Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối

Chương 34


Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 34:

Tả Triều Chi hung hăng hôn xuống đôi môi nàng, nàng ngoan cố vùng lên, mím chặt môi không cho hắn luồn vào trong, ai ngờ hắn lại cắn vào môi dưới của nàng, cơ hồ cảm nhận được vị máu tanh, nàng bị đau hé miệng ra, rồi cứ thế khoang miệng bị hắn chiếm lấy, hắn hung hăng nhào nặn trong miệng thơm của nàng, liếm láp tuyến nước bọt, răng môi quấn quýt lấy nhau một lúc, cho dù nàng có cự tuyệt thế nào hắn cũng không buông ra, trái lại còn dễ như bỡn khóa chặt tay nàng lại, trước ngực Đường Miên chợt cảm thấy lạnh, hóa ra y phục trên người đều bị hắn hung hãn xé toạc.
 
“A… ưm…” Nàng vùng vẫy điên cuồng vặn vẹo, thực sự cảm nhận được sự sợ hãi, nhưng tất cả đã muộn rồi, hắn vén váy nàng lên, kéo quần lụa của nàng xuống, thân dưới truyền đến một cơn lạnh lẽo, nàng liều mạng giãy ra, nhưng rốt cuộc vẫn không có kết quả.
 
Đột nhiên, bên trên thân nàng không còn bị đè xuống nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tả Triều Chi buông nàng ra, nhìn thẳng vào nàng, môi hắn rỉ ra máu đỏ tươi, hắn bị nàng cắn.
 
“Giỏi, nàng giỏi lắm, còn chưa gả cho ta đã lén lút đi gặp tình lang sau lưng ta phải không? Hứa Đường Miên nàng tưởng ta yêu nàng đến mức sẵn sàng làm con rùa đen cho nàng phải không?” Giọng điệu của hắn thật lạnh lẽo và tang thương.
 
“Chắc nàng cũng cầu xin Tư Mã Thanh Ly của nàng cứu nàng rồi phải không? Sao, có tác dụng chứ? Hay là có muốn tự cởi y phục ra để xem xem hắn thật sự có bản lĩnh giúp nàng không?” Trong lúc nóng giận, lời nói của hắn khó tránh khỏi có chút lỗ mãng.

 
Tuy rằng không có cởi áo tháo dây nhưng quả thực Đường Miên cũng mở miệng nhờ Tư Mã Thanh Ly giúp đỡ, hắn ta lại mượn danh vì gia tộc nói năng vòng vo, rốt cục gây nên bi phẫn, còn thậm chí gây nên hiểu lầm về tình cảm, ngược lại không có ý muốn trợ giúp, làm tổn thương sâu sắc tới tự tôn của Đường Miên.
 
Kỳ lạ là hồi trước nàng luôn ghi nhớ những gì Tư Mã Thanh Ly nói nhưng giờ khắc này lại không còn nhớ hắn ta đã nói những gì.
 
Lúc Tư Mã Thanh Ly bắt đầu động tay chân, nàng vô cùng tủi thân, hình như trên đời này chẳng có ai thương tiếc cho nàng, rất không cam tâm, nàng lớn lên trong lụa là gấm hoa… Lần đầu tiên, mọi người không thuận theo ý nàng, nhất là Tả Triều Chi, nàng luôn cho rằng hắn là người yêu thương nàng nhất, vậy mà hắn lại bức nàng… Nàng rất không cam lòng, cũng không có cách nào, cảm giác này thật là khó chịu.
 
Lúc Tả Triều Chi tới giải cứu, hình như trong lòng Đường Miên cũng cảm thấy hơi hơi cảm động, nhưng sau đó hắn lại chất vấn nàng bằng giọng điệu hậm hực thô bạo làm nàng cực kỳ khó chịu, thiếu chút nữa nàng đã bị người khác xâm phạm rồi!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu nàng đã không muốn, vậy thì thôi, từ giờ ta không quản phúc họa của Hứa gia nữa.” Tả Triều Chi lạnh lùng nhìn nàng, bên ngoài nhìn hắn vô cùng lãnh đạm, nhưng hốc mắt đã sớm phủ lên ánh nhìn chua xót.

