Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 37:
Đường Miên vội vã muốn thu lại dâm vật trong tay, nhưng mà đôi mắt nhỏ sáng lóe của Trà Trà sớm đã chăm chú vào cái miễn linh trong tay của Đường Đường không rời. Đường Miên còn chưa kịp ngồi dậy thì con mèo nhỏ đã gọn gàng bò lên chân của nàng, duỗi móng vuốt ra mà huơ nhanh hai, ba cái đã nắm được sợ dây buộc cái miễn linh. Đường Miên cầm không chắc, miễn linh bị con mèo nhỏ huơ nắm đến bay đi.
“Úi! Trà Trà, cái đó không được!” Tuy cái miễn linh kia vẫn chưa sử dụng, nhưng mà vừa nghĩ tới để con gái bảo bối của mình tóm lấy thứ đó mà chơi cũng khiến lòng nàng không ngừng bài xích.
Trà Trà đuổi kịp cái miễn linh lại nhẹ nhàng từ trên bụng của Đường Miên mà nhảy xuống, cả người của Đường Miên trơn trượt, cho dù là bị lông mèo sượt qua hay là khối thịt nhỏ kia giẫm lên cũng đều cảm thấy ngứa ngáy không thôi. Nàng tức muốn chết được, một tay huơ giữa không trung liên tục vẫy gọi, nhưng mà con mèo nhỏ đang đắm chìm vào thú vui làm gì còn để ý tới nàng nữa, lại huống chi là Trà Trà vẫn còn chưa nhận thức được tên của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tả Triều Chi nhìn dáng vẻ chật vật của Đường Miên mà nhịn không được nhếch miệng phì cười một cái, Đường Miên tức giận trừng mắt liếc hắn.
“Đừng để nó nghịch.” Dáng vẻ ngoan ngoãn sau này khi gặp lại của Đường Miên đều là giả vờ, còn giả vờ chưa tới đã sắp muốn lộ tẩy rồi. Chỉ là Tả Triều Chi cũng không có để ý chuyện đó lắm, Đường Miên có chút hung dữ cũng tốt thôi, hắn chính là yêu thích cái tính có chút ngang ngược, nũng nịu đó của nàng.
“Mèo con, lại đây!” Tả Triều Chi gọi con mèo nhỏ kia một tiếng, dĩ nhiên là không được đáp lại. Cũng may Tả Triều Chi trời sinh tay dài chân dài, đã mau chóng đuổi kịp con mèo chân ngắn kia, tóm lấy gáy của nó nhấc bổng con mèo tinh nghịch đó lên. Con mèo nhỏ không nở buông miến linh đang ngậm trong miệng ra, nhưng bị bắt lên rất không vui, trong miệng cũng phát ra tiếng kêu ư ử. Nó sợ Tả Triều Chi sẽ cướp miến linh của nó, dốc sức nhét thêm vài viên miến linh vào trong miệng. Không ngờ miến linh gặp nhiệt độ nóng lập tức rung lên, bắt đầu vang lên tiếng oang oang trong miệng con mèo khiến nó sợ đến kêu meo meo, miến linh dính đầy nước bọt cũng rơi ở trên mặt.
“Ai bảo ngươi ham chơi? Sợ rồi chứ gì!” Tả Triều Chi vừa bực lại vừa buồn cười, ôm con mèo nhỏ vào lòng. Cái cô nhóc này thật sự là giống hệt với cô chủ của nó.
Nhìn thấy Trà Trà bị dọa sợ, Đường Miên đau lòng muốn chết, vội vàng tới gần vuốt lông cho nó.
Tả Triều Chi cúi đầu nhìn dáng vẻ yêu mèo như mạng sống của Đường Miên lại không khỏi cảm thấy mình đã mang Trà Trà về đúng nơi dành cho nó, chỉ là trong lòng cũng đồng thời nảy ra một chút ghen tuông.
Quá nhẫn tâm, từ trước đó đã là cần mèo chứ không cần người rồi!
Tả Triều Chi ôm con mèo nhỏ quay trở lại bên ngoài phòng, tiếp đó lại ngay lúc nó kêu meo meo mà ném cho nó mấy món đồ chơi cho mèo, hai người nhìn con vật nhỏ vừa nũng nịu vừa ngốc nghếch chơi đùa ở đó. Trà Trà không lớn lắm, lúc được mang từ Thiên Trúc tới thì vẫn còn ở trong bụng mẹ, bây giờ vừa mới dứt sữa không bao lâu, chính là đang ở thời điểm thích ăn thích chơi nhất. Nó chơi đùa với quả cầu dây tuyến một lúc lại bỗng ngã chổng vó lên chiếc gối mềm mại lăn ra ngủ, hai cái bàn tay đầy vuốt mở banh ra, ngủ ra hình dạng của một cái bánh hình mèo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Miên chỉ cảm thấy tim mình nhũn theo mất rồi.
Nếu như lúc này không có cái tên giết chết phong cảnh nào đó nằm bên cạnh lén lút ngắm mông của nàng thì tốt rồi.
“Đường Đường rất muốn chơi thử cái miến linh đó lắm đúng không? Muốn chơi thì cứ nói với ta, ta chơi cùng nàng.” Tả Triều Chi nhẹ nhàng nói một hơi nhẹ ở phía sau gáy của nàng, cho dù cách một lớp tóc dài nhưng Đường Miên vẫn cảm thấy nóng ran, cả người không nhịn được mà khẽ giật một cái.
“Ta không có!” Đường Miên đỏ mặt, thật sự là không thể tin Tả Triều Chi lại có thể nói ra mấy lời xấu hổ như này.
“Không muốn hả?” Tả Triều Chi đưa tay mò tới hai chân của Đường Miên: “Để ta xem thử miệng nhỏ bên dưới có phải là muốn ăn miến linh không?”