Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 35:
“Chúc mừng Tả đại tướng quân đạt được nguyện vọng!”
Vừa bãi triều, Tả Triều Chi đã nóng lòng muốn về nhà, Tiểu Cẩm Lý mà hắn nhung nhớ vẫn còn đang bị trói trên giường được mành rèm bao phủ, lúc này đột nhiên có người đi tới chỗ hắn, Tả Triều Chi không cần nhìn cũng biết người kia chỉ có thể là Cung Vương.
Hắn bày ra gương mặt lạnh tanh, người bình thường vẫn hay kính trọng nhưng cũng có phần xa lánh hắn, chỉ có gia hỏa Tu Kỳ này không biết xấu hổ mà ngày ngày quấn lấy hắn, có thể liệt nam* cũng sợ dây dưa,quen biết Tu Kỳ mấy năm qua, hắn cũng đã quen với sự tồn tại của hắn ta rồi, điều hiếm thấy thường ngày chính là nếu có thể không cần nói thì hắn tuyệt đối sẽ không mở miệng, có thể không cần ra ngoài hắn sẽ không ra ngoài xã giao luôn, ấy vậy mà hắn lại bằng lòng ngồi xuống uống hai chén với Tu Kỳ, cũng chỉ có Tu Kỳ mới có được may mắn đặt chân tới phủ đại tướng quân của hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
* : nam tử mạnh mẽ
“Dẹp tay ra.” Giọng điệu Tả Triều Chi lạnh tựa tảng băng, nếu đổi lại là người khác hẳn là đã sớm từ bỏ, nhưng Tu Kỳ lại không hề sợ hãi, trái lại còn tiếp tục cợt nhả.
“Không dẹp đấy, Tả Triều Chi, đừng có cái thói trọng sắc khinh bạn như vậy chứ! Từ sau khi bổn vương hồi Trường An, ngày nào ngươi cũng say đắm giai nhân chẳng thèm quan tâm tới bằng hữu tốt là ta, ngươi nên nhớ, nữ nhân chỉ là y phục, còn huynh đệ như thủ túc nha!”
“Lần tới ta sẽ nói cho tẩu tử phu nhân câu này của huynh.” Tả Triều Chi ngoài cười trong lạnh lườm Tu Kỳ một cái, Tu Kỳ lại là một người bị thê tử quản chặt chính thống, mặc dù bản thân hắn quan tâm đến cái này, gọi là tôn kính, yêu thương thê tử, nhưng sau lưng hắn luôn bị người ta liệt vào dạng thê nô, bản thân hắn cũng không mấy để ý tới chuyện này.
Trong số những hoàng tử có thê thất, chỉ có người của hắn ta là Trắc phi, thiếp thất, lại không có thông phòng, chỉ canh giữ một Vương phi đóng cửa sống qua ngày.
“Đừng, đừng đừng, xin ngươi đừng làm thế!” Mười bốn tuổi, Cung Vương đã tới Bắc Cảnh, Cung Vương Phi lại là con ruột của Mẫu phi, Uyển phi của hắn ta lúc còn tại thế, lúc đó Uyển phi vẫn còn là nữ nhân được thánh nhân yêu thương nhất.
Tổ phụ của Uyển phi là thương hộ, phụ huynh đều là phải nhờ vài thi cử mà nhập sĩ, trong số đám phi tần, thân phận của Uyển phi bị xem là thấp kém, khi Uyển phi được sủng ái, huynh trưởng muốn leo lên, Uyển phi bèn mềm lòng, bèn nói tốt vài câu với huynh tẩu mình, ban hôn cho hài tử đang nằm trong bụng mình, thánh nhân yêu thương Uyển phi, nhanh chóng thông qua yêu cầu này của bà ta, thánh nhân còn đường đường chính chính biết hôn ước cho hai hài tử còn chưa được ra đời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật trùng hợp, Uyển phi và tẩu tử của mình đều sinh hạ ra một nam một nữ, lúc ấy huynh tẩu của Uyển phi cực kỳ vui mừng, dù sao với xuất thân của bọn họ, nữ tử vừa ra đời đã được hứa gả cho hoàng tử âu cũng là một mối lương duyên trời định, thật không ngờ, sau đó lại phát hiện ra Uyển phi có tư tình với một thị vệ.
Mẫu tộc của Uyển phi nhanh chóng tiêu tán, đại ca đại tẩu cũng mặc kệ sống chết của bà ta, chỉ chăm chăm lo thân mình sao cho không bị lửa giận của thánh nhân làm liên lụy, Uyển phi cương liệt tự sát, ngoại trừ lý do lạnh nhạt với thánh nhân, cũng còn vì đã chết tâm với mẫu gia.