 
Đường Miên không nghĩ tới chuyện kia nữa, nàng cảm thấy hơi hối hận, đáng ra nàng không nên cảm động, không nên hẹn ước gì cả.
 
Tả Triều Chi không thể kể siết nỗi thất vọng trong lòng, có được nàng làm thê tử, hắn cảm thấy vui sướng vô cùng, muốn đem tất thảy mọi điều tốt đẹp nhất trên thế gian này cho nàng, nhưng mới chỉ ngoảnh mặt đi nàng đã chạy tới tìm Tư Mã Thanh Ly, hắn thật khó chịu, vốn muốn nghĩ giữa hai người bọn họ không phát sinh chuyện gì quá trớn nhưng lại không thể ngăn được dòng suy nghĩ của mình. Nếu hắn không đuổi kịp tới đây thì sẽ còn có chuyện gì nữa.
 
Hắn là nam nhân, cho nên hiểu rõ thói hư tật xấu của bọn nam nhân, trước mắt có một đại mỹ nhân quyến rũ xinh đẹp như vậy, nếu có cơ hội thì làm gì có kẻ nào ngốc không biết nắm bắt chứ?
 
“Ta nhận… ta đồng ý…” Đường Miên căng thẳng, Hứa gia của nàng mà không được Tả Triều Chi trợ giúp, mới nghĩ thôi hàng lông mi nàng đã run rẩy: “Giữa hai bọn ta không hề xảy ra chuyện gì hết, sau này cũng sẽ như vậy.” Nàng không ngốc, đương nhiên sẽ không giao sự trong sạch của mình cho Tư Mã Thanh Ly, nàng biết nặng nhẹ, cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Cho dù trong lòng nàng không cam tâm, có một vài ý nghĩ tà mị nhưng cuối cùng vẫn biết thực tế một chút.
 
“Ta không muốn làm một ác nhân cưỡng bức nữ tử, muốn nhận thì tự mình ngồi lên.” Tả Triều Chi vén gấu áo lên, cách lớp áo choàng vẫn có thể nhìn thấy dương vật to lớn kia đã cương lên, tựa hồi muốn cương lên tới đứt dây quần.
 

Tả Triều Chi không làm gì nữa, chỉ đứng yên, Đường Miên hiểu ý hắn, đôi tay nàng run rẩy mở dây quần hắn ra, cự côn rắn chắc lập tức bật ra ngoài, nảy tưng tưng trước mặt nàng, đầu dương vật đã vương ra một ít tinh dịch, thoạt nhìn kinh đến dọa người.
 
Nàng run rẩy cả người, một tay nắm lấy cự vật, cự vật nóng bỏng như cục than, khiến nàng suýt thì rụt tay lại, giờ thì bản thân nàng cũng hết đường lui, một tay còn lại của nàng vành lỗ hoa của mình chuẩn bị thật tốt, xe ngựa đi đường có hơi xóc nảy, nàng không chút do dự vặn vẹo vài cái trước cự côn của hắn, sau đó nhét nó vào sâu nửa phần trong lỗ hoa.
 
“Shhh…” Mới tiến vào có một chút mà đã đau không nói nên lời, một khi nhét vào đã không thể rút ra được, hôm nay nàng gặp Tư Mã Thanh Ly há lại không phải muốn cắt ngang nỗi nhớ của mình hay sao? Đường Miên hít sâu một hơi, tim đập trật một nhịp, dứt khoát ngồi hẳn xuống.
 
Côn thịt sần sùi bởi vì sai tư thế mà xé rách cấu trúc đại biểu đơn thuần, mở ra chốn u tịch không ai tới thăm, từng thớ thịt bên trong mị huyệt ma sát với dương vật nam tính lập tức phản ứng lại, liên tục co rút kháng cự, hòng đuổi vị khách không mời mà đến này ra ngoài.
 
