Bạn đang đọc Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người – Chương 37: Công Bố Thứ Hạng Cuối Cùng
Hôm sau.
Vòng hai kết thúc, các thí sinh lại có thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng khi rạng sáng vừa lấp ló, trong lúc mọi người vẫn đang say giấc nồng, tòa trung tâm bỗng vang lên tiếng chuông báo thức.
Rất nhiều ký túc xá truyền tới tiếng kêu rên, thậm chí còn có người mặc quần cộc chạy ra:
“Cái quần què gì vậy?”
“Cháy à?”
“Bây giờ mới mấy giờ, có điên không!”
Cũng có những người cố sống cố chết bám giường ngủ tiếp.
Nhưng giây tiếp theo, trên hành lang xuất hiện tiếng loa: “Xin toàn thể thí sinh chú ý, sau 30 phút vệ sinh cá nhân mời tập hợp tại đại sảnh.
Mọi người ai cũng phải tới!”
Tiếng loa cứ một lần một lần vang lên như đòi mạng.
Lúc đầu cũng chẳng mấy ai chú ý, mọi người chỉ muốn đắp chăn ngủ tiếp.
Ai ngờ 5 phút sau, tiếng loa lại một lần nữa xuất hiện: “Toàn thể thí sinh xin chú ý.
Sau 25 phút vệ sinh cá nhân mời mọi người tập hợp tại đại sảnh.
Quá giờ sẽ đóng cửa, khi đó mọi người tự chịu trách nhiệm.”
Bắt đầu đếm ngược.
Giản Tinh Tuế chợt từ trên giường bật dậy, Ninh Trạch bên cạnh cũng đã đứng lên.
Ninh Trạch vừa thay đồ vừa nói: “Lôi Tinh Thần đi tập hợp.”
Tuy Giản Tinh Tuế còn mơ màng, nhưng khi thời gian bắt đầu đếm ngược thì cậu đã lấy lại tỉnh táo.
Cậu gật đầu đáp lại, nhanh chóng rời giường mặc quần áo rồi nhìn qua chỗ Thẩm Tinh Thần, thở dài: “Tinh Thần, rời giường thôi.”
Vị thiếu gia giả ngơ giả điếc, lật người ngủ tiếp.
Giản Tinh Tuế không có cách, lấy một cái khăn ướt trong nhà vệ sinh úp lên mặt Thẩm Tinh Thần.
Thẩm Tinh Thần ú ớ, cầm khăn bật dậy: “Hai cậu điên rồi phải không?”
Giản Tinh Tuế thở dài.
Khi cậu định nói thì tiếng loa lại một lần nữa vang lên: “Toàn thể thí sinh chú ý, sau 20 phút vệ sinh cá nhân hãy tới đại sảnh tập hợp.”
Giản Tinh Tuế quơ quơ cái tay: “Đó, có nghe thấy không hả? Nhanh lên, tập hợp thôi.”
Thẩm Tinh Thần gắt ngủ, nghe thấy tiếng loa mà bực bội: “Bây giờ mới có 1 giờ sáng, tập hợp cái gì? Gặp quỷ à??”
Tiếng gào to đến mức thiếu chút nữa cửa cũng bay luôn.
Giản Tinh Tuế đứng gần nên cảm tưởng như tai mình điếc rồi, nói: “Chắc là có việc gì.
Cậu đừng có mà nhõng nhẽo, mau dậy đi không lại tới muộn.”
Thẩm Tinh Thần vẫn không chịu dậy.
Khi cả hai đang rối rắm, tiếng loa trên hành lang lại vang lên.
Nhưng lần này không còn là tiếng của nhân viên mà là giọng nói của Phó ảnh đế.
Thanh âm của anh thong thả, ung dung nhưng lại đem tới cảm giác lạnh người: “Yêu cầu mọi người chú ý.
Còn 5 phút, mời tất cả thí sinh tập hợp ở đại sảnh, quá giờ sẽ đóng cửa.”
Khi giọng nói của Phó ảnh đế vang lên, hành lang dồn dập tiếng bước chân.
