Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người

Chương 35: Mẹ


Bạn đang đọc Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người – Chương 35: Mẹ


Sau ba ngày…
Hôm nay là sinh nhật của An Nhiễm, cũng có thể nói là sinh nhật của Giản Tinh Tuế.
Buổi sáng mới tỉnh dậy, cậu đã ngay lập tức gọi Thẩm Tinh Thần rời giường.

Không biết từ lúc nào, chuyện này đã trở thành nhiệm vụ của cậu vì Thẩm Tinh Thần có đồng hồ kêu cũng không dậy nổi, phải nhờ vào sức người gọi mới tỉnh.
Nhưng khiến cậu ngạc nhiên là Thẩm Tinh Thần hôm nay thế mà tự mình thức dậy.
Giản Tinh Tuế khiếp sợ: “Sao cậu dậy sớm thế?”
“Khinh ai vậy?” Thẩm Tinh Thần cười nhạt: “Anh đây không thể dậy sớm chắc?”
“…”
Chẳng biết ai hôm nào cũng sống chết bám giường.
Chẳng rõ cậu bị ảo giác hay gì nhưng hai ngày nay Thẩm Tinh Thần không bình thường như dây thần kinh nào của hắn chạy lệch.

Đôi khi cả ngày cũng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, khi trở về cũng không lười nhác như xưa, lúc nào cũng trong bộ dáng tâm sự nặng nề.
Giản Tinh Tuế sợ hắn quên còn dặn riêng: “Chiều nay tổ chương trình có thông báo chung là mọi người sẽ tới hội trường lớn.”
Thẩm Tinh Thần vừa thay đồ vừa nói: “Hình như là vậy.”
Ninh Trạch luôn là người chăm chỉ nhất phòng.

Không chỉ sớm vệ sinh cá nhân xong, thậm chí hắn còn hoàn thành tập luyện buổi sáng.

Ninh Trạch đi tới, mở miệng: “Ừ, vì muốn ghi hình tiệc sinh nhật của An Nhiễm.”
Sợ mọi người không thể hiện được tình cảm chân thực, tổ chương trình còn định viết thành kịch bản để diễn theo.
Giản Tinh Tuế trong nhà vệ sinh lấy cốc đánh răng, nói: “Hai ngày nay tôi vẫn xem hội trường lớn bên kia bày biện, chắc hẳn sẽ rất long trọng.

Đến lúc đó, hai người nhớ cố tìm một vị trí thật tốt để lên hình nhiều hơn đấy.”
Tuy Ninh Trạch kiệm lời nhưng chuyện gì cũng biết: “Người nhà Giản đặt một cái bánh kem 5 tầng rất lớn.

Sáng nay vừa chuyển tới, nghe nói vì sợ 50 thí sinh ăn không đủ.”
Động tác đánh răng của Giản Tinh Tuế ngừng lại.
Cậu muốn cười theo nhưng khóe miệng dù thế nào cũng chẳng nhếch nổi.
Thẩm Tinh Thần thay xong quần áo, khịt mũi coi thường: “Ai thèm ăn cái bánh kem đấy chứ, ngấy tận họng.

Nói không chừng đến lúc đó lại bỏ mứa, vừa lãng phí đồ ăn vừa lãng phí diện tích.”
Sau khi nghe xong Giản Tinh Tuế bật cười.
Xong xuôi, bọn họ ra khỏi phòng, lại không nghĩ sẽ đụng phải nhóm người An Nhiễm.
Trên hành lang, có rất nhiều thí sinh biết rằng An Nhiễm chắc chắn sẽ ra mắt, hơn nữa trong nhà rất có quyền nên đều tiến tới chào hỏi.

Dù chỉ là người quen qua đường h cũng chúc mừng:
“Sinh nhật vui vẻ nha Nhiễm Nhiễm!”
“Sinh nhật vui vẻ!”
“Thọ tinh hôm nay đẹp trai quá đó!”
Trên mặt An Nhiễm không ngăn nổi ý cười.

Hắn thẹn thùng cảm tạ từng người: “Cảm ơn mọi người nhiều, chốc nữa mong mọi người tới ăn bánh kem, đều phải tới đó nha.”
Các thí sinh kia đương nhiên đồng ý, dù sao ngoài mặt vẫn phải ra vẻ.
Rất nhanh, An Nhiễm đi tới trước mặt Giản Tinh Tuế.

