Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối

Chương 36


Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 36:

Mơ thấy vài chuyện cũ khó hiểu ở đời trước, Đường Miên mở mắt tỉnh dậy từ trong một cơn đau đầu chóng mặt, rõ ràng vừa mới ngủ dậy, nhưng nàng lại cảm thấy cơ thể càng kiệt sức, quá khứ thật sự quá nặng nề, khiến cho nàng có chút thở không ra hơi. 
 
Muốn ngồi dậy nhưng lại bị đè trên trường không thể di chuyển được, Đường Miên nhịn không được muốn thở dài than vãn, sao lại gặp được Tả Triều Chi cũng trùng sinh giống nàng chứ, nghĩ lại năm đó vị thiếu niên Tả Triều Chi hợp ý bao nhiêu? Đáng tiếc năm đó nàng đã không trân trọng, giày vò một chàng thiếu niên trẻ trung nhanh nhẹn hoạt bát trở thành một kẻ điên cuồng cố chấp.
 
Phu quân của chính mình gây phiền phức cho mình, chẳng lẽ nàng còn có thể đổ lỗi cho người khác sao? Nghiệp tự mình tạo nên thì phải tự mình loại bỏ, nàng cũng chỉ có thể nuông chiều hắn, dỗ dành hắn mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chính là Tả Triều Chi bây giờ toàn thân đều là gai, lại rất dễ nghĩ bậy nghĩ bạ, Đường Miên luôn cảm thấy, nếu như bị Tả Triều Chi phát hiện nàng cũng trùng sinh rồi, e rằng hắn sẽ càng thêm khó chịu, như vậy sẽ càng khó khăn hơn rồi! Vẫn là phải cẩn thận một chút!
 
Cũng không biết đã qua bao lâu, Đường Miên nghe thấy tiếng cửa ngoài mở ra, tưởng rằng là Tả Triều Chi về rồi, thật giống như Tả Triều Chi nói, khoảng thời gian này của nàng, thường dùng để nhớ về hắn.
 
Không lâu sau, màn ngủ được kéo ra, thân ảnh của Tả Triều Chi cùng với ánh sáng cùng xuất hiện: “A Cẩm thật ngoan, không náo loạn, cũng không khóc.” Hôm nay là đại hội của triều đình, nhưng tâm hồn Tả Triều Chi lại treo ngược cành cây, có vài văn thư chỉ trích Hứa gia trừng phạt không công bằng, nhưng đều bị thánh thượng dồn hết sức đè nén xuống, sau khi thoái triều đã đến phủ Cung Vương một chuyến, sau khi dẫn con mèo đi ăn vài con cá vàng thì đi thẳng về phủ Đại Tướng quân, hắn vốn đã dự liệu việc sẽ nhìn thấy một con thỏ khóc đến đỏ cả mắt, không ngờ nàng lại khá an phận.
 
Sự ngoan ngoãn này của Đường Miên, vừa khéo hợp ý hắn, khiến đường nét lạnh lùng trên gương mặt hắn mềm đi vài phần. 

 
“Đang nghĩ gì thế?” Hắn sờ mặt Đường Miên.
 
Đường Miên dựa mặt vào lòng bàn tay hắn, đôi mắt nhìn hắn: “Nghĩ xem lúc nào chàng sẽ về?” Giọng nói của nàng vô cùng cẩn thận, lại có chút ý lấy lòng.
 
Tả Triều Chi lại không ngờ tới nàng sẽ nói như thế, trong mắt có một sự bất ngờ rõ rệt, hắn bắt đầu suy nghĩ, việc này là niềm vui bất ngờ, hay là một âm mưu khác.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A Cẩm muốn gì nào? Muốn gặp người nhà của nàng, hay muốn thứ khác?” Tuy rằng hắn cũng hy vọng nàng thật sự nhớ hắn, nhưng dựa vào sự hiểu biết của hắn về nàng từ trước đến nay, tất cả những lời ngọt ngào, ẩn giấu bên trong đều là thuốc độc.
 