Bây giờ Giản Tinh Tuế vô cùng nóng vội.
Cậu hạ quyết tâm, nói với Ninh Trạch bên cạnh: “Lại đây giúp em một chút!”
Ninh Trạch chần chờ: “Không phải cậu định..?”
Giản Tinh Tuế hung hăng gật đầu: “Đến đây đi!”
Kết quả là khi mọi người đang tập trung đông đủ ở đại sảnh, máy quay cũng đã sẵn sàng ghi, rất nhiều thí sinh trợn mắt thấy Ninh Trạch cõng Thẩm Tinh Thần còn đang say giấc, bên cạnh là Giản Tinh Tuế tay xách nách mang tiến tới.
“…”
Mọi người trong đại sảnh trầm mặc vài giây.
Một lúc sau, có người phụt cười thành tiếng.
Ngay cả các khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng buồn cười:
“Tinh Thần không phải thật sự như thế đấy chứ?”
“Ninh Trạch là ba nhỏ, Tuế Tuế bên cạnh là mẹ nhỏ ha.”
“Ha ha ha, các cậu làm như thế không sợ Tinh Thần nhảy dựng lên đánh bonk bonk hả?”
Bởi vì khung cảnh khôi hài này mà lượt tương tác trong phòng tăng lên, độ hot cũng dâng cao.
Chờ tới sau khi mọi người đều tập trung ở đại sảnh, tổ chương trình bắt đầu chỉ đạo lên xe buýt.
Sau khi ổn định vị trí, các đạo sư ở trước nói: “Mọi người có thể ngủ tiếp, chốc nữa tới nơi sẽ gọi mọi người dậy.”
Mới hơn 1 giờ sáng, còn nhiều người vẫn đang mơ màng.
Có người dò hỏi không biết đang đi đâu, nhưng nhóm đạo sư chỉ cười cười chứ không đáp lại.
Tất nhiên Thẩm Tinh Thần là người duy nhất ngủ tròn giấc.
Khi xe dừng lại, vị thiếu gia này cuối cùng cũng tỉnh, thậm chí còn giật mình: “Ơ sao tôi lại ở trên xe??”
Giản Tinh Tuế bên cạnh đang nghỉ ngơi, bất đắc dĩ: “Bọn tôi mang cậu lên.”
Thẩm Tinh Thần còn chưa rõ ràng, bên ngoài đã có người gọi xuống.
Bây giờ mới hơn 2 giờ sáng, xung quanh chỉ là bóng đen bao trùm.
Xe dừng lại ở một góc có đường đèn, mọi người tập hợp mới thấy rõ nơi đây.
Thầy Lý nói: “Chào mọi người, hẳn là chúng ta cũng biết nơi này là Ngũ nhạc chi nhất Thái Sơn.
Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta là leo lên đỉnh Thái Sơn trước khi mặt trời mặt, vừa lúc có thể xem non sông gấm vóc của Tổ quốc!”
“…”
Xung quanh tĩnh lặng phát sợ.
Ai cũng không tưởng nổi đêm hôm khuya khoắt bị gọi dậy thế mà lại là đi leo núi.
Đây quả là một chuyện khiến người ta phải bất ngờ.
Thầy Lý mỉm cười: “Tôi biết mọi người cũng vô cùng kinh hỉ.
Luật chơi hôm nay của chúng ta là người đầu tiên lên được đỉnh Thái Sơn đầu tiên sẽ có quyền tự quyết bài hát và đồng đội của mình.”
Vô cùng hấp dẫn.
Bên cạnh là Đồ Nhã trong trang phục leo núi, cô nói: “Hơn nữa, trong mỗi trạm nghỉ giữa đường đều có phòng nhỏ được chuẩn bị sẵn.
Đội đầu tiên tới phòng nhỏ này sẽ được nhận bất ngờ mà chương trình chuẩn bị.
Mong mọi người leo núi hết mình nha!”
Tinh thần của các thí sinh cũng coi như được nâng lên.
Thẩm Tinh Thần hỏi: “Cô ơi bất ngờ gì đấy ạ?”