Khi hai bên sắp lướt qua nhau, Giản Tinh Tuế định coi như không thấy, nhưng An Nhiễm lại gọi: “Tuế Tuế.”
Giản Tinh Tuế dừng chân.
An Nhiễm cũng chào hỏi những người còn lại: “Chào anh Tinh Thần, anh Ninh Trạch, buổi sáng tốt lành nha.”
Thẩm Tinh Thần mở miệng là chẳng nói được lời gì hay: “Đâu đâu, làm gì có ai tốt được như cậu đây.”
An Nhiễm nghe hắn móc mỉa, dù chẳng rõ là chúc phúc hay không nhưng hắn chỉ có thể nhận lấy.

Vì vậy, An Nhiễm xấu hổ cười cười.
Nhưng rất nhanh hắn lại nhớ tới mục đích chính của mình, An Nhiễm đem ánh mắt đặt trên người Giản Tinh Tuế, nói với mọi người: “Lúc trước chúng mình cũng từng làm việc với nhau, đều là bạn bè cả.

Lần này, mình muốn cảm tạ mọi người đã giúp đỡ mình, thế nên đừng ai khách khí nhé.

Buổi tối hôm nay, mình còn chuẩn bị quà, muốn tự tay tặng cho từng người đó.”
Giản Tinh Tuế nhìn An Nhiễm tươi cười mà chẳng biết sao cảm thấy mệt mỏi.

Hai bên đấu đá đã khiến cậu kiệt sực rồi, đặc biệt là sinh nhật hôm nay cậu chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.
Vài ngày trước, cậu đã phát sốt nằm viện.

Trong khoảng thời gian này dù cậu có chăm sóc cơ thể nhưng lâu lâu vẫn ho khan.

Vì vậy, Giản Tinh Tuế nhân cơ hội nói: “Các cậu đi đi, tôi không thoải mái lắm.

Chiều nay xin nghỉ với đạo diễn được thì tôi không đi.”
An Nhiễm hơi kinh ngạc nhìn cậu: “Không thoải mái ở đâu vậy?”
“Còn cái gì mà không thoải mái ở đâu, căn bản là thấy cậu nên mắt không thoải mái đấy.” Thẩm Tinh Thần không móc mỉa không thoải mái: “Dù sao chính là không thoải mái.”
An Nhiễm tức giận trừng hắn.
Trong lòng Giản Tinh Tuế cảm thấy buồn cười nhưng không biểu lộ ra ngoài, cậu chỉ nói với An Nhiễm: “Cũng na ná là như vậy, xin lỗi.”
An Nhiễm hơi tụt hứng.

Hắn biết hôm nay cũng là sinh nhật của Giản Tinh Tuế, nhưng cậu không nói, hắn cũng không dám nhắc tới, nhỡ đâu các thí sinh lại để hai người bọn họ cùng ăn sinh nhật thì dở.

Dù sao bây giờ Giản Tinh Tuế cũng nổi hơn hắn, đến lúc đó tiền nhà mình bỏ ra lại thành đắp đường cho cậu, hơn nữa tranh nổi bật với hắn thì đúng là mất nhiều hơn được.
Thế nên…

An Nhiễm trái lo phải nghĩ, bỗng nhiên thấy Giản Tinh Tuế tới thì không ổn lắm nên nói: “Vậy cũng được.

Tuế Tuế, cậu phải nghỉ ngơi đầy đủ nhé.”
Giản Tinh Tuế gật gật đầu, hai người xem như đều buông tha cho nhau.
….
Chiều tà, cậu ngồi bên cửa sổ nơi có thể nhìn tới hội trường.

Ở đó đèn đóm sáng rực, lụa giăng rực rỡ cùng bóng bay màu sắc như muốn chói mù mắt người xem.

Không khí náo nhiệt, người tới người lui vô cùng ồn ào.

Giản Trị ở đây, nghe nói Giản Khoát cũng sẽ tới.

Cảnh người nhà gặp nhau vô cùng cảm động được ghi lại trước ống kính.
Giản Tinh Tuế chống cằm nhìn, khổ sở trước kia giờ đây đã lặng lại.

Cậu nhìn người nhà ngày xưa nay lại vây quanh một người khác mà cảm thấy chút đờ đẫn.
Tiểu Mễ tiến tới nói: “Tuế Tuế.”
Giản Tinh Tuế thấy hắn lại đây mà có chút ngoài ý muốn.
“Tôi tới đưa điện thoại của cậu.” Tiểu Mễ nhìn mà thở dài: “Chuyện hôm nay là sinh nhật cậu tôi cũng nghe được ở chỗ đạo diễn.

