Đọc truyện Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn – Chương 22
Đầu lưỡi mềm mại bọc đầy Ngũ sắc lộ sau đó liếm qua miệng vết thương trên cổ tay nàng.
Đau đỡn chỗ miệng vết thương dần dịu xuống, trước đó do đau đớn nên cảm giác kích thích do môi lưỡi Cố Giáng mang lại không khiến người ta chú ý nhưng sau khi đau đớn rút lui thì cảm giác ấy lập tức trở nên rõ ràng lên đến đỉnh điểm.
Nhiếp Âm Chi cắn môi, cổ tay run rẩy, ruột gan có một loại cảm giác ngứa ngáy kì lạ, nàng muốn rút tay lại nhưng cơ thể lại không có chút sức lực nào.
Tiếng liếm dính dớp truyền vào trong tai, cả người Nhiếp Âm Cho xấu hổ đến nóng bỏng cả người.
“Cố Giáng…..” Nàng nhẹ giọng gọi.
“Ừm.” Một tiếng đáp lại này đậm giọng mũi, lười biếng kéo dài âm cuối, bàn tay túm lấy vạt áo hắn bất giác siết chặt, cảm thấy trong lòng mình như bị gãi nhẹ một cái, ngứa càng thêm ngứa.
Nhiếp Âm Chi không ngoan ngoãn ngọ nguậy, Cố Giáng đưa bàn tay ra giữ lại sau eo nàng.
Lần đầu tiên Nhiếp Âm Chi cảm nhận được bàn tay hắn thì ra lại lớn đến thế, dính sát lên đường cong hõm lưng, lòng bàn tay nóng đến mức nàng muốn rụt cả người lại.
Lực đạo trên eo nàng lại đè nặng hơn một chút.
Nhiếp Âm Chi bỏ cuộc, muốn dùng nói chuyện để rời đi sự chú ý của mình: “Bây giờ ngươi cảm thấy thoải mái hơn chưa?”
“Ừm.” Cố Giáng đỡ nàng ngồi dậy, hỏi: “Ngươi còn đau không?”
“Không.
Miệng vết thương khép lại rồi, dính dính nhớp nhớp toàn là nước miếng của ngươi.” Nhiếp Âm Chi tỏ ra ghét bỏ lôi khăn tay ra: “Lau khô cho ta đi.”
Cố Giáng cúi đầu, vô cùng nghe lời lau tay cho nàng: “Lần sau đừng tự cắt tay vì ta nữa.
Nếu muốn đút máu thì chọc một lỗ trên ngón tay là được.”
Hiệu quả trị liệu của Ngũ sắc lộ vô cùng tốt, trên cổ tay trắng nõn không hề có dấu vết gì lưu lại, chỉ là bị hắn hút đến mức phiếm hồng, giống như một đóa sơn trà ửng đỏ nở trên cổ tay.
“Nhưng ngón tay có rất ít máu đó.”
Cố Giáng nói: “Như vậy là đủ rồi.”
“Vậy được.” Nhiếp Âm Chi vui vẻ đồng ý, dù sao cắt cổ tay cũng đau hơn cắt ngón tay nhiều, Cố Giáng nếu muốn như vậy thì nàng tất nhiên sẽ không từ chối.
Ma đầu so với cún con nàng nuôi lúc nhỏ ngoan hơn nhiều.
Nhiếp Âm Chi nghiêng đầu, mái tóc dài trượt xuống đầu vai, cúi người nhìn vẻ mặt của hắn, dùng thái độ nghiêm túc hỏi: “Bây giờ ta có thể sử dụng “Cộng tình” không? Ta muốn biết cảm giác của ma như ngươi sau khi uống máu ta là như thế nào.”
Cố Giáng ngẩng đầu lên, Nhiếp Âm Chi cũng ngồi thẳng dậy, đôi mắt tràn ngập chờ mong nhìn hắn.
Cố Giáng lau khô cổ tay cho nàng xong, do dự một chút sau đó híp mắt nằm xuống: “Được.”
Biết ngay hắn sẽ không từ chối nàng mà.
Nhiếp Âm Chi bò đến bên giường, nằm xuống cạnh hắn, sau đó thúc giục chú ấn trên cổ tay, một sợi tâm niệm theo kinh mạch quấn lên kim mầm, thấm vào phiến lá con màu ánh vàng duy nhất trên đó.