Hắn đã được nàng tôi luyện đến mức bách độc bất xâm.
 
Đường Miên chớp chớp mắt, trong lòng thầm mắng: “Như thế này cũng đa nghi quá mức rồi.” Sau đó nàng lại rũ mắt: “Không có, chỉ là từ trước đến nay ta chưa từng như thế này, cứ mãi ở một mình, ta có chút sợ hãi.” Đường Miên nghĩ đến biểu ca Hoa Khiết của mình, Hoa Khiết là quan hình bộ, lúc nhỏ nàng vừa sợ vừa thích nghe Hoa Khiết kể về những vụ án mà hắn ta từng trải qua.

 
Đối diện với một biểu muội mềm mỏng dễ thương, Hoa Khiết sao có thể không yêu thương, hắn ta thường sẽ chọn lựa, kể cho Đường Miên nghe một vài vụ án mang tính khơi gợi, sớm ngày khiến cho một tiểu cô nương giống như bông tuyết dễ thương này hiểu được sự hiểm ác của nhân gian.
 
Nàng rất nhát gan, thích lôi cả Tả Triều Chi đến cùng nghe, biểu ca của nàng từng điều tra một vụ án vô cùng độc ác, đó là một chủ tiệm bánh ngọt chuyên bắt cóc những tiểu cô nương láng giềng, chủ tiệm bánh ngọt đó bình thường thích làm việc thiện, những tiểu cô nương ở gần đó đều thích hắn ta.
 
Ai mà biết được hắn ta là người lòng lang dạ sói, cứ nhìn thấy tiểu cô nương nào đáng yêu là sẽ nhịn không được mà bắt cóc, trong vòng mười năm, hắn ta đã bắt cóc năm tiểu cô nương, may là trong số đó có một tiểu cô nương nhanh trí trốn thoát được, sai dịch mới tìm được hầm giấu người ở cửa cửa tiệm nơi ngoại ô của hắn ta, trong số năm tiểu cô nương, người lớn nhất đã mười sáu tuổi, trong bụng còn có thêm một đứa trẻ, tội ác đến mức cả người lẫn thần đều phẫn nộ, khiến mọi người tức đến dựng tóc gáy như thế, điều đáng sợ là trong số năm tiểu cô nương đó, vậy mà lại có ba đứa đã sản sinh sự lưu luyến với ông chủ, sai dịch dày dặn kinh nghiệm cho biết, có một số người sau khi bị giam cầm, lại sẽ sản sinh tình cảm với kẻ giam cầm đó, ngược lại sẽ oán trách những quan binh đến giải cứu bọn họ.
 
Hai người họ đều biết câu chuyện này, hơn nữa lại có ấn tượng rất sâu sắc với câu chuyện này, lúc đầu sau khi Đường Miên nghe chuyện xong không dám tự mình đi mua bánh ngọt, suốt một khoảng thời gian đều là Tả Triều Chi chuẩn bị cho nàng đồ ăn bên ngoài, khoảng thời gian đó nàng hễ nhìn thấy nam tử thành niên đều sẽ vô cùng thận trọng, mặc dù có chút quá mức cần thiết, có điều Hoa Khiết cố ý kể lại vụ án này cho nàng nghe cũng không tốn công vô ích.

 
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng do nàng quá buông thả rồi, thích lén trốn ra ngoài đi dạo, dẫn đến việc mẫu thân của nàng nhờ cháu trai dọa nạt nàng.
 
Sau khi Đường Miên suy đi nghĩ lại, quyết định hướng Tả Triều Chi đi theo hướng này, như vậy nàng sẽ có thể ỷ lại vào hắn một cách tự nhiên rồi.