Kế hoạch hôm nay chưa sắp xếp ổn thỏa cho cậu nên ông ấy bảo tôi tới đưa điện thoại, nói là nay có thể tự do sử dụng.”
Xem như bồi thường.
Những lời sau Tiểu Mễ không nói ra.
Giản Tinh Tuế nhận lại di động, mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Tiểu Mễ nhìn cậu mà lòng bỗng khổ sở.

Cùng là sinh nhật, có người vui vui vẻ vẻ, có người chỉ có thể lặng người một góc cho qua ngày.

Rõ ràng bọn họ cùng tuổi lại trải qua cuộc sống khác biệt, dù hắn có thương tới bao nhiêu cũng chỉ đành bất lực.
Tiểu Mễ nói: “Tôi đi trước nhé.”
Giản Tinh Tuế lễ phép: “Phiền anh rồi.”
Sau khi hắn rời đi, Giản Tinh tuế mở điện thoại.

Đã một thời gian dài cậu mới cầm trên tay điện thoại của mình.

Sau khi mở WeChat, cậu bất ngờ phát hiện đại diện Vương lại là người gửi tin nhắn cho cậu nhiều nhất, đại loại:
“Dù sao cậu cũng chẳng ra mắt được đâu! Đừng cứng đầu, từ bỏ đi.”
“Chúng tôi thay cậu nhận 1 triệu rồi, không bội ước được!”
“Tự cậu ngẫm lại hậu quả đi, không tôi cũng chẳng giúp gì được hết.”
Giản Tinh Tuế trầm lặng đọc xong, một câu cũng không trả lời.
Thực ra trước khi tham gia [Tinh Quang], cậu đã nghĩ kỹ hết rồi.

An Nhiễm thân là vai chính có vầng sáng, nếu không muốn chết thảm như đời trước thì phải tránh xa hắn.

Thế nên, cậu luôn ôm suy nghĩ cầm được tiền sẽ rời khỏi giới giải trí, đi tới thành phố khác hay ra nước ngoài sinh sống.

Rời đi rồi, công ty quản lý còn định làm gì cậu chứ, cùng lắm thì bị đóng băng hoạt động.

Mấy chuyện này cậu cũng chẳng quan tâm nhiều.
Ngoài cuộc trò chuyện này thế mà chẳng còn tin nhắn nào nữa.
Giản Tinh Tuế mở mục tin nhắn, có chút não lòng phát hiện rằng lời chúc sinh nhật duy nhất cho mình lại tới từ ngân hàng Công Thương, kể cả vợ chồng nhà Trương cũng chẳng ư hử gì.
…..
Thấy vậy, tim của Giản Tinh Tuế trầm lại nhưng cũng không phải quá khổ sở.

Có lẽ trước đấy cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn nên khi gặp phải cũng không buồn lắm, chỉ cảm thấy đôi chút cô đơn mà thôi.

Nhưng không sao, cậu sẽ chậm rãi làm quen những xúc cảm như này.
Đang xem điện thoại, có người từ đằng sau vỗ vai cậu: “Đang làm gì đấy?”
Giản Tinh Tuế giật mình, không dám tin mà quay lại nhìn: “Tinh Thần?”
Thẩm Tinh Thần dựa vào cạnh bàn, cầm lấy sách của cậu: “Cái gì đây? Truyện cổ tích Grimm? Chữ gì vậy, không nhìn nổi.

Cậu đi cùng tôi một chút đã.”
“Không phải….”
Giản Tinh Tuế không kịp phản ứng đã bị hắn kéo ra ngoài, chần chờ hỏi: “Đi đâu vậy? Cậu không quay à, sao lại tới đây?”
Thẩm Tinh Thần đúng tình hợp lý: “Tôi lẻn ra.”
Giản Tinh Tuế im lặng.

Nếu người khác làm chuyện này thì cậu có khả năng sẽ kinh ngạc, nhưng là Thẩm Tinh Thần, cậu thế mà lại có cảm giác nên vậy.

Cũng có thể là do ngày thường vị thiếu gia này vẫn luôn tùy hứng nên khiến cậu dễ tiếp nhận như thế.
……
Giản Tinh Tuế đi theo Thẩm Tinh Thần, lúc ra ngoài còn có tiếng sấm nổ vang.
“Chúng ta đang đi đâu vậy Tinh Thần?” Giản Tinh Tuế vừa đi vừa nói: “Bên ngoài hình như sắp mưa.”
Thẩm Tinh Thần lên tiếng đáp lại.