Nàng đợi một lát, sao lại không có cảm giác gì nhỉ? Chẳng lẽ chú thuật của nàng bị sai rồi?
Nhiếp Âm Chi ngồi dậy, móc từ trong giới tử ra quyển trục Cộng sinh chú, xem lại chú thuật “Cộng tình” một lần nữa.
Chú thuật “Cộng tình” có hai nhánh con, nhanh thứ nhất là đem tâm niệm của chủ nhân áp lên người bị trói buộc, thay đổi suy nghĩ của bọn họ một cách vô tri vô giác sau đó đạt được mục đích người bị khống chế cam tâm tình nguyện làm việc vì mình.
Nhánh thứ hai chính là để nhìn trộm cảm xúc của người bị trói buộc, thời thời khắc khắc cảm nhận được dao động nội tâm của bọn họ, ngăn chặn khả năng bị phản bội từ trong trứng nước.
Chú thuật này đáng sợ đến mức nào chỉ cần nhìn một cái thuật pháp nhánh thôi là hiểu.
Trước đó Nhiếp Âm Chi đã thành công chia sẻ cảm xúc của mình với Cố Giáng, không lý nào bây giờ lại thất bại được.
Nàng không nhịn được đi chọt Cố Giáng: “Không phải ngươi nói rất thoải mái à? Vì sao ta không cảm nhận được tí xíu nào cảm giác của ngươi thế?”
Nàng vừa dứt lời liền cảm nhận được cảm xúc chầm chậm của Cố Giáng chảy tới.
Nếu nói cảm xúc của Nhiếp Âm Chi mạnh mẽ như sóng, khí thế bừng bừng lao tới, ngang ngược quét một vòng trong lòng ngươi sau đó nghênh ngang rời đi thì cảm xúc của Cố Giáng giống như một dòng suối, thậm chí còn không bằng một dòng suối, dòng suối người ta còn chảy đó, còn có tiếng kêu róc rách, trong khi cảm xúc của hắn lại lặng yên không một tiếng động, chậm rãi từ từ tràn vào.
Nhiếp Âm Chi nằm lại xuống bên cạnh hắn, cả người giống như đang ngâm trong nước ấm.
Đột nhiên Nhiếp Âm Chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, nàng nghiêng người về phía Cố Giáng, dính sát vào người hắn, sau khi tìm được một vị trí thoải mái thì khép mắt lại.
Nàng thậm chí còn không cởi váy, làn váy trải tung trên giường, đuôi con khổng tước thêu bằng chỉ bạc xòe rộng, một nửa vương trên người Cố Giáng.
Thỏ xám vẫn ngồi chờ ở bên ngoài.
Thực ra cách âm quyết mà Nhiếp Âm Chi bày ra không có tác dụng với hắn, chẳng qua có Cố Giáng ở đây nên Phong Hàn Anh mới không dám lỗ mãng.
Hồng Diệp treo lơ lửng trên không trung mới là thứ chặt đứt mọi khả năng nhìn trộm của hắn.
Phong Hàn Anh đợi cả nửa ngày mới ý thức được bên trong đang làm cái gì, trước kia đều là hắn khiến người khác ở bên ngoài chờ để tìm hoan, bây giờ hắn rốt cuộc cũng biết được cảm giác của người bên ngoài ngồi chờ là như thế nào rồi.
Thỏ xám nghẹn khuất ở bên ngoài dậm chân, trong lòng tràn ngập ý nghĩ muốn giết người để hạ hỏa, nhảy tới nhảy lui trong phòng cuối cùng ngại ngùng nhảy về ngồi xổm ở một góc xa xa.
Tới buổi tối, tiểu nhị mang cơm canh mà Nhiếp Âm Chi đặt lên, gõ cửa cả nửa ngày.
Phong Hàn Anh liếc nhìn bên trong một cái, Hồng Diệp vẫn tận trung với cương vị công tác treo trước giường, người bên trong cũng không có nửa điểm suy nghĩ muốn ra ngoài, Phong Hàn Anh bị tiếng gõ cửa làm phiền lòng, hắn nhảy đến phía sau cửa, hung tợn gào lên: “Cút, còn gõ nữa ta băm tay ngươi!”
Tiểu nhị bị sát khí tràn ra từ khe cửa dọa đến mức cả người run rẩy, suýt chút nữa thì làm nghiêng cả khay cơm trong tay: “Khách…khách quan bớt giận…” Sau đó hoảng hốt chạy đi.
