Bạn đang đọc Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người – Chương 36: Vợ Chồng Nhà Trương Hoảng Sợ
Mưa rơi bên ngoài rào rào đổ xuống, hội trường tổ chức sinh nhật cho An Nhiễm cũng náo nhiệt ầm ĩ nhưng kỳ lạ là Từ Ân Chan vẫn nghe thấy tiếng gọi khe khẽ kia.
Cơ hồ trong nháy mắt, cả người bà căng lại, không dám tin mở to hai mắt nhìn.
Nước mắt rơi xuống đáp lên vai Giản Tinh Tuế.
Bà không thể khống chế cảm xúc của bản thân, lui ra sau nhìn cậu, ấp úng: “Con nói sao?”
Giản Tinh Tuế nói xong cũng giật mình.
Vì sao bản thân cậu lại nói như vậy?!
Chẳng lẽ nội tâm quá khát vọng gia đình nên chỉ cần được đối xử ôn nhu một chút đã không ức chế nổi sao…
Trong thâm tâm đầy xấu hổ và giận giữ, Giản Tinh Tuế ngoài mặt cúi đầu: “Con chưa nói gì, có phải bác nghe nhầm rồi không?”
Nghe nhầm.
Hóa ra là bà nghe nhầm sao? Là do bà quá nhớ con út nên mới xuất hiện ảo giác?
Trong lòng Từ Ân Chân vẫn còn mất mát và khổ sở, bà nghe thấy Giản Tinh Tuế nhẹ giọng: “Nhưng mà bác ơi, thật sự con rất cảm ơn hôm nay bác đã tới đây ăn sinh nhật cùng con.”
Giọng của Giản Tinh Tuế còn nghẹn ngào, cậu nói: “Con, con rất hạnh phúc.”
Sau khi nói xong, cậu cúi đầu hòng không cho Từ Ân Chân thấy được khóe mắt đỏ bừng của mình.
Nhưng trái tim Từ Ân Chân đã mềm nhũn cả ra rồi, bà cầm tay Giản Tinh Tuế nói: “Không cần, con không phải cảm ơn gì cả.
Nếu con không phiền, mỗi năm về sau bác sẽ cùng con tổ chức sinh nhật.
Chỉ cần con không chê, con có thể coi Tinh Thần như anh ruột của mình….”
Thanh âm của bà vẫn luôn ôn nhu như vậy.
Nghe xong những lời này, phòng tuyến bảo vệ cuối cùng trong lòng Giản Tinh Tuế cũng sụp đổ.
Cậu khẽ gật đầu, cùng lúc hình như có giọt nước mắt rơi xuống.
Quá hạnh phúc.
Chưa từng có giây phút nào mà cậu lại hạnh phúc như vậy.
Cảm xúc này khiến bản thân cậu cảm thấy dường như mình đang mơ, mọi thứ xung quanh chỉ là khát vọng mãnh liệt của cậu dựng lên.
Ninh Trạch và Ôn Sanh Ca cách đó không xa mang miếng bánh được cắt sẵn tới: “Tới nào, tới nào, ăn bánh thôi!”
Thẩm Tinh Thần cũng từ tốn bước tới: “Cuối cùng cũng được ăn, đói chết mất thôi.
Ơ anh Phó, cái bánh này mua đâu vậy, ngon nuốt lưỡi luôn.
Sinh nhật sau anh cũng mua cho em một cái đi!”
Phó Kim Tiêu ngoài cười trong không cười: “Đây là quá sinh nhật cậu muốn?”
Thẩm Tinh Thần thiếu chút nữa gật đầu, sau đó nhận ra liền điên cuồng lắc lắc.
Sao cái người này lại bụng dạ khó lường như vậy!
Định dùng bánh kem như quà sinh nhật lừa người ư, ông đây dí thèm!
Phải biết rằng họ Phó là cái nhà giàu nứt đố đổ vách, đồ của Phó Kim Tiêu tùy tay cầm cũng có giá trên trời.
Đây là bắt nạt hắn ngốc chứ gì, có cóc mới thèm đổi quà lấy bánh kem ấy!
Dù bữa sinh nhật này không có nhiều người nhưng đây lại là sinh nhật mà Giản Tinh Tuế cảm thấy hạnh phúc nhất.
Khi tất cả đang cắt bánh, có người lục tục tới.
Đồ Nhã là người đầu tiên tới.
Người đẹp tóc dài mỉm cười: “Oa, tôi đang nghĩ có phải mọi người trốn tôi lén tổ chức tiệc gì không, hỏi thăm một chút mới biết quả nhiên là thật!”
Giản Tinh Tuế ngạc nhiên quay đầu: “Cô Đồ Nhã…”
Đồ Nhã đem hộp trong tay đưa cho Giản Tinh Tuế: “Tôi nghe nhân viên nói hôm nay là sinh nhật của cậu, mong là không quá muộn.”