Mãi mới tới cửa phòng, hắn nói: Vào thôi, tôi với cậu bàn một ít việc.”
Khi tới đây, Giản Tinh Tuế cũng chẳng phát giác có gì đó không đúng.


Dù sao cái người tên Thẩm Tinh Thần này có làm ra chuyện gì cũng không hiếm lạ.

Tuy trong lòng còn buồn bực nhưng cậu vẫn tiến lên mở cửa.
Kẹttt…
Cửa mở.
Khi Giản Tinh Tuế còn chưa nhìn thấy bên trong đã nghe được tiếng pháo hoa rộn ràng Bùm bùm.

Tiếp sau đó là vô vàn dải lụa nhỏ rực rỡ bay lả tả trên không trung, xoay xoay rồi đáp xuống người Giản Tinh Tuế.
“Sinh nhật vui vẻ!”
Trong phòng đồng thanh vang lên tiếng chúc mừng vui vẻ.
Giản Tinh Tuế mở mắt, phát hiện Ôn Sanh Ca và Ninh Trạch đứng ở hai bên, còn Thẩm Tinh Thần đứng đằng sau.

Ba người cười nói tít mắt, trong tay còn cầm ống pháo hoa nhỏ.
“Cậu, các cậu….” Trong lúc nhất thời, Giản Tinh Tuế không phản ứng lại, lúc nói chuyện còn lắp bắp: “Các cậu đây là…?”
Thẩm Tinh Thần sờ sờ mũi, tỏ vẻ ngầu lòi: “Nhìn không thấy hả, là tổ chức sinh nhật cho cậu đó.”
Giản Tinh Tuế định nói, muốn hỏi rằng tại sao bọn họ lại biết, muốn hỏi tại sao bọn họ lại chuồn ra đây, muốn hỏi bọn họ kiếm ở đâu ra pháo hoa,…! Muôn vàn câu hỏi nghẹn ở cổ họng nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Cậu ấp úng nửa ngày, cuối cùng cúi đầu lặng lẽ đỏ hốc mắt.
Thẩm Tinh Thần vội vàng: “Chời chời, không cần cảm ơn anh đâu.

Anh chỉ là quá tuyệt vời, đừng lấy thân báo đáp đó nha.

Anh coi cậu như em trai mà thôi.”
“…”
Giản Tinh Tuế nín khóc bật cười.
Làm sao mà cái vị này có thể phá vỡ bầu không khí trong giây lát như vậy?
Ninh Trạch đưa Giản Tinh Tuế vào bên trong: “Tới đây này.”
Giản Tinh Tuế đi theo bọn họ, sau màn lụa rực rỡ có một cái bàn, trên đó xếp đầy đồ ăn nóng hổi: Nào là khoai tây xào, đậu nấu rau cải,…!thậm chí còn có một bát canh thập cẩm.

Đủ loại món ăn xáo xào với nhau thoạt nhìn chẳng ra sao cả.
Ninh Trạch nói: “Đây đều là ý tưởng của Tinh Thần.

Cậu ấy nói sinh nhật của Tinh Tuế nên muốn đích thân xuống bếp.”
Ôn Sanh Ca lèm bèm: “Nhưng mà khó ăn lắm luôn.”
Thẩm Tinh Thần tràn ngập uy hiếp, gào lên: “Cậu nói cái gì đó!?”
Ôn Sanh Ca ngậm miệng.
Thật ra không cần nói, Giản Tinh Tuế cũng biết bàn đồ ăn này có hương vị như nào.

Nhưng không khí ấm áp ở đây đã làm tim cậu trở nên mềm mại, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Thẩm Tinh Thần nói: “Cậu đừng có mà chê vội, chốc nữa còn có đồ ăn ngon.”
Giản Tinh Tuế nghi hoặc: “Là sao?”
Thẩm Tinh Thần vô cùng đắc ý.

Giản Tinh Tuế quay đầu lại, phát hiện cách đó không xa có một người phụ nữ từ cửa bước tới.

Bây giờ đã là cuối thu, bà mặc một chiếc váy lông dê trắng, khoác một kiện áo khoác dệt, trước ngực dùng đá quý tinh xảo làm cài áo, mái tóc đen nhánh bồng bềnh xõa đến bả vai.

Bà thoạt nhìn đã gần tứ tuần, toàn thân toát ra vẻ đẹp ôn nhu, dịu hiền.
Dải lụa bay bay trong không khí, bốn mắt chạm nhau từ xa xa.
Giản Tinh Tuế đứng hình, trong lòng xông lên cảm giác kỳ lạ.