 
Tả Triều Chi thấy nàng vô cùng nghe lời, cũng nhớ lại chuyện cũ này, hắn khó có thể phân biệt được tư vị trong lòng, có chút thích thú, nhưng mặt sau của vui sướng chính là bi thương, trước mắt có một con đường có thể thu hoạch được tình cảm của nàng, nhưng những tình cảm đó đến một cách bỉ ổi, vặn vẹo, nhưng đây lại là con đường duy nhất trước mắt của hắn.
 
Trong lòng hắn nhất thời xuất hiện đấu tranh, nhưng đã ngay lập tức bị áp chế, ngón tay hắn vê nhẹ đôi môi đỏ của Đường Miên, hắn vô ý cười nhẹ một tiếng, trái tim Đường Miên bỗng chốc nhói lên. 
 
Nàng phát hiện Tả Triều Chi như thế này cũng rất mê hoặc nàng, tình thâm không biết từ lúc nào mà càng thêm sâu nặng, có lẽ chính là từ những khoảnh khắc như thế này, bởi vì đã thừa nhận tình cảm đối với hắn, bị sự đối xử mạnh mẽ của hắn làm cho cảm động như thế.
 
“Thật ngoan.” Tả Triều Chi vân vê cằm của nàng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, muốn tìm ra nguyên nhân của sự phản nghịch từ nơi đó, nhưng lại phát hiện bên trong đó vô cùng sạch sẽ: “Thật ngoan…” Hắn lại cảm thán một tiếng, trèo lên giường, yên tĩnh nằm bên cạnh nàng.
 
“Nếu có thể cứ mãi ngoan ngoãn như thế này thì thật tốt.”
 
“Ta đói rồi.” Một tiếng đói của Đường Miên, đã phá vỡ cảm giác yên bình này, Tả Triều Chi có chút không biết nên khóc hay cười, hắn lấy chìa khóa ra bắt đầu mở khóa gông xiềng trên người nàng.
 
“Tay đau rồi.” Giọng của nàng mang theo sự uất ức, như giận như tức, xoay xoay cổ tay, nhìn rất đáng thương.
 

Rõ ràng biết là nàng đang làm bộ làm tịch, giống như con hát không được lên sân khấu nhưng vẫn ra sức diễn, nhưng Tả Triều Chi vẫn chọn xem nàng diễn.
 
Từng bước từng bước một, thăm dò lẫn nhau, làm quen nhau lại từ đầu, giằng co lẫn nhau, ngươi lùi ta tiến, ta lùi ngươi tiến, hai người đều đã có chút mong đợi vào đời này, cũng có sự sợ hãi không thể phai mờ từ trong trái tim.
 
Tả Triều Chi sợ mất đi, Đường Miên sợ lại khiến hắn thất vọng.
 
“Đau chỗ nào?” Dứt khoát mở ra tất cả những trói buộc ở tứ chi của nàng, Tả Triều Chi ôm nàng trong lòng, nâng tôi tay nàng trong lòng bàn tay.
 
Hắn nào nỡ để cho nàng đau? Bên trong mỗi bộ còng tay đều được nhồi đầy lông bên trong, bộ còng tay này còn được làm bằng lông thỏ con, có điều trải qua một thời gian cọ xát, cổ tay nàng vẫn hiện lên một vết đỏ, hắn nhẹ nhàng vuốt ve, cũng không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
 
Đường Miên không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng nàng cược rằng hắn nhất định sẽ đau lòng, nàng la lối: “Chỗ nào cũng đau, bằng không chàng giúp đã xoa xoa đi?” Cũng không biết lúc nào hắn sẽ xù lông, đành vuốt ve lông hắn vậy.
 
“Được.” Tả Triều Chi đồng ý, hắn cúi đầu chuyên tâm giúp nàng xoa cổ tay, xoa cổ tay xong, hắn lại nâng hai chân nàng lên ấn, ấn chân xong lại xoa dần lên trên, xoa đến đùi trong của nàng, lực tay của hắn không lớn không nhỏ, vừa vặn dễ chịu, khiến toàn thân nàng tê dại.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.