Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 33:
Sau khi Tả Triều Chi rời khỏi, sau tấm mành giường lại chỉ còn lại mình Đường Miên, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà sau mành giường không có tia ánh sáng nào, ngay cả tấm gương đặt trước giường cũng bị tấm mành dày này che lấp. Không gian tối tăm, bên trong còn đốt hương an thần, chẳng mấy chốc Đường Miên đã cảm thấy đầu óc mơ màng, lại cộng thêm thân thể rã rời, nàng nhanh chóng buồn ngủ, thiếp đi một lúc, rồi nàng mơ một giấc mơ thật giả lẫn lộn.
Nàng nên oán hận hắn, cho dù hắn luôn lo được lo mất nhưng đối xử với nàng cũng hơi quá đáng, có điều nàng hiểu rõ hơn ai hết, rằng vì sao Tả Triều Chi lại thay đổi như vậy, cũng biết rõ lý do vì sao cả đời này hắn đều không thể tin tưởng nàng.
Kiếp này, nàng không hề chống lại sự sắp xếp của Hoa thị, ngoan ngoãn ngồi lên xe ngựa, nhập phủ của Tả Triều Chi sớm hơn những năm ngày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong mơ, nàng quay trở về ngày này kiếp trước, chính là hôm nay, Tiểu Tư Quảng Tinh bên cạnh Tư Mã Thanh Ly sẽ mang một phong thư cho Phương Phỉ, rồi sau đó Phương Phỉ sẽ lén lút đưa cho nàng.
Lúc hạ quyết tâm vào phủ đại tướng quân nàng đã không còn nghĩ tới việc mở thư ra nữa, chính Phương Phỉ đã kịp thời nói một câu làm nàng phải suy nghĩ lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở bức thư kia ra.
Bên trong thư là toàn bộ thứ tình yêu giả dối của Tư Mã Thanh Ly, câu chữ bất đắc dĩ, trong thư, hắn ta hẹn nàng bảy ngày sau gặp nhau ở Thanh Hoa Viên.
Tư Mã Thanh Ly có tài viết văn nổi bật, chữ viết tựa châu ngọc, nhận được thư của hắn ta, Đường Miên vô cùng xúc động, mãi đến nhiều năm về sau, nàng mới nhận ra hắn ta quả thật là một kẻ giả nhân giả nghĩa.
Kỳ thật lúc Tư Mã Thanh Ly viết bức thư này, rõ ràng hắn ta có xem trọng người ta, thậm chí còn tặng trâm cài cho nữ hài nhi kia.
Lúc tặng trâm định tình, Tư Mã Thanh Ly còn không luyến tiếc không nỡ rời tay mỹ nhân, cố ý viết thư hẹn nàng tới Thanh Hoa Viên, tới đúng giờ đợi nàng, miệng lưỡi khôn khéo nhằm muốn nàng dâng hiến thân mình cho hắn ta.
Gia tộc của Đường Miên bị kết tội, phụ mẫu bị bắt vào địa lao, cho dù Tư Mã Thanh Ly có khi dễ nàng thì cũng làm gì có ai đứng ra đòi lại công đạo cho nàng?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dẫu sao một người thuộc hàng công tử ca nhi con nhà trâm anh thế phiệt, một người là nữ tội thần sắp tán gia bại sản, bên nào nặng nhẹ đều có thể thấy rõ ràng, Tư Mã Thanh Ly không có chân tình, đương nhiên cũng sẽ coi khinh tình ý mà Tả Triều Chi dành cho Đường Miên, trong đầu hắn ta chỉ nghĩ tới tương lai tiền đồ rộng mở, xung quanh vô số nữ tử mà thôi.
Tư Mã Thanh Ly là kẻ mà lúc nàng trẻ người non dạ đã chọn nhầm, cũng chính là vết thương không ngừng chảy mủ trong lòng Tả Triều Chi. Vốn dĩ nàng không định tới Thanh Hoa Viên như đã hẹn, nhưng bởi vì sự tự tôn và suy nghĩ phản bội nực cười kia, nên ngày đó… nàng đã tới chỗ hẹn đúng giờ.
Trong Thanh Hoa Viên, nàng một mình đi gặp Tư Mã Thanh Ly, hắn ngay từ lúc đầu đã mang theo phong thái rất nhẹ nhàng, vậy mà chẳng mấy chốc sau hắn ta đã có chút cầm lòng không đặng, khi đó Đường Miên còn tỉnh táo muốn cự tuyệt hắn, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi khác biệt sức lực giữa nam và nữ.
Cũng may lúc đó Tả Triều Chi kịp tới, giống như cơn mưa đổ xuống thật đúng dịp.
Lúc Tả Triều Chi tìm đến nơi, hai người họ đã quấn lấy nhau thành một khối, tuy Đường Miên đã cố hết sức kháng cự nhưng trong mắt Tả Triều Chi, nàng giống như đã mót còn ngại.
Tả Triều Chi phi tới như cơn bão lớn, trong lúc nhất thời tức giận đã bắt lấy nàng, nắm chặt tay kéo nàng ra khỏi Thanh Hoa Viên.
“Tả Triều Chi, chàng buông tay ta ra!” Đường Miên mất mặt, tức giận giật khỏi tay hắn, Tả Triều Chi vẫn rất mực nhẫn nại, không buông tay nhưng cũng cố không để tay nàng bị thương.
Vào một ngày trời đổ mưa thu hiếm thấy, khách tới Thanh Hoa Viên vãn cảnh cũng không nhiều, cho nên may là chưa thu hút quá nhiều sự chú ý. Sau giờ Ngọ, mưa bắt đầu rơi, một khắc trước hãy còn là tiết trời mát mẻ cuối thu, giây sau bầu trời đã bị mây đen giăng kín, không khí lạnh lẽo, mưa phùn nghiêng nghiêng rơi xuống hàng ngói gian nhà trong Thanh Hoa Viên, như hạt châu rơi xuống mâm ngọc, trời đổ mưa dầm, trong lòng Đường Miên và Tả Triều Chi cũng đổ cơn mưa lớn.
Mưa rơi rất nặng hạt, khiến mối quan hệ căng thẳng như dây đàn giữa hai người trở nên cực kỳ tồi tệ.
Ngay lập tức, Đường Miên cảm thấy sợ hãi trong lòng, bên ngoài thường có lời đồn đại Tả đại tướng quân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, giết người không ghê tay, hung dữ như loài ác quỷ hiện thế, nhưng nàng vẫn nhớ về tiểu thiếu niên ngày xưa vì nàng mà leo lên cây hồng, trước giờ nàng chưa từng trông thấy bộ dạng tức giận thế này của hắn.
Đường Miên không còn nhớ trước đó mình và Tư Mã Thanh Ly đã nói với nhau những gì, chỉ nhớ sau đó rõ ràng nàng bị hung hăng vứt lên xe ngựa.
“Tả Triều Chi! Chàng định làm gì?” Không biết Đường Miên lấy dũng khí từ đâu mà lại lớn tiếng quát hắn. Một câu này của nàng lập tức chọc giận tới con thú dữ đang ngủ đông kia.