi con lớn rồi lại vứt bỏ. Lúc rời khỏi nhà Ngu Kiều mới có mười tuổi, đệ đệ của nàng ấy đã ôm nàng khóc đến thương tâm.
Có thể bởi vì lớn lên trong một gia đình bình thường nên Ngu Kiều rất biết chăm sóc người khác. Nàng ấy mỉm cười thân thiện với Đường Miên, để lộ ra mấy cái răng nanh hổ.
Đường Miên đã được cho là không cao, Ngu Kiều lại còn thấp hơn nàng tới nửa đầu người, nàng ấy mặc một chiếc áo ngắn màu xanh ngọc bích, đeo trâm cài điền ngọc trông rất hài hòa, nàng ấy là Vương phi xuất thân thấp kém nhất, bất kể là đi tới đâu cũng trang điểm rất nhã nhặn thanh lịch, vậy nhưng từ người nàng ấy vẫn tỏa ra một thứ ánh sáng hấp dẫn có thể soi chiếu rực rỡ người khác.
Đường Miên khá thích Ngu Kiều, nàng đã hiểu được ý đồ của Tả Triều Chi, hiện giờ nàng đã nhập cuộc, ngày hôm nay nàng không thể phủ nhận rằng mình có cơ duyên được trùng sinh một kiếp nữa, trừ phi nàng có thể không nghe, không thấy, không nghĩ ngợi, chính là giữ cho mình một trái tim lạnh lẽo.
Hôm nay chính là ngày bắt đầu vận mệnh bi thảm của Ngu Kiều, cũng chính là vô số những tác nhân tạo nên chuỗi bi kịch sau này của Cung Vương. Nàng tin chắc Tả Triều Chi đã chuẩn bị xong mọi thứ, nhưng nàng lại không thể đành tâm để Ngu Kiều đi mạo hiểm.
“Gọi là Hứa tiểu thư nghe thật xa lạ, nếu Vương phi nương nương không chê thì gọi ta là A Cẩm được rồi.” Đường Miên mỉm cười, nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngu Kiều liếc nhìn vị trượng phu mặt gỗ của mình một cái, dường như hơi bất ngời vì thái độ tốt của Đường Miên, thật ra nàng ấy đã ngưỡng mộ đại danh của Đường Miên từ lâu, trong lòng cũng không cảm thấy lạ gì chuyện Tu Kỳ cực kỳ không thích Đường Miên.
Ngu Kiều và Đường Miên cũng không quá thân quen, nhưng nàng ấy từng chịu ơn của Đường Miên trước đây, Tu Kỳ cũng không hề hay biết chuyện này, dũ sao trước đây Tu Kỳ cũng ghét cay ghét đắng nàng, không hề quan tâm đến nàng.
“Vậy thì tốt quá, sau này muội cũng gọi ta là tỷ tỷ đi, ở nhà ta có mấy đệ đệ rồi, thực lòng cũng rất thích có thêm muội muội!” Hai nữ nhân cứ thế mà trở nên thân thiết, chẳng còn để ý gì đến mấy người còn lại trên thuyền.
Tu Kỳ nhìn Đường Miên bằng ánh mắt âm trầm không buông: “Ngươi muốn làm gì?” Ấn tượng của hắn ta về nàng khá tệ, hồi trước là bởi vì mối quan hệ với Tả Triều Chi, Đường Miên vẫn luôn không mấy vui vẻ với Tu Kỳ, giờ đây thấy nàng và thê tử của mình vừa gặp đã như tri kỷ, Tu Kỳ cảm thấy chắc chắn là nàng đang cố nịnh nọt, lấy lòng.
“Tu Kỳ, chàng bớt nói vài câu đi được không?” Ngu Kiều quay sang trợn mắt lườm Tu Kỳ.
Tu Kỳ chỉ đành bất lực yếu ớt mà nhìn Ngu Kiều, vội vàng chắp tay khấn lễ: “Vâng, Vương phi nương nương nói rất đúng.” Trước mặt Ngu Kiều, Tu Kỳ vô cùng nũng nịu đần ngốc, nhưng Ngu Kiều vừa rời mắt đi một cái là hắn lại hung hăng lườm nguýt Đường Miên, Ngu Kiều cứ quắc mắt nhìn thì hắn ta lại tỏ ra ngoan ngoãn. Đường Miên cũng nhận ra một điều, chính là Tu Kỳ lật mặt còn nhanh hơn lật sách luôn!
Mặc dù Tả Triều Chi cũng tức giận Đường Miên nhưng hắn vẫn không để mặc Tu Kỳ đối xử ghẻ lạnh như vậy với nàng, nhân lúc hai nữ nhân không nhìn thấy, Tả Triều Chi bèn thúc cùi chỏ vào ngực Tu Kỳ.
Suýt chút nữa Tu Kỳ lạc cả giọng, chỉ buồn bực mà khẽ hừ một tiếng.
“Sao vậy?” Ngu Kiều nhìn thiên quân nhà mình bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Không, không sao, A Triều chỉ đang giỡn với ta chút thôi.” Trò chơi gì mà lại khiến người ta suýt chút nữa nghẹn thở vậy hả!
“Vậy sao?” Ngu Kiều lại quay đi tiếp tục trò chuyện cùng Đường Miên.
Vốn dĩ Đường Miên tưởng mình chẳng có chuyện gì để nói với Ngu Kiều, không ngờ sau khi nói chuyện được mấy câu với nàng ấy, lại cảm thấy khá tâm đầu ý hợp.
Đường Miên và Ngu Kiều bước lên trước thuyền, hai nam nhân kia ở đằng sau, lúc bước lên thuyền vẫn không quên đỡ nữ nhân của mình, mặc dù con thuyền này khá vững trãi, cũng không cần thiết bọn họ phải đỡ.