Đồ Nhã lắc lắc đầu: “Nếu nói ra thì còn đâu bất ngờ nữa phải không?”
Thấy cô nói như vậy, các thí sinh khác tự hiểu chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Cũng có rất nhiều người vô cùng háo hức với sự bất ngờ này, ai ai cũng bừng bừng khí thế.
Phó Kim Tiêu thấy mọi người nóng lòng muốn thử, nhàn nhạt mở miệng: “Lần leo núi này, các đội sẽ không bị giới hạn số người, cũng có thể tự tạo nhóm.”
Mọi người nghe xong càng vui vẻ!
Giản Tinh Tuế to gan: “Không giới hạn số người nghĩa là một nhóm cũng có thể là hai người hay ba người đúng không ạ?”
Phó Kim Tiêu gật đầu: “Có thể.”
Điều này đối với nhiều người là tin tốt.
Sau vòng loại đầu tiên, tổng cộng chỉ còn lại 56 thí sinh.
Bây giờ đã qua mấy ngày nghỉ ngơi, chắc hẳn thời gian công bố thứ hạng cũng sắp tới.
Vòng hai này sẽ loại một nửa số người, dư lại 16 thí sinh tiến vào chung kết.
Bạn bè hay anh em tình nghĩa thì sau hôm nay cũng có thể sẽ phải tạm biệt nhau, thế nên ai cũng vô cùng quý trọng từng phút giây hiện tại.
Khi phân nhóm, Thẩm Tinh Thần không chút do dự nói với Giản Tinh Tuế: “Không nói nhiều, ba người chúng ta một đội!”
Mọi người không có ý kiến.
Vừa rồi các thanh niên này còn nửa tỉnh nửa mơ, nhưng bây giờ cũng coi như có tinh thần phấn chấn.
Thẩm Tinh Thần nói: “Lên! Lấy hạng nhất!”
Giản Tinh Tuế nhìn hắn chạy như bay không khỏi nhắc nhở: “Phải giữ sức đấy.
Ngọn núi này không leo nhanh được đâu, cẩn thận lúc sau đi không nổi.”
Thẩm Tinh Thần khịt mũi coi thường: “Anh? Đi không nổi? Cậu đang khinh ai đấy?”
“…”
10 phút sau….
Vị thiếu gia ngồi trên tảng đá ven đường, thở phì phò: “Mệt quá đi mất! Vì sao mà mãi vẫn chưa đến trạm nghỉ đầu tiên vậy?”
Trên đường đi vẫn luôn có nhóm khác đuổi theo sau bọn họ, cũng có những nhóm vì chậm chạp mà lít nhít đằng sau.
Ninh Trạch cầm kính viễn vọng nhìn nhìn: “Bên kia có cờ đỏ, chắc hẳn chỗ nghỉ ở kia.”
Giản Tinh Tuế lảm nhảm: “Anh Trạch, anh lấy đâu ra kính viễn vọng vậy?”
Ninh Trạch nói: “Tôi mang từ nhà đi.”
Tại sao anh tới quay chương trình tuyển idol còn mang theo kính viễn vọng? Hợp lý quá ha?
Vẻ mặt trừng mắt cứng miệng của Giản Tinh Tuế được ghi lại, khiến cho khán giả bật cười:
“Há há, bây giờ biểu cảm của tui cũng là vậy đấy.”
“Ninh Trạch, anh còn cái gì bất ngờ mà mọi người không biết!!”
“Đúng là bạn chí cốt của Thẩm Tinh Thần.”
Giản Tinh Tuế nhìn thoáng bóng người dưới chân núi, nói: “Chúng ta vẫn nên đi nhanh một chút.
Đợi thêm xíu lỡ có nhóm vượt qua thì chúng ta không thể lấy được bất ngờ ở trạm nghỉ.
Tôi nghe cô Đồ Nhã nói chỉ có nhóm đầu tiên mới được nhận thôi.”
Thẩm Tinh Thần nói: “Nhưng giờ tôi đi không nổi, chân này không phải chân tôi nữa rồi!”