Cảm giác đau đớn như bị xé rách ập đến, Đường Miên không nhịn được rên rỉ, nàng dựa vào ngực Tả Triều Chi: “Như này đủ chứng minh giữa bọn ta chưa hề phát sinh chuyện gì rồi chứ… Hôm nay ta sai rồi, ta theo chàng, sau này chỉ biết mỗi mình chàng thôi.” Cơ thể Đường Miên mềm nhuyễn ra, nước mắt trong veo chảy xuống từ khóe mắt.
 
Không chỉ có Đường Miên lần đầu khó chịu như vậy, côn thịt chưa qua vị tanh mặn trước đo giờ đây tuột xuống hoa kính hung hăng mút mát, trên trán Tả Triều Chi cũng có mồ hôi rịn ra, lửa giận từ từ biến mất, hắn khẽ than một tiếng: “A Cẩm, sau này nàng phải ngoan ngoãn.” Tuy thương tiếc nàng nhưng hắn vẫn còn hơi giận, còn chưa cho nàng thời gian chậm lại.
 
Vừa dứt lời, hắn đã vòng tay qua ôm eo nàng, dường như muốn phát tiết tất cả tinh hoa vào sâu bên trong nàng, cho nên không ngừng húc vào, từng chút một, húc tới khi thân thể nàng run rẩy cả lên.

 
Lúc mới đầu còn đau, móng tay được nàng chăm chút kỹ lưỡng gắt gao cấu chặt vào vai Tả Triều Chi, dường như muốn cào rách toàn bộ y phục trên người hắn.
 
Lát sau nàng cũng cảm nhận được chút khoan khoái, mị huyệt bị trừu sáp qua lại vô cùng kích thích, mật dịch ướt át chảy ra, phụt một tiếng bên trong, một cảm giác tê dại khó nói bắt đầu choán lấy thần trí nàng, Đường Miên không nhịn được mà rên rỉ, bày ra bộ dạng hoan lạc đê mê khi làm chuyện nam nữ giao hợp.
 
Nàng không ngờ cơ thể của mình lại tỏ ra thích thú như vậy khi bị hắn xâm lấn, mị huyệt không ngừng co rút.
 
Trong xe ngựa, tiếng rên rỉ ái ân khẽ vang lên, vô cùng ám muội, Tả Triều Chi để nàng ngồi lên thành xe, ngang nhiên đâm vào chỗ sâu nhất bên trong, tóm lấy bắp đùi nàng, không để cho nàng một con đường sống nào hết. Đường Miên bị đâm tới mức thân thể phát run, cảm giác ngây ngất khuây khỏa ập tới khiến hai con mắt nàng lim dim, dường như không thể đón nhận nhiều hơn nữa, chỉ có thể yếu ớt cầu xin, ấy vậy mà Tả Triều Chi cũng không dừng lại, hắn hung hăng thảo phạt tiểu huyệt non mềm kia, mãi tới khi bắn toàn bộ tinh dịch nóng bỏng vào cung khẩu của nàng xong, hắn mới ôm chặt nàng, hôn đến triền miên chuếnh choáng.
 
Xe ngựa đi một vòng, cũng đúng lúc màn dây dưa giữa hắn và nàng đến hồi kết, xe tới trước cửa Hứa phủ, giờ đây Hứa phủ đã khác xưa, người bên trong đối đãi với Tả Triều Chi như khách quý, vừa mở cửa lớn đã cung kính nghênh đón, Phương Phỉ vội vàng cầm theo y phục đi về hướng cửa, lên xe xử lý sạch sẽ giúp Đường Miên. Lúc này nàng mới xuống xe, khuôn mặt trắng bệch, không ngờ mới đi được hai bước đã bị Tả Triều Chi ôm vào sân, trong vòng ba ngày trời nàng khó mà đi đứng lại, tiểu huyệt sưng lên như thể cái bánh màn thầu.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.