Đại cữu cữu của Tu Kỳ tất nhiên không đồng ý gả nữ nhi của mình cho một người không được lòng thánh nhân như Tu Kỳ, để ứng phó với hôn sự này, ông ta đã chọn ra một nữ nhi thuộc chi bên cạnh làm đích dưỡng nữ, khiến cho hôn sự này cứ luôn mơ hồ, dở dang.
Phụ thân đứa trẻ vẫn còn nhưng tân nương đã đổi, thánh nhân rất kiêng kị những chuyện về Uyển phi, đối với nhi tử này cũng vô cùng căm hận, cho nên đã sớm không quan tâm tới hôn sự này nữa, Tu Kỳ bị ép phải lấy một người sa cơ thất thế, không một ai xem trong hắn ta, chẳng ai ngờ hắn ta vẫn sống sót qua cuộc chiến Bắc Cảnh, đưa tiểu vương phi kia trở lại kinh thành rồi phong vương cho nàng ta.
Tả Triều Chi còn nhớ tiểu cô nương Ngu Kiều kia đã một mình tới Bắc Cảnh khi mới mười sáu tuổi, lúc tới được đó trên người nàng ta không có một đồng bạc nào, túi nải chỉ chứa độc có y phục thành thân với hôn thư.
Hôn thư kia là do thánh nhân tự tay viết, Tu Kỳ không thể không cùng Ngu Kiều bái nghĩa phu thê, lúc đầu trong lòng hắn còn cảm thấy phẫn nộ, chẳng bao giờ nhìn nàng bằng sắc mặt tốt, thậm chí còn tìm mọi cách gây khó dễ nhưng nàng vẫn kiên nhẫn trải qua bao nhiêu năm bầu bạn cùng hắn ta, mấy năm qua đi, rốt cuộc Tu Kỳ cũng đã động lòng với tiểu cô nương đó, hắn ta không thể tiếp tục giả vờ trước người khác nữa rồi.
“Vẫn còn khoác lác được?”
Tả Triều Chi lại liến nhìn Tu Kỳ thêm một cái, lần này hắn ta mới sợ, vẫy vẫy tay: “Không dám không dám! Ngàn vạn lần ngươi đừng để Kiều Kiều biết chuyện này, cứ cho là bổn vương đang cầu xin ngươi!” Vị nào đó trong nhà nhìn đến là xinh xắn đáng yêu, nhưng thật sự không thể nghi ngờ chút nào về lực đá đít đâu.
“Phụt!” Tả Triều Chi cười ha ha, trong đầu nghĩ đến hình ảnh Ngu Kiều đá đít Tu Kỳ, kỳ thực nàng ta có một chút sức lực cỏn con làm sao có thể đá được Tu Kỳ? Chẳng qua là hắn ta nhường mà thôi!
“Ngươi còn nói ta! Còn không phải ngươi bị yêu tinh Hứa gia kia mê hoặc tới quay mòng mòng sao?” Tu Kỳ có ấn tượng cực kỳ xấu về Đường Miên, nhắc đến nàng bèn nổi giận.
“Đừng nói nàng ấy như vậy.” Nếu đổi lại là người khác dám nói nàng như thế, Tả Triều Chi chắc chắn sẽ đấm cho hắn gãy mấy cái răng, nhưng lời này là do Tu Kỳ nói ra, hắn biết đó không phải là lời mắng chửa, mà là thật lòng quan tâm.
Hồi trước quả thực Tả Triều Chi rất ghét Tu Kỳ nói mấy cái này, có điều giờ lại được nghe hắn ta lải nhải chuyện cũ, khiến Tả Triều Chi thấy thích thú, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài mà thôi.
“Được, không nói thì không nói, bảo bối cục cưng của ngươi, làm gì có ai dám nói? Ngươi vui là được, người làm huynh đệ như ta còn thấy vui thay ngươi. Bổn vương có quà này cho thê tử sắp cưới của ngươi, là tìm được trong phủ của bổn vương, cùng bổn vương hồi phủ uống hai chén, không cho ngươi từ chối.”
“Nếu đã tìm được rồi, ta cũng rẽ vào nhắc chuyện tiểu súc sinh kia với huynh, có điều để ngày khác chúng ta uống hai chén kia, ta đã hứa với nàng sẽ về trước giờ cơm trưa.”
“Cái người này!” Tu Kỳ tức đến phì cười.
“Đối với huynh thì ta không cần phải khách khí!” Tả Triều Chi nói ít ý nhiều, đều là người một nhà, việc gì phải khách khí?
“Được! Đi nhắc tới tiểu súc sinh kia, lần sau nhớ phải mang đệ muội ta tới.”