Giản Tinh Tuế trong lòng: Cậu xem mình nói từng nói gì đi.
Nào có ai chạy hùng hục như hổ, bất chấp tất cả lao đầu về phía trước mà chẳng thèm để ý thể lực có trụ nổi không?
Ninh Trạch nói: “Cần tôi giúp không?”
Thẩm Tinh Thần lắc đầu: “Anh đây là đàn ông đó.
Nào có đàn ông con trai phải nhờ người khác giúp.
Anh đang xem thường ai vậy hả?”
Lời của hắn thiếu chút chọc Giản Tinh Tuế cười.
Giản Tinh Tuế xắn tay áo đi tới trước mặt Thẩm Tinh Thần, ngồi xổm xuống: “Tôi giúp cậu ấn ấn.”
Thẩm Tinh Thần cảnh giác: “Cậu định làm gì anh?”
Giản Tinh Tuế không đáp mà chỉ cầm lấy chân Thẩm Tinh Thần.
Không biết bấm phải huyệt vị nào mà Thẩm Tinh Thần bắt đầu rên rỉ, suýt chút nữa dọa bay chim chóc trong núi.
Thẩm Tinh Thần lẩm bẩm: “Cậu nhẹ chút!”
Lúc này, Giản Tinh Tuế mới dừng lại động tác hỏi hắn: “Như nào, tốt hơn chưa?”
Thẩm Tinh Thần ngạc nhiên: “Ui cha, cậu nói mới để ý, tôi cũng không còn mệt như trước!”
Giản Tinh Tuế tủm tỉm: “Vậy là tốt rồi.”
Cả nhóm lại nhanh chóng xuất phát tới trạm nghỉ.
Vừa đi, Thẩm Tinh Thần vừa nói: “Cậu mát xa bằng phương pháp gì vậy? Sao mà nó kỳ diệu thế, dạy anh một chút đi.”
Giản Tinh Tuế trả lời: “Đây là ngày trước ở nhà, vì ba và anh trai luôn bận rộn công việc nên tôi mới học.”
Thẩm Tinh Thần tấm tắc: “Không nhìn ra là cậu còn có cái chiêu này cơ đấy.”
Giản Tinh Tuế vô cùng kiêu ngạo: “Đây là tôi một mình nghiên cứu ra bí phương độc môn đó.
Người khác làm chưa chắc có hiệu quả như này đâu nha.”
“Quỷ ki bo.” Thẩm Tinh Thần không tức giận đánh cậu một cái: “Cậu không phải dạy, anh đây cũng cóc thèm!”
Giản Tinh Tuế cười vui vẻ.
Cuối cùng, nhóm người bọn họ đã tới giữa sườn núi.
Nhân viên chương trình chờ sẵn tiến tới: “Chúc mừng mọi người đã tới nơi.
Các cậu là nhóm đầu tiên tới đây, thế nên có thể đạt được phần thưởng.
Bây giờ ba người các cậu có thể vào phòng nhỏ xem thứ hạng thi đấu của mình lần này, đồng thời có thể giao lưu với người hâm mộ trong 3 phút.
Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn phòng thu rồi.”
Ba người mừng như điên.
Chẳng ai nghĩ tới phần thưởng sẽ bất ngờ như này.
Thẩm Tinh Thần nói: “Hai người đi trước đi, anh đây chết mệt rồi, bây giờ không còn sức nói chuyện.”
Ninh Trạch cũng không vội vàng, hắn nói với Giản Tinh Tuế: “Cậu đi trước đi.
Tôi ăn gì đó, đói bụng.”
Giản Tinh Tuế thấy hai người họ nói vậy đành phải gật đầu tiến vào phòng nhỏ.
Nhân viên tổ chương trình đặt trên bàn một bức thư: “Đây là thứ hạng thi đấu cuối cùng của bạn lần này.
Sau khi bạn xem xong thì hãy mở điện thoại trước mặt, giao lưu cùng người hâm mộ trong 3 phút.”
Giản Tinh Tuế nói: “Cảm ơn anh.”
Trên bàn đặt một bức thư, Giản Tinh Tuế duỗi tay mở ra.