Giản Tinh Tuế không tin nổi nhận lấy, không nghĩ tới cô lại nhớ rõ như vậy.
Cậu cảm động không biết đáp lại như nào, chỉ có thể khom lưng: “Cảm ơn cô ạ!”
Cô rất có thiện cảm với cậu trai vừa lễ phép lại nghiêm túc này, đồng thời cũng âm thầm trách móc tổ chương trình không dàn xếp thỏa đáng.
Vì vậy, sau khi ứng phó xong An Nhiễm, cô lập tức tới đây.
Khiến Giản Tinh Tuế ngạc nhiên là Đồ Nhã không phải người duy nhất mà sau đó còn có một số thí sinh khác cũng lục đục tới đây.
Thật ra là do bọn họ quay được quá nửa mới hay tin nên tới đây:
“Tuế Tuế, sinh nhật cũng không nói với tụi này nha.”
“Oa.
ai nấu mà khó ăn thế.”
“Bọn mình tất nhiên cũng muốn tới dự sinh nhật cậu rồi.”
Giản Tinh Tuế không nghĩ mọi người sẽ tới đây.
Dần dần, đại sảnh trống vắng càng ngày càng chật chội.
Những người này tới đây không vì lý do nào ngoài việc Giản Tinh Tuế đã từng giúp rất nhiều nhóm khác.
Cái ơn này đã được nhiều người ghi tạc trong lòng.
Thế nên sau khi biết được tin từ nhân viên chương trình, bọn họ đều tới đây.
Sau khi chương trình kết thúc buổi quay, bên này đã chật kín.
Mà An Nhiễm bên kia…
Lúc mới bắt đầu đúng là có rất nhiều người tụ tập.
Nhưng sau khi kết thúc, An Nhiễm ngay lập tức phát hiện bất thường bởi lẽ nơi này quá trống trải như thể mọi người đã cùng nhau tới nơi nào đó.
Cả nhà An Nhiễm và Giản Khoát đứng ở cửa, nhìn thấy đại sảnh không xa vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì đang là giờ ăn nên nhà ăn đang mở cửa, không ít thí sinh ăn bánh chưa no mà mua cơm ăn tiếp.
Hơn nữa hôm nay vì nhóm đạo sư đặc biệt cho phép nên đồ ăn phong phú hơn thường ngày rất nhiều.
An Nhiễm chỉ vào dải lụa rực rỡ nói: “Đây là…”
Tiểu Mễ vừa được chia một miếng bánh từ trong chạy ra.
Vì là nhân viên nên An Nhiễm có gan kéo hắn lại hỏi.
Tiểu Mễ nói: “À, đây là tiệc sinh nhật của Tuế Tuế đó.
Mọi người đều tới chúc mừng cậu ấy.”
Kỳ thật An Nhiễm cũng đoán được, nhưng khi nghe thấy nhân viên khác nói vậy, hắn lại cảm thấy khó chịu vì sự náo nhiệt bên trong.
Hơn nữa, đạo sư vừa ở tiệc nói với hắn có việc bận, thế mà bây giờ lại vây quanh Giản Tinh Tuế, trong đó có cả Phó ảnh đế.
Phải biết rằng mấy vị đạo sư ít nhiều cũng tới có mặt tiệc sinh nhật của hắn, còn Phó Kim Tiêu thì hoàn toàn không thấy đâu.
Ai cũng cho rằng Phó ảnh đế rất bận nên không thể tới, nhưng bây giờ anh lại đứng cạnh Giản Tinh Tuế, hơn nữa các thí sinh khác đều nhìn thấy.
Đây không phải là tát thật mạnh vào mặt hắn sao?
Giản Trị cũng để ý thấy, gã suy tư: “Tổ chương trình mở hai bữa tiệc?”
Tiểu Mễ vội vàng nói: “Không phải không phải, không phải đạo diễn làm mà thí sinh tự chuẩn bị thôi.”
“…”
Cả nhà Giản Khoát và An Nhiễm lại trầm mặc.
Sinh nhật của hắn được chương trình tổ chức nên mọi người mới tới chúc mừng, còn tiệc của Giản Tinh Tuế lại là mọi người chuẩn bị…!Cái này không phải châm chọc sao? Chẳng khác nào hắn có quan hệ tồi tệ sao?
Cha Giản thấy An Nhiễm không vui, hừ lạnh: “Cái gì mà tự chuẩn bị.
Chẳng phải cậu ta nói bản thân không thoải mái sao? Thế mà bây giờ lại gióng trống khua chiêng như vậy.
Có thời gian ở chỗ này ăn tiệc, sao nãy chẳng qua chúc An Nhiễm một câu đi.”
Từ trước tới nay, Giản tổng trước mặt mọi người luôn là một người làm ăn thành thục.
