Bạn đang đọc Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối – Chương 32:
Tả Triều Chi luận động một trận trên người Đường Miên rồi mới luyến tiếc bò dậy.
Phụt, lúc rút côn thịt của mình ra khỏi lỗ hoa, Tả Triều Chi lấy ngọc thế* đã chuẩn bị từ trước để ở đầu giường ra, đổ lại tinh dịch chảy tràn ra ngoài vào trong.
Sau đó hắn đỡ nàng dậy, đút cho nàng ăn một chén cháo gà coi như ăn sáng, rửa qua mặt cho nàng rồi lại ném nàng lên giường, Tả Triều Chi mở rộng hai chân nàng ra, chỉnh lại một chút rồi dùng ngọc thế cắm vào lỗ hoa, Đường Miên vặn vẹo cơ thể hỏi hắn có lấy ra được không thì vô tình chạm tới gai mềm của ngọc thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A Cẩm phải ngoan ngoãn kẹp cái này vào, đợi ta trở về, nó mà rơi ra ngoài thì ta sẽ trừng phạt nàng.” Tả Triều Chi mỉm cười nhìn lỗ hoa bị căng ra của nàng, sau khi lên đỉnh huyệt đạo của nàng vẫn không ngừng co rút, có thể thấy thớ thịt bao lấy ngọc thế hãy còn ướt át, vành âm đạo cũng hơi hơi ngọ nguậy.
Cái này cũng không đơn thuần là một loại sở thích biến thái, mỗi cây ngọc thế này đều được hạ nhân làm cẩn thận tùy vào kích thích hắn căn dặn, tiểu huyệt của Đường Miên quá nhỏ, chuyện thu thê suốt mười năm nay giữa hắn và nàng, nhiều khi nàng còn không chịu đựng được, cho nên luyện tập thêm càng nhiều cho nàng càng tốt, nhất là mị huyệt non nớt kia vừa mở ra chưa bao lâu đã bị hắn xâm nhập điên cuồng như vậy.
Còn nữa, cây ngọc thế kia đều được chế tạo từ noãn ngọc tốt nhất, lại ngâm chế dược đặc, sau khi giao thoa có thể làm ấm tử cung, giữ lại tinh dịch, còn bồi bổ cơ thể, lợi nhiều hại ít, nếu nói có chỗ nào bất lợi thì cũng chỉ là khiến Đường Miên xấu hổ mà thôi.
Trong lòng Tả Triều Chi vẫn còn cảm thấy chút ác ý vô hại, chính là kiếp trước nàng đã chà đạp hắn nhiều như vậy, kiếp này làm nàng cảm thấy xấu hổ cũng không phải quá đáng gì, xem như là đòi lại cho mình chút công bằng đi.
“Nhưng mà…” Đường Miên rất ngượng ngùng, mắt hạnh trợn lên, thẹn quá hóa giận.
Tả Triều Chi lại thấy ngay cả lúc tức giận mà nàng vẫn xinh đẹp, hắn không chút để bụng nhéo vào chóp mũi nàng một cái: “Ngoan ngoãn chút, đừng quên nàng đã thuộc về ta rồi.” Nói xong, Tả Triều Chi cảm thấy thâm tâm sảng khoái, cảm giác có được nàng thật là tốt.
“Phải nghe lời.” Hắn bắt đầu ung dung mặc y phục, mấy năm nay hắn có thói quen tự chuẩn bị đồ cho mình, Đường Miên chậm rãi đứng dậy, trông thấy bộ dạng ngay ngắn gọn gàng của hắn, trong lòng nàng lại hơi chua xót, nàng giơ tay ra định giúp nhưng rồi lại thấy mình thừa thãi, quả thật nàng là một thê tử thất trách. Sửa chữa triều phục khá phức tạp, Tả Triều Chi là quan nhị phẩm được ban lễ phục, mặc lên người cũng thật khó khăn, động tác của hắn nhanh nhẹn khéo léo như vậy thật là một cảnh tượng đẹp, ấy vậy mà sau lưng hắn lại có một thê tử bàng quang như nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tả Triều Chi mặc quan phục nghiêm chỉnh, làm một quân nhân, khi không có trận hắn vô cùng coi trọng quy củ, nam nhân thân hình cao lớn thô kệch, sống lại rất tinh tế, trong đó cũng có bóng dáng nàng khi còn nhỏ vẫn luôn thích hắn ăn vận tươm tất, sau đó nàng sẽ chạy khắp nơi khoe hắn là Triều Chi ca ca của mình.
Tả Triều Chi không chú ý tới động tác của nàng, lúc hắn ngẩng đầu lên, Đường Miên đã nhìn hắn trân trân, ngay lập tức gương mặt hắn hiện ra một tia nhu hòa hiếm thấy, hắn ngồi xuống cạnh nàng, ôm nàng rồi hôn nàng say đắm: “Ta sẽ nhanh chóng về trước buổi trưa, nàng ngủ tiếp chờ ta về, nhé?”
Chất liệu quan phục mà Tả Triều Chi mặc vô cùng cao cấp, hoàn toàn là tơ lụa, vạt trước đường thêu toàn là chỉ vàng, y phục cọ vào cơ thể trần trụi của Đường Miên khiến nàng hơi run rẩy, cho dù có than sưởi trong phòng nhưng quan phục kia vẫn có chút lạnh lẽo.
Tả Triều Chi thuận tay đặt nàng nằm xuống giường, sau đó còng tứ chi nàng lại.
Chân nàng bị tách ra, sau khi bị hắn khóa lại vào trụ giường, thì tiếp theo là đôi tay.
Đường Miên thật sự không thích cảm giác bị trói buộc, hai mươi bảy năm qua, trừ lúc gả cho hắn không phải như nàng mong muốn thì còn lại, nàng chưa từng bị đối xử hà khắc như thế này.