Vòng một cậu lấy được hạng 3, mà lần này cậu đã dùng ca khúc tự thân sáng tác để người xem thấy được thực lực của mình, sau đó lại trở thành người được bình chọn nhiều nhất.
Có thể nói, cậu đã hết mình biểu diễn, phản hồi của khán giả cũng không tệ, chắc hẳn lần xếp hạng này sẽ tăng bậc.
Khi Giản Tinh Tuế mở ra, thấy được dòng chữ: “Chúc mừng Giản Tinh Tuế, thứ hạng cuối cùng của bạn là 15.
Chúc mừng bạn tiến vào vòng chung kết, tiếp tục cố gắng nhé!”
Chàng thanh niên nhìn chằm chằm tờ giấy thật lâu.
Nỗ lực mà cậu bỏ ra, mỗi một đêm vì luyện tập mà chịu đựng, mỗi một giọt mồ hôi tuôn ra,…!Trong tờ giấy này, tất cả đã trở thành chuyện cười.
Đây là kết quả cho công sức của cậu.
Nhân viên chần chờ gọi: “Tuế Tuế?”
Giản Tinh Tuế nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười cười: “Đây, em xem xong rồi, có thể bắt đầu quay trực tiếp.”
Khi nhìn vẻ mặt của cậu, nhân viên chương trình đại khái cũng đoán được.
Một ít quy tắc ngầm bọn họ cũng hiểu, không phải ai cứ nỗ lực là có thể thành công.
Rất nhiều lúc hiện thực và mộng tưởng vô cùng khác nhau.
Nhân viên chần chờ: “Tuế Tuế, cậu có thể trò chuyện với fans, nói điều mình muốn hay giúp bản thân nâng lượt bình chọn.
Sau đó, cậu còn phải chia sẻ xếp hạng vừa rồi của mình.”
Giản Tinh Tuế gật gật đầu.
Cậu mở phòng phát trực tiếp, lần đầu tiên nhìn thấy dòng bình luận chạy liên tục.
Khán giả thấy là Giản Tinh Tuế thì có nhiều người vô cùng kích động:
“Là Tuế Tuế!”
“Hu hu, mị thức từ đêm tới giờ đã hơn 3 giờ sáng.
Cuối cùng cũng thấy bảo bối rồi!”
“Tuy rằng không phải anh iu của tui, nhưng cũng chào Tuế Tuế nha!”
Giản Tinh Tuế mỉm cười, lễ phép khom lưng chào mọi người.
Cậu nói: “Chào mọi người, mình là Giản Tinh Tuế, rất vui khi được gặp các bạn.”
Bình luận trong phòng lập tức tăng cao.
Giản Tinh Tuế lấy bức thư trong tay mình cho mọi người thấy: “Đây là thứ hạng lần này của mình, rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Mình sẽ càng ngày cố gắng hơn nữa.”
Chữ viết rõ ràng hiện lên màn hình, không ít người choáng váng.
“Bà đây có phải nhìn nhầm hay không vậy?”
“Hạng 5 hay hạng 15 cơ?”
“Tại sao thứ hạng của cậu lại tụt thê thảm như thế?”
Giản Tinh Tuế từ hạng 3 tụt xuống hạng 15 khiến nhiều người sốc ngây người, bao gồm cả nonfan cũng xúm lại.
Rõ ràng mới gần đây thứ hạng của Giản Tinh Tuế còn loanh quanh trong 6 vị trí ra mắt, sao hôm nay tự nhiên tụt xuống còn 15 rồi?
Cũng có không ít fans bắt đầu spam:
“Hạng 15 thật sao, hay lấy sai rồi?”
“Sao lại thế, có tận mấy trăm lượt bình chọn vip cơ mà.”
“Tại sao lại là 15? Trời má, tôi còn lấy tài khoản của bạn tôi, cả nhà cả thân thích họ hàng để chọn cho cậu ấy mà!”
Giản Tinh Tuế yên lặng nhìn bình luận.
Nhân viên bên cạnh nhắc: “Còn hơn 2 phút nữa, cậu có muốn nói với fans gì không.”