Tiểu Mễ nghe thấy lý do thoái thác không biết xấu hổ mà sợ ngây người.
Nếu nói như vậy thì sao An Nhiễm không đi chúc Giản Tinh Tuế đi? Vì sao Giản Khoát luôn luôn muốn tìm lý do đùn đẩy hòng Giản Tinh Tuế phải xin lỗi An Nhiễm? Tuế Tuế có thiếu nhà bọn họ cái gì sao?
….
Đúng là lạ lùng.
Bên kia…
Sau một buổi tối náo nhiệt ồn ào, hầu hết mọi người dần dần rời đi.
Giản Tinh Tuế nhận được tin của tổ chương trình nói rằng vợ chồng nhà Trương đang chờ ở phòng tiếp khách để thăm cậu.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Giản Tinh Tuế cảm thấy đôi vợ chồng này luôn tránh thời gian lên hình của chương trình như không muốn bị quay phải.
Nhưng dù sao trên danh nghĩa bọn họ là cha mẹ ruột, Giản Tinh Tuế vẫn phải đi.
Nhưng khác với những lần trước, lần này cậu chẳng còn ảo tưởng gì nữa, cũng không cảm thấy hai người này tới đây để thăm mình.
Có lẽ, tám phần mục đích tới đây hôm bay bởi sinh nhật của An Nhiễm, còn thăm cậu chỉ là tiện thể thôi.
“Tuế Tuế!”
Sau khi tiến vào đại sảnh, còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.
Giản Tinh Tuế dừng lại bước chân, thấy được mẹ Trương chạy về phía cậu.
Mụ xông tới định nắm lấy tay Giản Tinh Tuế nhưng lại bị cậu nhẹ nhàng tránh đi.
Mụ có chút ngoài ý muốn mà đứng hình.
Giản Tinh Tuế mở miệng: “Hai người…!có chuyện gì sao?”
Thời gian vừa qua không thấy, không biết vì sao mà Trương Hướng Dương nhìn già hơn nhiều.
Lão đi tới trước mặt Giản Tinh Tuế, nhìn cậu muốn nói lại thôi.
Giản Tinh Tuế kiên nhẫn hỏi lại: “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
Trương Hướng Dương định nói, mẹ Trương lại đẩy đẩy lão, nói: “Còn có chuyện gì cơ chứ.
Hôm nay không phải sinh nhật của con sao.
Chúng ta tới gặp riêng con, còn chuẩn bị quà và bánh kem đó.”
Giản Tinh Tuế ngạc nhiên nhìn.
Trên cái bàn không xa thật sự có bánh kem, bên cạnh còn đặt một cái hộp.
Không ngờ đôi vợ chồng thế mà vì sinh nhật cậu mà tới…?
Nhưng lúc trước đã ăn đau, Giản Tinh Tuế cũng không dễ lừa như vậy.
Cậu hỏi: “Cần cháu giúp hai người gọi An Nhiễm tới không?”
Mẹ Trương sửng sốt: “Tuế Tuế, con có ý gì?”
“Không có ý gì.” Giản Tinh Tuế không kiên nhẫn vạch trần: “Chẳng lẽ mục đích chính của hai người không phải tới gặp An Nhiễm sao? Hôm nay dù gì cũng là sinh nhật An Nhiễm mà.”
Đáy mắt mẹ Trương vụt qua một tia chột dạ, sau đó nhanh chóng cười cười: “Cái thằng nhóc này nói linh tinh gì đó.
Sao chúng ta lại như thế chứ? An Nhiễm bây giờ đã có người nhà quây quần bên nhau.
Nếu thằng bé đã trở lại nhà Giản vậy chính là con nhà Giản.
Mà con nếu đã tới nhà chúng ta, vậy đương nhiên là con của chúng ta rồi.
Cha mẹ tới đây tất nhiên là chúc mừng sinh nhật con đó.”
Trương Hướng Dương cũng gật đầu, khàn khàn mở miệng: “Con trai, sinh nhật vui vẻ.”
…..
Xung quanh chìm vào tĩnh lặng.
Nhất thời Giản Tinh Tuế không rõ bọn họ đang nói thật hay nói dối.
Mẹ Trương thấy cậu đứng đó, vội vàng tới sau sô pha lấy túi đưa cho cậu: “Con trai, đây là quà sinh nhật của con này.
Con xem xem, là hàng hiệu đó.
Cha mẹ tự đi cửa hàng mua cho con, nhiều tiền lắm đấy.”
Giản Tinh Tuế nhìn mụ lấy một bộ quần áo từ túi mang ra.
Là một bộ đồ thể dục kèm với giày, hơn nữa lại tới từ một thương hiệu nổi tiếng.
Khi sống trong nhà Giản, cậu cũng từng là một thiếu gia có cuộc sống giàu sang nên mấy thương hiệu này coi như quen mắt.