Ánh mặt trời dần nhạt màu, bên trong màn giường tối mịt, chỉ thấy được làn váy trắng của Nhiếp Âm Chi.
Cố Giáng ngủ rất an tĩnh nhưng lại rất thích lăn lộn, bên cạnh có nhiều hơn một người khiến mỗi lần hắn định trở mình đều bị vướng víu, vô cùng không quen.
Theo bản năng hắn muốn đá người đi, nhưng quanh mũi lại phảng phất ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, hắn sẽ đột nhiên giật mình, mơ mơ màng màng nghĩ, à, đây là Nhiếp Âm Chi, không được đá, nếu đá sẽ bị đánh.
Sau đó đành phải giơ tay ôm nàng vào lòng.
Trong lúc ngủ Nhiếp Âm Âm Chi mơ hồ cảm thấy mình bị người ta lăn tới lăn lui, chốc chốc thì bị ôm vào, chốc chốc lại bị đây ra, đến lúc bị ép tới mức không thở nổi nàng mới nhịn không được rầm rì sau đó lật người nằm gối lên người Cố Giáng.
Làn váy đuôi khổng tước bị tư thế ngủ lộn xộn của Cố Giáng làm cho nhăn nhúm không ra hình dạng gì, cùng với áo ngoài huyền sắc cuộn vào nhau, rối thành một cục.
Ánh mặt trời bên ngoài lại dần dần sáng ngời, phía chân trời lộ ra ánh sáng trắng bụng cá.
Lúc cảm giác đau đớn xông vào ý thức, Nhiếp Âm Chi lập tức tỉnh lại.
Nàng mờ mịt mở mắt ra, sờ lên cổ mình, không hiểu vì sao lồng ngực lại cảm thấy đau đớn như bị kim chấm, giống như thứ nàng đang hít vào phổi không phải là không khí vậy.
Sau đó Nhiếp Âm Chi mới hậu tri hậu giác nhận ra đây là cảm giác của Cố Giáng.
“Cộng tình” nàng quên chưa tách ra.
Thực ra nàng không trực quan cảm nhận được “đau”, mà nàng chỉ cảm nhận được “hắn đang cảm thấy đau”, “hắn cảm thấy như bị kim châm” mà thôi.
Cố Giáng vẫn chưa tỉnh, hắn đã quen với chuyện này rồi.
Nhiếp Âm Chi có chút hoảng hốt, sau khi hiệu quả máu của nàng hết, nàng cảm nhận được uy áp vô hình đang ngày một đè nặng lên người hắn, đây không phải áp chế của tu sĩ cấp cao mà nó càng mạnh mẽ hơn, nặng nề hơn, nó chính là sự bài xích của thiên địa.
Mỗi hơi thở hắn hít vào đều khó chịu đến như vậy.
Nhiếp Âm Chi cũng đã đoán được phần nào lúc trước vì sao Cố Giáng lại không có hô hấp, không có nhịp tim rồi, có lẽ cũng giống như phương pháp lúc trước hắn dùng để chạy trốn.
Chẳng qua lúc đó hắn chỉ lừa gạt những tu sĩ xung quanh mà thôi, còn bây giờ hắn phải lừa gạt cả thiên địa thì mới có thể thoải mái hơn một chút.
Nhiếp Âm Chi cảm thấy khó chịu, nàng muốn cắt tay cho Cố Giáng chút máu.
Tay bị người ta nắm lấy, Cố Giáng xoa mi tâm: “Đút ăn như ngươi sớm muộn gì cũng thiếu máu mà chết.
Nhiếp Âm Chi, máu của ngươi với ta không phải là thuốc, nhiều quá cũng không tốt.”
Lúc này Nhiếp Âm Chi nhớ ra ma đầu uống máu quá liều sẽ bị nàng tiễn đi.
Máu của nàng chỉ giúp hắn cảm thấy thoải mái trong chốc lát, cũng giống như tằm ăn ma khí của hắn.
“Cái gọi là thần nữ xem ra thực sự là khắc tinh ông trời phái đến để tiêu diệt các ngươi rồi.” Truyền thuyết dân gian xem ra cũng không hoàn toàn là chuyện ngàn lẻ một đêm, chỉ là theo thời gian ít người biết đến nên mới thành truyền thuyết, “Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Nếu ngươi khó chịu thì tách “cộng tình” ra.” Cố Giáng vỗ đầu trấn an nàng: “Chuyện này với ta rất bình thường, không có gì quan trọng cả.”