Đây là cơ hội vô cùng quý giá.
Cậu bị tụt hạng vô cùng sâu, thế nên nếu thông minh thì phải biết vì mình mà kêu gọi bình chọn thêm.
Nhưng cậu thanh niên ngồi trên ghế vẫn luôn bình tĩnh.
Giản Tinh Tuế hít một hơi sâu, mỉm cười: “Mình vô cùng biết ơn mọi người đã bình chọn cho mình.
Cảm ơn mọi người nhiều.”
“Nếu có thể nói, mình mong mọi người không cần phí tiền mua lượt bình chọn vip.
Nếu có tài chính, mọi người cứ dùng cho bản thân như đi xem phim hay ăn gì đó này.” Lời nói của Giản Tinh Tuế khiến mọi người kinh ngạc.
Cậu tiếp tục: “Đem số tiền này làm những việc có ích hơn nhé.
Cảm ơn mọi người đã thích mình, nhưng nếu cuộc sống của mọi người vui vẻ thì mình càng thích vậy hơn.”
Cậu biết, cậu không thể ra mắt được.
Tuy rằng anh Vương luôn uy hiếp cậu vì 100 triệu mà cãi lại nhưng Giản Tinh Tuế cũng biết nhóm ra mắt đã được sắp xếp xong xuôi từ trước rồi.
Cậu chắc chắn không thể ra mắt, tiền của mọi người bình chọn cho cậu cuối cùng cũng chỉ như lấy muối bỏ biển.
Cậu đau lòng.
Người xem oanh tạc:
“Tuế Tuế anh nói cái gì vậy!”
“Cậu có phải điên rồi không!”
“Không phí phạm gì hết, tất cả là em nguyện ý!”
Nhưng fans càng như vậy, Giản Tinh Tuế càng khổ sở.
Cậu hít một hơi thật sâu, vì không muốn lộ gì đó khác thường trước mặt họ mà nhẹ giọng nói: “Nếu mọi người còn lượt bình chọn thì có thể chọn cho Tinh Thần và Ninh Trạch.
Hai người bọn họ vừa ưu tú lại rất cố gắng.
Mình nhảy hay hát cũng không quá tốt, nhưng bọn họ ở phương diện nào cũng vô cùng xuất sắc.
Mong mọi người có thể ủng hộ hai người bọn họ.”
Cậu biết, cậu sẽ nhanh chóng rời đi [Tinh Quang].
Trên chặng đường này, cậu đã được nhiều bạn bè yêu quý và giúp đỡ mình.
Sắp chia tay rồi, cậu chẳng thể làm được gì ngoài việc này.
Bước ra ngoài phòng nhỏ, cậu gặp Thẩm Tinh Thần và Ninh Trạch đang tới: “Thế nào rồi, cậu xếp hạng bao nhiêu đấy?”
Giản Tinh Tuế cười cười, không đáp.
Cậu sợ ảnh hưởng cảm xúc của bạn mình.
Thẩm Tinh Thần vội muốn chết: “Cậu nói đi nha!”
“Không có gì, cậu yên tâm.
Tôi vào được chung kết mà.” Giản Tinh Tuế nói: “Còn thứ hạng bao nhiêu cũng không quan trọng.
Hai người các cậu nhanh nhanh vào thôi, còn phải trò chuyện với fans nữa.”
Thẩm Tinh Thần và Ninh Trạch liếc nhìn nhau, cuối cùng Ninh Trạch đi trước.
Sau khi hắn tiến vào, Giản Tinh Tuế và Thẩm Tinh Thần ngồi bên ngoài.
Cùng lúc, hai người không nói chuyện.
Trong lòng Giản Tinh Tuế có tâm sự, nhưng cậu lại chẳng hiểu vì sao Thẩm Tinh Thần lại không nói gì.
Tự nhiên không khí nặng nề hẳn đi.
Cho tới nay, Giản Tinh Tuế luôn biết Thẩm Tinh Thần là người tùy tiện, nhưng bây giờ hắn lại im lặng vô cùng kỳ lạ.