Đường Miên nhìn hắn cẩn thận trói tay trái mình lại, giống như sợ làm cổ tay nàng bị thương, do dự một chút nàng nói: “Có thể không trói tay được không? Như vậy ta có thể ngồi dậy, hơn nữa nếu ta muốn đi ra ngoài thì phải làm sao?” Đột nhiên trái tim nàng như không thấy đáy, hôm qua nàng đã chú ý tới biểu hiện của Tả Triều Chi, hắn đã thay đổi khá nhiều, không hề dễ nói chuyện như trước, còn dễ nổi nóng, tuy rằng vẫn không nỡ làm thương nàng nhưng nàng vẫn băn khoăn cảm nhận được này là hắn đang cố ý chèn ép nàng.
Tính cách của Đường Miên không tính là tốt, nhưng bởi vì cảm thấy áy náy trong lòng nên nàng mới theo hắn, trong lòng nàng vẫn hy vọng hắn sẽ dịu dàng hơn một chút.
Cho dù là cầm tù nàng cũng đâu cần đến mức này… Tay trái nàng nắm lấy cổ tay Tả Triều Chi, bàn tay nàng mảnh khảnh, phủ lên cổ tay hắn, không thể bao trùm hết, nàng chỉ nhẹ nhàng quơ qua, ánh mắt hiện lên sự kỳ vọng.
Động tác tay của Tả Triều Chi hơi ngừng lại một lát, Đường Miên căng thẳng, không biết hắn có đồng ý không.
Tả Triều Chi cụp mi mắt xuống, tay kiên định tiếp tục việc ban nãy làm giở: “Mới chỉ là bắt đầu, A Cẩm đừng có cò kè với ta!” Đôi mắt của Tả Triều Chi rất đẹp, đuôi mắt hơi xếch lên, khiến người khác cảm thấy người này rất kiêu ngạo, thường ngày hắn cũng khá ngạo mạn, chỉ là ở trước mặt Đường Miên, sự kiêu ngạo đó không đáng để nhắc đến.
Cũng chỉ kém chút nữa là Tả Triều Chi đáp lại nàng một tiếng Được, nhưng chữ Được kia đến đầu lưỡi rồi lại lăn ngược vào trong họng. Thử thách khó nhất của hắn bây giờ là từ chối nàng, nhất định hắn phải từ chối được Đường Miên.
Suốt những năm tháng dài đằng đẵng này, hắn đã nhượng bộ vô số lần, như vậy là không được, cung vương Tu Kỳ thường nói với hắn rằng như vậy là không được, trong tình yêu, nếu một người cứ không ngừng nhượng bộ, yêu thương chiều chuộng người kia vô điều kiện thì cuối cùng đều sẽ không có kết cục tốt.
Ngoại trừ Đường Miên, Tu Kỳ chính là người hắn quan tâm tới nhất, hắn ta là bằng hữu là tri kỷ tốt nhất đời này của hắn, giờ nghĩ lại, giá như lúc trước hắn nghe lời Tu Kỳ mà làm theo thì có lẽ cũng sẽ không đi tới bước đường kia.
Nghĩ tới Tu Kỳ, tâm tình của Tả Triều Chi lại lạnh lùng hơn một chút, kiếp trước vào năm đó, gần một năm sau đại hôn của hắn, Tu Kỳ đã bị người ta hại chết, sau khi Tả Triều Chi báo xong mối huyết thù này, điều khiến hắn vướng bận duy nhất chỉ còn lại Đường Miên, hắn lại càng ỷ lại hơn vào nàng, từ đó mối quan hệ giữa hai người cũng gắn bó hơn.
Nếu có thể sống lại một kiếp, đương nhiên hắn cũng muốn thay đổi vận mệnh này.
“Triều Chi ca ca…” Đường Miên chưa từ bỏ ý định, giọng nàng hơi làm nũng, bình thường nếu nàng cầu xin hắn như vậy, chỉ cần không phải muốn rời xa hắn thì dù có là chuyện hoang đường đến đâu hắn cũng sẽ đồng ý làm cho nàng.
“Hừm, A Cẩm, đừng nói nữa, nàng phải nghe lời.” Hắn còng nốt tay trái của nàng, sau đó lôi từ đầu giường ra một sợi dây xích bằng vàng tinh tế.
“Đây là chuông kéo, nếu A Cẩm muốn cái gì cứ việc kéo chuông, sẽ có người tới sắp xếp cho nàng.” Hắn mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại làm Đường Miên thấy vô cùng bất an.
Tả Triều Chi dịu dàng vuốt lên gương mặt nàng: “A Cẩm đúng là được voi đòi tiên, không thể cứ nuông chiều mãi được, nhưng thật ra hôm nay nàng biểu hiện rất tốt, ta rất vui, phải đắp chăn thật kín người A Cẩm.” Tả Triều Chi rút tấm chăn gấm dưới người Đường Miên ra rồi phủ lên thân thể mềm mại có mấy vệt đỏ kia của nàng.
Đường Miên vẫn chưa từ bỏ ý định: “Có thể thả lỏng chỗ kia ra một chút không? Khóa chặt như vậy ta cũng chỉ có thể nằm, chẳng làm được gì!” Đường Miên để ý dây xích còng tay kia có thể điều chỉnh được, nếu buông lỏng một chút thì nàng còn có thể đứng dậy được, thậm chí còn có thể sai người lấy cho nàng cuốn sách để đọc.
Tả Triều Chi lắc đầu: “Không có việc gì làm thì nhớ ta được rồi.” Nói xong, hắn hôn lướt qua môi nàng một cái, sau đó cứ thế quay đầu rời đi.