Nhiếp Âm Chi ghé vào ngực hắn, tay lót dưới cằm: “Ma nghiệp chướng nặng nề như vậy sao? Đến mức phải chịu quy tắc áp chế của thiên địa?”
Cố Giáng cười một tiếng, lồng ngực hơi phập phồng: “Cái gọi là ma chỉ là do trái với người khác mà thôi.
Người chân chính phải gánh chịu thiên áp (uy áp của trời) chỉ có ma tổ.
Trước mắt tính đến vị ma tổ trút hơi thở cuối cùng thì có tổng cộng năm vị, ma tu chỉ là mượn ma khí của ma tổ để tu luyện thôi.”
Nhiếp Âm Chi không hiểu biết về ma nhiều lắm, nàng chỉ biết ma khí thực sự khác nhau, được đặt bằng các tên khác nhau.
Ma khí của Phong Hàn Anh, cũng chính là ma khí của Cố Giáng, tên là “Huyết minh nguyệt.”
Ma khí trên tay hắn bình thản nhẹ nhàng, nhìn thoáng qua thì không có mãnh liệt bức người như các ma khí khác nhưng nếu thực sự nổi lên sát tâm thì ma khí đó có thể không đau không ngứa trực tiếp biến ngươi thành vũng máu loãng.
Trước khi Cố Giáng ra ngoài chỉ có Phong Hàn Anh có ma khí như thế.
“Huyết minh nguyệt?” Cố Giáng đọc lại cái tên này một lần nữa, nghe có vẻ không thích không ghét, tóm lại là thích gọi là gì thì gọi, thế nào cũng được.
Nhiếp Âm Chi lại tò mò hỏi tiếp: “Ngươi nói có năm vị, vậy bốn người còn lại thì sao? Họ đang ở đâu?”
Cố Giáng lắc đầu: “Ta mới gặp bọn họ một lần lúc ta đọa ma.” Lúc hắn đọa ma chính là lúc bị chính ma lưỡng đạo không dung, chính là dùng “sát” để tạo ra một con đường sống.
“Thì ra ngươi là ma đầu có tư lịch nhỏ nhất, bảo sao ngươi chỉ có một tiểu đệ là Phong Hàn Anh.” Cho nên thực ra Cố Giáng không phải là lão ma đầu mà hắn cũng chỉ là tiểu ma đầu thôi.
Nhiếp Âm Chi bị chính suy nghĩ này của mình chọc cười.
“Tiện tay nhặt được thôi.” Cố Giáng thì thầm, sau đó lại chuẩn bị ngủ.
Nhiếp Âm Chi không quấy rầy hắn nữa, nàng ngồi dậy, lôi tà váy nhăn nhúm bị nằm đè lên ra, lấy gương ra soi.
Hôm qua không rửa mặt đã đi ngủ, bây giờ son phấn trên mặt bị trôi hết sạch rồi, son môi cũng lem luốc, tóc tai cũng lộn xộn.
Nhiếp Âm Chi hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.
Thân là một tiểu thư khuê các, từ nhỏ nàng đã học tập phong thái lễ nghi, lúc ngủ cũng luôn quy củ, đây là lần đầu tiên nàng khiến bản thân ngủ thành cái dáng này.
Nàng quay đầu trợn mắt nhìn đầu sỏ gây tội, nhưng đến khi nhìn thấy vết son hồng hồng trên tai Cố Giáng lập tức nóng mặt, giận dữ gì cũng tiêu hết, chột dạ nghiêng người tới lau sạch vết son.
Nhiếp Âm Chi nhìn thoáng qua bên ngoài qua màn giường sau đó phát hiện thỏ xám vẫn đang cuộn tròn ở cửa, Phong Hàn Anh thế nhưng lại không trốn đi.
Biết thế nàng đã hạ cả màn che gian trong với gian ngoài rồi, có người bên ngoài nên nàng đành phải tahy quần áo bên trong màn giường sau đó mới vén màn lên đặt chân xuống đất.
Thỏ xám canh giữ ở cửa lập tức quay đầu nhìn về phía nàng.