Tuy Thẩm Tinh Thần là thần kinh thô nhưng lúc này hẳn cũng đoán được gì đó.
Bên nhau từng ngày qua ngày, cuối cùng cũng tới lúc tạm biệt.
Có lẽ rất nhanh thôi, bọn họ sẽ bị tách ra.
Từ đây về sau, hai người hai ngả.
Giản Tinh Tuế định hòa hoãn không khí: “Cậu còn muốn học bấm huyệt không? Tôi dạy cậu nhé.”
Thẩm Tinh Thần hoàn hồn, liếc mắt trừng Giản Tinh Tuế một cái.
Giản Tinh Tuế vô tội hỏi: “Sao vậy?”
“Anh cóc thèm!” Thẩm Tinh Thần hung dữ.
Tiếng gào của hắn khiến Giản Tinh Tuế sững người, sau đó hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cậu thấy được ánh mắt Thẩm Tinh Thần có chút yếu ớt, còn cả khóe mắt ửng đỏ kia nữa.
Hắn quả nhiên đoán được.
Vậy nên mãi mà không nói chuyện.
Giản Tinh Tuế trong lòng thở dài: “Vậy không học nữa.”
Thẩm Tinh Thần “hừ” một tiếng, cúi đầu: “Đợi trở lại, cậu dạy tôi.”
Giản Tinh Tuế đáp: “Được.”
“Mà lúc về tôi còn muốn tập nhảy nữa, làm gì có thời gian.” Thẩm Tinh Thần như lừa mình lừa người, một hai phải ép Giản Tinh Tuế hứa hẹn với hắn: “Chờ sau khi cùng nhau ra mắt cậu dạy tôi.”
“….”
Đáp lại hắn là sự trầm mặc.
Thẩm Tinh Thần mắng: “Cậu nói đi chứ!”
Giản Tinh Tuế ngẩng đầu nhìn hắn.
Kỳ thật chẳng cần nói, cả hai đã rõ ràng.
Thẩm Minh Lãng đưa em trai mình tới tham gia chương trình này đã nói muốn tôi luyện tính cách.
Có lẽ sau khi trải qua chia xa cùng nhiều chuyện trong đời thường, vị thiếu gia luôn coi trời bằng vung sẽ thật sự lớn lên, cũng chẳng còn ngây thơ như trước nữa.
Nhưng mà….
Giản Tinh Tuế nhìn Thẩm Tinh Thần trừng mắt nhìn mình, bỗng nhiễn mềm lòng mà mỉm cười ôn nhu, gật gật đầu: “Được thôi, tôi sẽ dạy cậu.”
Rất nhanh, Ninh Trạch cũng ra ngoài.
Vẻ mặt hắn không tốt lắm.
Tuổi Ninh Trạch đã lớn, mà đây cũng là ván cược cuối cùng của hắn.
Nếu kết quả không tốt, có khả năng hắn sẽ vĩnh biệt sân khấu.
Thẩm Tinh Thần đứng lên: “Tôi vào đây.”
Giản Tinh Tuế dặn dò: ” Nhớ là phải kêu gọi fans bình chọn cho đấy.
Cậu xếp hạng không thấp, phải tranh được vị trí center.”
Sau khi tiến vào [Tinh Quang], Thẩm Tinh Thần lập tức coi Lý Nhứ An là đối thủ một sống một còn của mình, lúc nào cũng tranh qua đoạt lại center.
Thứ hạng của hai người rất gần, thế nên cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
Thẩm Tinh Thần cười nhạt: “Chuyện đó là tất nhiên.”
Sau khi tiến vào phòng nhỏ, nhân viên đưa thư thông báo cho hắn.
Nhưng Thẩm Tinh Thần lại không nhận.
Nhân viên chương trình khó hiểu nhìn, lại nghe thấy Thẩm Tinh Thần nói: “Tôi muốn biết thứ hạng của Giản Tinh Tuế và Ninh Trạch.”
Chưa bao giờ nhân viên lại gặp tình huống như vậy, chần chờ nói: “Không thể nói cho cậu được.