Mà bộ quần áo và đôi giày mà vợ chồng nhà này mua cho, Giản Tinh Tuế vừa liếc mắt đã nhìn ra hàng nhái.
Cậu bỗng cảm thấy tức cười.
“Thật vậy sao?” Cậu vẫn còn một tia hy vọng rằng bọn họ bị lừa: “Là cửa hàng của hãng sao?”
Mụ Trương tưởng cậu tin liền nói: “Tất nhiên rồi, trung tâm thương mại mà, không có đồ giả đâu.”
“…”
Giản Tinh Tuế thấy mụ nâng niu đồ trong tay, nghe lời mụ khoa trương mà bỗng dưng chẳng thấy thú vị gì hết.
Cậu bỗng nhớ tới Từ Ân Chân.
Thế giới này kỳ quái thật.
Có người chỉ gặp mặt vài lần đã muốn đào tim đào phổi cho mình, còn sợ rằng cậu vẫn thiếu thốn.
Mà cũng có người dù thân là cha mẹ ruột lại luôn luôn tính toán hơn thua.
Vậy nên, rốt cuộc “yêu” là gì?
Giản Tinh Tuế bỗng nhiên không hiểu.
Trương Hướng Dương thấy cậu ngẩn người, thử hỏi: “Tuế Tuế, con nói sau khi chương trình kết thúc có về nhà không?”
Giản Tinh Tuế hoàn hồn, đáp: “Cháu có dự định của mình, tạm thời sẽ không về.”
Nghe vậy, mẹ Trương lại nóng nảy.
“Tuế Tuế, con phải trở về chứ.
Có phải, có phải con ghét căn phòng kia không? Mẹ cũng biết căn phòng đó quá nhỏ, nóng nực lại không có điều hòa nên vừa qua chúng ta đã dọn đồ của An Nhiễm rồi.
Con về là có thể ở bên đó luôn.” Mụ khuyên can: “Hơn nữa con thiếu gì thì nói với mẹ và ba, chúng ta sẽ mua cho con.”
Vậy nên bọn họ vốn biết cậu ở phòng đấy không hề thoải mái đúng không?
Hóa ra là biết phòng An Nhiễm có điều hòa nhưng lại tiếc cho cậu dùng nên mới ra vẻ không thấy sao?
Nếu là Giản Tinh Tuế ngày xưa, cậu sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ lại chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc, cười cũng chẳng nổi.
Mẹ Trương còn định nói, Giản Tinh Tuế lập tức mở miệng chặn họng: “Không cần đâu.”
“Nếu ban đầu không nghĩ tới thì bây giờ cũng chẳng cần đâu.” Giản Tinh Tuế ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, đáy mắt là một mảnh yên tĩnh: “Không phải bận tâm này nọ.
Từ lúc rời đi tham gia chương trình này, cháu cũng không có ý định quay lại nữa.”
Mẹ Trương trầm xuống: “Tuế Tuế, con nói gì vậy?”
Hầu như mọi lúc, Giản Tinh Tuế luôn là người dễ nói chuyện, nhưng khi thông suốt cậu lại vô cùng quyết đoán.
Giản Tinh Tuế nhìn món quà trong tay: “Cảm ơn hai người còn nhớ tới cháu, phần tâm ý này đúng là khiến lòng cháu nguội lạnh.”
Khi mụ định lên tiếng, Giản Tinh Tuế lại xoay câu chuyện.
“Nhưng cũng nhờ hai người nhắc, lúc trước gấp gáp quá cháu chưa kịp xử lý một ít công chuyện.
Họ của An Nhiễm hay hộ khẩu gì đó cậu ta đã đổi rồi, nhưng cháu thì chưa.” Giản Tinh Tuế nói: “Cháu nghĩ khi ra khỏi chương trình này có phải chúng ta cũng nên xử lý một số giấy tờ đúng chứ?”
Mẹ Trương cười cười, thử hỏi: “Định chuyển hộ khẩu à, cái này không thành vấn đề nhỉ!”
Giản Tinh Tuế lắc đầu: “Định xét nghiệm ADN của cháu với hai người cơ.
Cháu nghĩ lúc trước hình như chỉ có An Nhiễm chứ chúng ta chưa đi kiểm tra.
Nếu muốn làm thủ tục thì xử lý việc này trước đi.”
Khi cậu thốt lời, đồng tử của Trương Hướng Dương và vợ lão đều co lại.
Cả hai sững người tại chỗ.
Nếu Giản Tinh Tuế phát hiện bọn họ không phải máu mủ ruột thịt thì chắc chắn sẽ điều tra cha mẹ thật sự của mình.
Mà một khi tra ra sự tình năm đó, vậy chẳng phải những gì mà họ làm sẽ bị biết tới?
Vậy….
Hai người bọn họ không phải xong rồi sao..