Cậu chẳng biết phải làm gì, cũng chẳng biết nên nói lời nào.
Thẩm Tinh Thần gọi: “Mẹ, sao giờ mẹ mới tới vậy?”
“Trời mưa nên mẹ bị kẹt xe.” Từ Ân Chân nhẹ nhàng mở miệng.

Như dáng hình, giọng nói của bà cũng vô cùng ôn nhu, trên tay xách không ít đồ: “Còn mong đừng trễ giờ, may là vẫn kịp tới.”
Thẩm Tinh Thần không nghĩ mẹ hắn chỉ tới một mình.
Hôm nay, bà ăn mặc vô cùng chỉn chu giống như đã thay đồ trang điểm từ sớm, chuẩn bị kĩ càng rồi tới đây.
Thẩm Tinh Thần chạy tới xách đồ: “Sao mẹ mua nhiều đồ thế? Có phải còn mua cho con không? Cái nào là quà vậy mẹ?”
“Không phải.” Từ Ân Chân nói: “Đều là quà của Tinh Tuế.”
Thẩm Tinh Thần không tin nổi:?
Từ Ân Chân chậm rãi bước tới trước mặt Giản Tinh Tuế, ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ.

Giản Tinh Tuế đứng dưới ánh đèn, so với Thẩm Tinh Thần thì thấp hơn một cái đầu nên cả người nhìn vừa gầy vừa yếu.

Khuôn mặt vô cùng non nớt giống Thẩm Tinh Thần tới năm sáu phần đang mê mang nhìn bà.

Bộ dáng này thật là ngoan ngoãn tới mức khiến người ta thương tiếc.
Mặc kệ như nào, khi đứng trước mặt cậu, Từ Ân Chân luôn cảm thấy thương xót: “Con…”
Giản Tinh Tuế cũng không chút do dự duỗi tay đỡ lấy tay bà, nhẹ nhàng nói: “Con chào bác.”
Bàn tay ấm áp bao bọc lấy đôi tay lạnh lẽo của Từ Ân Chân.
Khi cảm nhận được độ ấm, bà cũng không tự giác nắm lấy tay Giản Tinh Tuế: “Chào con.”
Thẩm Tinh Thần chen vào: “Mẹ, bánh kem mẹ mang tới ở đâu rồi?”

Cái hay không nói, chỉ biết chen miệng.
Từ Ân Chân hoàn hồn, nói tới việc này bà hơi xấu hổ: “À cái này hả? Mẹ định tự mình làm bánh, nhưng kết quả lại không được như mong đợi, thất bại nhiều lắm.

Cuối cùng chẳng còn biện pháp cứu chữa nên mẹ đã nhờ người đi mua rồi.”
Thẩm Tinh Thần hỏi: “Sao lại như vậy? Khả năng bếp núc của mẹ như thế mà người làm cũng cho mẹ xuống bếp sao?”
Cả nhà bọn họ không một ai biết nấu nướng.
Từ Ân Chân trừng mắt nhìn hắn.
Thẩm Tinh Thần hỏi tiếp: “Vậy mẹ nhờ ai mua rồi ạ?”
Khi Từ Ân Chân định mở miệng, cửa lại bị mở ra một lần nữa.

Một người đàn ông diện tây trang giày da từ ngoài bước vào.

Chắc hẳn anh vừa từ chương trình nào vội chạy tới, quần áo trên người vô cùng phẳng phiu.

Đã từ rất lâu, Phó Kim Tiêu mới xuất hiện với trang phục chỉn chu như vậy.

Khuôn mặt anh tuấn cùng khí chất ưu nhã khiến anh trở thành trung tâm của sự chú ý.

Anh xách theo túi đồ, cười cười với mọi người: “Tôi đến muộn rồi sao?”
Từ Ân Chân nói: “Bác cũng vừa mới tới, vất vả cho Kim Tiêu rồi.”
“Sao lại nói vậy, phu nhân khách khí quá.” Phó Kim Tiêu đi vào: “Thực ra cháu đã đặt trước xong xuôi rồi, lẽ ra phải tới từ sớm.

Nhưng thời tiết chỗ tổ chức sự kiện ảnh hưởng nên thiếu chút nữa đến muộn.”.

Ngôn Tình Ngược
Giản Tinh Tuế nghe mà như lọt vào sương mù, nhưng cậu vẫn bắt được một ý – “Thực ra đã đặt trước xong xuôi rồi”.
Là…sao?
Là đặt trước bánh kem cho cậu sao?
Làm sao bọn họ lại biết được? Giản Tinh Tuế như bị bánh từ trên trời rơi xuống đập tới choáng váng.