Mỗi người chỉ có thể xem của bản thân thôi.”
“Được thôi.” Thẩm Tinh Thần mở thư của mình.
Lần này, hắn được hạng 2, không cần đoán cũng biết hạng 1 không phải An Nhiễm thì là Lý Nhứ An.
Dù sao hai người này ai hắn cũng ghét, thế nên hắn nhất định phải nỗ lực kêu gọi bình chọn để đạp họ xuống.
Nhưng khi bắt đầu trực tiếp, trước bình luận như vũ bão của fans, Thẩm Tinh Thần lại trầm lặng một lát.
Sau khi điều chỉnh tốt cảm xúc, hắn mở miệng: “Chào mọi người, tôi là Thẩm Tinh Thần.”
Khán giả vô cùng nhiệt tình:
“Bé cưng! Mẹ yêu con rất nhiều!”
“Nhìn rõ anh yêu quá!”
“Hôm nào em cũng bình chọn cho anh đó nha.”
Cậu chàng cười cười: “Mỗi ngày bình chọn cho tôi không phải là nên sao, em có mắt nhìn tốt đấy.”
Cậu nhõi luôn tự tin một cách ngây thơ, lời nói lúc nào cũng khiến người khác dở cười.
Thế mà cũng có người lại nhìn trúng điểm này, vì thế càng thêm hăng hái.
Thẩm Tinh Thần thu liễm ý cười.
Vị thiếu gia luôn không đặt bất kỳ thứ gì vào mắt nay lại nghiêm túc nhìn phòng phát trực tiếp.
Hắn không chọn kêu gọi bình chọn đánh bại đối thủ đáng ghét mà lại mở miệng: “Lúc này, tôi muốn vì anh em của mình, Giản Tinh Tuế và Ninh Trạch kéo lượt chọn cho họ.
Tôi không biết thứ hạng của hai người đó, nhưng tôi mong rằng nếu mọi người có thừa lượt bình chọn nào thì có thể giúp họ một chút.”
Bình luận bắt đầu spam thứ hạng Giản Tinh Tuế.
Khi số 15 xuất hiện trên màn hình, con ngươi Thẩm Tinh Thần đen lại.
Một phút cuối cùng, Thẩm Tinh Thần bắt đầu nóng nảy: “Nếu không thì….!Các cậu có thể bỏ bình chọn cho tôi một ít mà giúp Giản Tinh Tuế có được không.
Tôi không cần ở hạng cao, đứng sau vài người ra mắt là được rồi.”
Đây vốn là vị thiếu gia vô cùng để ý thắng thua.
Từ nhỏ đến lớn, hắn dường như chưa từng trải qua bất kì áp lực hay thất bại nào.
Lúc nào cũng muốn gì được đó, chẳng có cái gì là không chiếm được.
Cái dạng hoàn cảnh ấy đã đắp nặn ra một vị thiếu gia không sợ trời không sợ đất.
Người trong nhà đem hắn tới nói muốn tôi luyện tính cách.
Mà giờ khắc này, vị thiếu gia luôn chú trọng thắng thua bỗng chẳng kiêu ngạo như xưa.
Hắn chẳng thèm thắng được Lý Nhứ An, cũng chẳng màng thứ hạng của mình.
Thẩm Tinh Thần cầm thư của mình, hít một hơi thật sâu rồi nói với khán giả: “Nhờ cả các anh em gần xa, gia đình họ hàng nữa đó!”
Phòng phát trực tiếp tức khắc tràn màn hình tiếng cười ha ha.
Giản Tinh Thần thấy có rất nhiều fans đáp ứng sẽ hỗ trợ mới lộ ra ý cười.
Hắn ôm quyền, còn thiếu chút cùng khán giả bái lạy khiến không khí áp lực vừa rồi bay biến, chỉ còn lại sự hề hước.
Nhưng Thẩm Tinh Thần bây giờ còn chưa biết sự vô lực lúc này là bài học đầu tiên của mình.
Rồi rất nhanh thôi, trời cao tàn khốc sẽ để hắn trải nghiệm bài học thứ hai..