Nhiếp Âm Chi ở gian trong rửa mặt xong xuôi, lại ngồi trước gương trang điểm chải tóc xong xuôi một lúc lâu sau mới ra ngoài.
So với trang điểm tỉ mỉ của hôm qua thì hôm nay nàng tuy tiện hơn nhiều, tóc búi cao, chỉ đẹo một bộ diêu nhỏ, trên mặt cũng không đánh phấn, mặc một chiếc váy lụa màu đỏ nhạt, vạt váy màu sắc đậm dần, giống như nhiễm nắng chiều.
Nhiếp Âm Chi nói: “Không ngờ ngươi cũng rất hiểu chuyện.” Còn canh gác cho bọn họ nữa.
Nàng ta đắc ý chẳng qua vì bò được lên giường của Cố Giáng mà thôi.
Phong Hàn Anh ghét nhất là nữ nhân vênh váo đắc ý.
Con thỏ không vui nhìn nàng chằm chằm.
Nhiếp Âm Chi không thích ánh mắt của hắn, vừa vặn bây giờ nàng cũng đang đói, cho nên nàng quyết định làm nốt chuyện hôm qua nàng chưa làm xong.
Phong Hàn Anh thấy nàng muốn bắt mình, chân ngắn lập tức nhảy khắp nơi trong phòng chạy trốn.
Thần thức của hắn đang bị khóa trong cơ thể con thỏ này, không cách nào thoát thân để tá thi lên người thứ khác, đường đường là một Ma Tôn thế nhưng lại bị một tu sĩ Kim Đan đuổi chạy vòng vòng trong phòng.
Một kiếm tu Kim Đan như này trước kia hắn vung tay một cái có thể chụp chết mười tên.
Nhiếp Âm Chi túm được hắn, xách lỗ tai con thỏ lên đi ra ngoài.
“Ngươi muốn làm gì?” Phong Hàn Anh có một dự cảm xấu.
“Hôm qua ta nói rồi mà, ta muốn mang ngươi đi phòng bếp nướng.” Nhiếp Âm Chi nói.
Một sợi thần thức của Phong Hàn Anh bị nhốt trong cơ thể của con thỏ, không khác gì khiến hắn sống sờ sờ trải nghiệm cảm giác bị lột da nướng lên, tàn nhẫn hơn một chút còn phải trải qua cảm giác bị người ta cắn từng miếng một nữa.
Sau khi ra khỏi cửa, khí thế của thỏ xám lập tức trở nên sắc bén, bên trong đôi mắt thỏ là hàn quang khiến người khác khiếp sợ.
Giọng nói trầm thấp của Phong Hàn Anh vang bên tai nàng, cảnh cáo nói: “Lá gan ngươi lớn đấy.
Có biết bản tôn là ai không?”
Nhiếp Âm Chi không chút sợ hãi nói: “Phong Hàn Anh.
Ta biết nha, là Ma Tôn khiến cho Tu chân giới không được bình yên, mười năm trước bị phong ấn trong Vạn Ma Quật.”
Thỏ xám quẫy quẫy chân: “Nếu biết thì ngươi nên rõ đắc tội bản tôn sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Nhiếp Âm Chi dừng bước: “Ngươi nói đúng.” Nàng quay đầu đi ngược trở lại: “Không bằng chúng ta nói chuyện này trước mặt sư tôn của ngươi đi.
Mắt ngươi có phải mù rồi hay không mà không nhìn được thế? Hay ngươi vẫn tưởng ta chỉ là một món đồ chơi của Cố Giáng? Nói cho ngươi biết, bây giờ sư tôn của ngươi vô cùng mê luyến ta, ta bảo hắn đi hướng đông hắn tuyệt không dám đi hướng tây, ta bảo hắn bắt con thỏ hắn tuyệt không đi giết con gà.”
Phong Hàn Anh trầm mặc trong chốc lát, sau đó chịu thua: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Nhiếp Âm Chi xách con thỏ ngồi xuống chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ trong phòng, đặt hắn lên bàn: “Có thế chứ.
Chúng ta đều là người một nhà, có gì từ từ nói.”
Con thỏ dậm chân, rõ ràng không tán thành.
“Ta tên là Nhiếp Âm Chi, ngươi có thể gọi ta là….” Nhiếp Âm Chi nghĩ nghĩ một chút, sau đó không biết xấu hổ nói: “Sư nương.”
Phong Hàn Anh muốn cười:…….