“Ừm.” Tả Triều Chi nhàn mỉm cười nhàn nhạt, thật ra trong lòng hắn rất sung sướng: “Chờ mài xong móng vuốt, ta sẽ mang nàng tới phủ của huynh, giao lưu thân cận với tẩu tử.” Hắn cũng cảm thấy cần phải thay đổi vòng bằng hữu của Đường Miên.
Tả Triều Chi ngồi lên xe ngựa Cung Vương, phủ Cung Vương cách hơi xa hoàng cung, cho nên phải đi đường vòng xa, chậm trễ chút thời gian. Lúc rời khỏi phủ Cung Vương, Tả Triều Chi đã nhấc một cái lồng sắt lên, Tu Kỳ rầu rĩ tiễn hắn ra cửa, đoạn lại hừ lạnh một tiếng: “Tới phủ của bổn cung còn quan tâm chuyện khác, đúng là trọng sắc khinh bạn.”
“Được rồi! Đủ rồi!” Ngu Kiều quát Tu Kỳ một câu, quay sang Tả Triều Chi lại cười tươi hớn hở: “Đồ trong phủ chúng ta ngươi thích cái gì cứ lấy, thích cá vàng nhỏ, ta cũng sai người gói lại cho ngươi, cất ở trên xe!” Năm đó ở Bắc Cảnh, điều kiện cuộc sống của hai nam nhân vụng về quá đơn sơ, chuyện lớn nhỏ gì đều được Ngu Kiều xử lý, cho nên Tả Triều Chi rất kính trọng Ngu Kiều.
“Vẫn là tẩu tử thấu hiểu, tiểu đệ thành tâm cảm tạ đại tẩu.” Lúc ở vương phủ, quả thật Tả Triều Chi đã bị hấp dẫn bởi mấy con cá vàng nhỏ, màu sắc sặc sỡ thích hợp để nuôi trong nhà, hắn bèn muốn lấy về mấy con cho Đường Miên xem.
Đường Miên thích cá chép, trong ao phủ tướng quân cũng có rất nhiều, con nào cũng béo mập nhưng không thể nuôi trong nhà, quả là đáng tiếc, cũng may có mấy con cá vàng xuất hiện đúng lúc.
“Kêu hết nội tử lên, được rồi được rồi, còn nhi tức thì… Ái ui! Kiều Kiều, ta sai rồi!” Tu Kỳ nhìn giống mẫu thân, nhìn thì thấy thư sinh nhưng trên chiến trường lại được xưng là Ngọc Diện Tu La, lúc tám chuyện hay lấy tính mạng người khác ra đàm tiếu cũng là chuyện thường thấy.
Ngu Kiều trông rất xinh đẹp, mắt to, da trắng, mặt hơi trẻ con, thoạt nhìn đã thấy đáng yêu nhưng cũng rất đanh đá, nàng ta đá một phát vào bắp chân Tu Kỳ.
“A Triều, con vật kia sợ lạnh, cần chú ý giữ ấm!”
“Biết rồi, cảm tạ đại ca lần nữa.”
Trong lồng sắt có tiếng meo meo phát ra, Tả Triều Chi cẩn thận ôm chặt lấy con vật nhiều lông đang bị nhốt trong lồng kia.
Bên trong lồng sắt chính là Trà Trà đáng yêu của Đường Miên, nàng rất thích mấy con vật lông mềm như bông, con mèo này màu trắng bạch, đôi mắt âm dương xinh đẹp, gốc Ấn, tốn biết bao công sức, cũng là việc Tả Triều Chi nhờ Tu Kỳ tìm giúp.
Có lẽ Đường Miên không thích Tả Triều Chi, nhưng nàng lại thích vật định hôn mà hắn tặng này, năm đó lần đầu tiên Đường Đường nhìn thấy Trà Trà, đã nói trên người nó có một mùi hương, cho nên nàng đặt cho nó cái tên Trà Trà, thật sự cũng có hơi hoang đời buồn cười.
Trà Trà ở bên cạnh làm bạn với hai người ngót nghét tám năm, giống như hài tử của họ, kể cả lúc hai người cãi vã hay tái hợp, Trà Trà cũng đứng ở giữa góp phần điều chỉnh lại mối quan hệ. Chỉ là vào năm Trà Trà tám tuổi, không cẩn thận đã ăn phải độc thay cho Tả Triều Chi mà chết, vì chuyện đó mà Đường Miên khóc mờ cả mắt, Tả Triều Chi cũng buồn bã, còn bị nàng trách cứ một hồi.
Lão sư phụ niệm kinh siêu độ cho Trà Trà nói, nó là giáp chắn họa cho chủ nhân, tiến vào luân hồi, kiếp sau sẽ được làm người, không cần phải làm súc sinh nữa.
Đáng tiếc bởi vì hắn đã trùng sinh một đời rồi mà Trà Trà vẫn chỉ là một con mèo làm nũng, không có cơ hội đầu thai làm người.