Cả người cậu cứ lâng lâng, một bên thấy vui đến phát sốt, một bên lại mơ màng như giấc mộng.
Phó Kim Tiêu đứng trước mặt cậu, cúi đầu mở miệng: “Đã lâu không gặp.”
Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng là đã lâu không gặp, anh vừa vội đi có việc sao?”
“Ừm, còn mấy chỗ phải hoàn thành.” Phó Kim Tiêu nhìn cậu: “May là còn kịp tới, không thì chẳng kịp ăn sinh nhật mất.

Hôm nay cậu mà bỏ lỡ cơ hội ước nguyện này thì định tới đâu để cầu mong sức khỏe dồi dào đây?”
Giản Tinh Tuế không tự giác cười: “Cảm ơn anh ạ.”
Hai người bọn họ trò chuyện khiến những người còn lại nhìn mà ngạc nhiên.
Thẩm Tinh Thần thần kinh thô không nói, Ninh Trạch với Ôn Sanh Ca lại không nghĩ tới Giản Tinh Tuế có thể nói chuyện với thầy Phó tự nhiên như vậy, cho bọn họ nói có khi còn sợ chết khiếp ấy chứ.

Hơn nữa anh Phó hình như đối xử với Giản Tinh Tuế cũng khác hẳn so với bọn họ.
Phó Kim Tiêu đặt bánh lên bàn: “Mở ra xem xem có bị dập không.”
Ninh Trạch vội vàng đi tới mở bánh.
Không những không bị đè nát, đây lại là bánh kem hai tầng xanh xanh, trên đỉnh còn cắm một ngôi sao sáng lóa mắt vô cùng đẹp.
Ninh Trạch và Ôn Sanh Ca hỗ trợ cắm nến.

Một lúc sau, xung quanh bánh bùng lên từng ngọn lửa vàng nho nhỏ nhìn vô cùng lung linh.

Hai người bọn họ đứng bên cạnh cười khanh khách: “Tuế Tuế, sinh nhật vui vẻ nha!”
Tới khi cảm nhận được hơi ấm từ ánh nến, Giản Tinh Tuế mới thấy mọi thứ chân thật.
Phó Kim Tiêu đứng cạnh, gọi cậu: “Giản Tinh Tuế.”
Giản Tinh Tuế xoay người.
Phó Kim Tiêu cong cong môi, lấy ra một chiếc vương miện chẳng biết từ chỗ nào.

Đây là chiếc vương miện mà chỉ thọ tinh mới được mang, hơn nữa lại là Phó ảnh đế tự tay trao, vẫy vẫy cậu: “Lại đây.”
Giản Tinh Tuế bước vài bước qua tới trước mặt anh.

Mỗi một bước, trái tim cậu lại nóng hơn vài phần.
Dưới dải lụa tung bay, cậu thanh niên do dự nhìn thần tượng của mình.

Đây là người mà cậu từng nghĩ rằng chẳng bao giờ có thể với tới, thế nhưng bây giờ lại đứng trước mắt như thể nằm mơ vậy.
Phó Kim Tiêu nhìn cậu, mở miệng: “Quà sinh nhật.”
Giản Tinh Tuế tới gần mới phát hiện chiếc vương miện nhỏ này không phải làm từ giấy, hơn nữa bên trong còn khắc chữ F vô cùng rõ, Nếu là người khác sẽ khó hiểu, nhưng Giản Tinh Tuế chỉ liéc một cái đã nhận ra: Chiếc vương miện này là kỷ vật 7 năm trước trong chương trình tuyển chọn mà Phó Kim Tiêu đã khiêu chiến lại thành công.
Đây là vương miện vinh quang chỉ dành cho center!
Giản Tinh Tuế không giả vờ nổi, cậu lắp bắp: “Này, cái này là…”
Con người Phó Kim Tiêu trầm lại, thấp giọng: “Cậu biết cái này.”
Giản Tinh Tuế càng lắp bắp, không biết có nên thừa nhận hay không.
“Đây là kỷ vật mà 7 năm sau khi vào ngành tôi lấy được lúc tham gia [Ca vương].” Phó Kim Tiêu ngắm nhìn vật trong tay, từ tốn tự thuật: “Khi ấy tôi cũng không nổi tiếng, fans cũng rất ít.

Sự thất bại khi tham gia [Ca vương] mùa 1 đã khiến nhiều người thoát fans.

Ngay cả bản thân tôi cũng hoài nghi không biết bản thân có làm được hay không.”
Phó Kim Tiêu cong cong môi: “Sau đó có một bạn fan luôn nhắn tin cổ vũ tôi mỗi ngày.

Câu cửa miệng của cậu ấy là Bị loại không phải không có năng lực.

Cậu ấy khiến tôi tin vào chính mình, tin rằng tương lai rồi sẽ có ngày tươi sáng.”
Khi ấy Giản Tinh Tuế còn nhỏ, lời nói ấu trĩ vô cùng.

Nhưng từ trước tới nay cậu lại không nghĩ tới vì sự nhiệt tình, tha thiết của mình thời niên thiếu có thể cổ vũ được một nghệ sĩ đang gặp khó, vì bản thân cậu kiên định đồng hành mà trợ giúp người nọ quay lại đỉnh cao.
Phó Kim Tiêu tới gần hơn, thấp giọng: “Hiện tại, tôi cũng đem vương miện này tặng cậu.”
Trong lòng Giản Tinh Tuế cồn cào sóng vỗ, không dám tin nhìn người trước mặt.
Đáy mắt lạnh nhạt của Phó Kim Tiêu giờ nhiễm đầy ý cười, thậm chí còn mang theo sự ôn nhu khó phát hiện.

Giọng của anh vừa trầm thấp lại từ tính: “Sinh nhật vui vẻ!”
Lời chúc gần kề bên tai khiến khóe mắt Giản Tinh Tuế đo đỏ.
Thẩm Tinh Thần ở phía sau nói: “Chời ơi, nhanh tới thổi nến được chưa vậy? Mọi người đang chờ ăn hết rồi!”
“…”
Không khí trong phòng trầm lại.
Giản Tinh Tuế vội lấy lại tinh thần, chạy trở về nói: “Đây, đây…”
Cậu đứng cạnh bánh kem, thấy Từ An Chân đứng đó thì cười cười với bà rồi chắp tay trước ngực cầu nguyện.


Không giống như từng nói sẽ cầu sức khỏe an khang, dưới ánh nến bập bùng, cậu ước rằng giây phút hạnh phúc này có thể kéo thật dài, hy vọng rằng tất cả mọi người ở đây sẽ luôn khỏe mạnh, vô tư vô lo.
Trong phòng an tĩnh như vậy trái ngược hẳn với bên ngoài tầm tã mưa to, sấm chớp đùng đùng.

Từ Ân Chân đứng bên cạnh nhìn không chớp mắt đứa nhỏ trước mặt.

Ngũ quan của cậu có năm sáu phần giống Thẩm Tinh Thần, đặc biệt khi buông mày xuống lại càng không khác chút nào.
Giật mình hoảng hốt…
Dáng hình Giản Tinh Tuế trùng khớp với đứa bé mà Từ Ân Chân từng mơ thấy.
Mọi người đều nói rằng đứa bé kia đã chết, nói rằng thần kinh của bà có vấn đề.

Nhưng mỗi khi ngủ, Từ Ân Chân luôn mơ thấy đứa bé kia chạy theo khóc sướt mướt gọi mẹ mẹ mẹ.

Con bà không phải đứa trẻ ầm ĩ, trái lại còn vô cùng hiểu chuyện.

Trong giấc mơ của bà, đứa bé chậm rãi lớn lên.
Từ Ân Chân vẫn luôn mơ thấy con mình, trong mơ bà chứng kiến từ góc nhìn thứ ba, từ đằng xa mà ngắm con.
Nhìn con tập tễnh học bước, nhìn con ê a học nói, nhìn con chậm rãi cao lên, nhìn con thút thít khóc một cách bất lực, nhìn con bị bắt nạt mà chẳng thể làm gì.

Rồi dần dần, dáng hình đứa nhỏ này trong giấc mơ ngày càng trở nên mơ hồ, nhưng bà lại càng nhớ cậu.
Thẩm Tinh Thần nói: “Ước xong rồi thì mở quà thôi.

Mẹ, mẹ mua những gì vậy?”
Từ Ân Chân hoàn hồn, lông mi khẽ run.

Sau khi xử lý xong cảm xúc của mình, bà mới tới cạnh bàn, sửa sang lại một chút mới cười cười với Giản Tinh Tuế: “Bác không biết con thiếu cái gì nên tự mua theo ý mình.

Cũng không biết con có thích hay không?”
Giản Tinh Tuế đi tới cạnh bà: “Tốn của bác nhiều rồi.”
Từ Ân Chân lắc đầu.

Bà từ từ bóc quà, đưa cho cậu xem: “Đây là đai bảo vệ đầu gối.

Khi bác xem trực tiếp có thấy lúc tập nhảy đầu gối con hay đập xuống sàn nên mua để nhỡ đâu thật sự cần tới.

Còn có, cái này là thuốc bổ canxi.

Bác thấy con gầy quá, hơn nữa còn nghe nói thời gian vừa qua còn sinh bệnh.

Nhất định phải chú ý sức khỏe có biết không.

Còn có cái này nữa, bác cũng không biết con có thích hay không, cái này là…”
Bà luôn miệng nói chuyện, nhưng đứa nhỏ trước mặt bà vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe.
Sau khi Từ Ân Chân vụng về giải thích xong, ngẩng đầu lên liền nhận được ánh mắt ôn nhu.

Giản Tinh Tuế cầm đồ, hơi câu nệ và thẹn thùng: “Thích ạ.”
“Nhưng mà..

có phải quý quá hay không?” Giản Tinh Tuế cầm mấy thứ này mà hoảng loạn: “Từ trước tới nay con chưa nhận được nhiều quà tới vậy…”
Từ Ân Chân thấy đứa nhỏ gầy yếu trước mắt bối rối cầm đồ.

Bộ dáng bị kinh hãi của cậu khiến bà có chút đau lòng.
Đã rất nhiều năm trôi qua, bà vẫn luôn khó khăn vượt qua ngày này.

Bởi bà nghĩ rằng, nếu đứa bé kia mà không chết thì hôm nay chính là sinh nhật của con bà.

Cậu sẽ như thế nào? Cậu thích cái gì đây? Phải chuẩn bị quà như nào? Chắc hẳn giờ cậu đã lớn rồi, liệu có sống tốt không?
Nhưng hôm nay, bà lại không thấy cô đơn như trước.

Khi nhìn Giản Tinh Tuế, trong lòng bà trào lên một cảm giác kỳ lạ như thể trái tim đã được lấp đầy.
Đoàng!
Bên ngoài lại có một tia sét nổ vang làm Từ Ân Chân sợ run.
Bà nhìn Giản Tinh Tuế trước mắt, vô thức nhẹ nhàng đưa tay hỏi: “Bác có thể ôm con một cái được không?”
Giản Tinh Tuế sửng sốt, chẳng hiểu vì sao Từ Ân Chân lại hỏi vậy.

Nhưng bản thân lại không bài xích, cậu đặt đồ sang một bên, cười cười: “Được ạ.”
Bên ngoài là tiếng mưa lách tách rơi, bên trong có cậu thanh niên đứng dưới ánh đèn, đôi mắt nhợt nhạt tươi cười nhìn bà.
Giật mình, Từ Ân Chân dường như thấy được đứa con nhỏ trong mộng luôn leo đẽo chạy theo gọi “mẹ mẹ mẹ”.

Sau cùng, đứa nhỏ chậm rãi bị bóng đêm nuốt chửng, mà bà làm sao cũng chẳng thể chạm vào cậu, cũng chẳng thể giữ lại được gì ngoài nỗi tuyệt vọng xé tim xé gan.
Từ Ân Chân chậm rãi bước tới phía Giản Tinh Tuế.

Trong giấc mơ, bà luôn muốn níu kéo, dang tay ôm con và kết quả luôn luôn là chẳng ôm được gì cả.

Nhưng lần này, bà lại ngã vào lồng ngực ấm áp.
Bà không ôm hụt.
Bà vậy mà bắt được rồi.
Hơi thở Từ Ân Chân gấp gáp.

Trong sự bi thương sóng cuộn biển trào, bà ôm chặt Giản Tinh Tuế, chẳng thể ngăn nổi nước mắt của mình: “Con ơi…”
Giản Tinh Tuế tưởng chỉ là một cái ôm đơn thuần.

Nhưng khi tiếp xúc da thịt, nhất là khi thấy cặp mắt bi thương kia, từ trong thâm tâm cậu bỗng trào lên một nỗi xúc động.

Đây là cảm xúc xa lạ mà chính cậu cũng chẳng biết nên làm như nào mới tốt.

Bên tai là tiếng gọi nức nở của Từ Ân Chân, Giản Tinh Tuế khẽ run.

Tay cậu như không thuộc quyền khống chế của bản thân mà ôm lấy Từ Ân Chân, cầm lòng không đậu lẩm bẩm gọi: “Mẹ…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.