Đọc truyện Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn – Chương 21
Nhiếp Âm Chi lập tức cảm thấy hoảng hốt, dán lỗ tai lên lồng ngực hắn, bên trong hoàn toàn im lặng, lại đi kiểm tra mạch đập và hơi thở của hắn, càng sờ càng cảm thấy lạnh ngắt như băng.
“Cố Giáng…..” Nhiếp Âm Chi duỗi tay đẩy hắn, giọng nói run run.
Vài lần thử muốn xâm nhập vào thần thức của Cố Giáng để kiểm tra ý thức nhưng đều không có kết quả.
Sao lại thế này, sao hắn có thể vô thanh vô thức mà chết như thế chứ? Chẳng lẽ là vì lúc ở Vân Cấp Tông đỡ một kích của đại trận hộ sơn nên bị thương sao? Vì không muốn để tiên môn nhìn ra manh mối nên mới cố giấu nàng suốt dọc đường đi, giả vờ không có chuyện gì? Tới nơi này rồi mới như nỏ mạnh hết đà nên mới vội vã xông vào khách điếm như vậy?
Cố Giáng, sao ngươi lại ngốc nghếch như vậy chứ?
Biến cố này quá bất ngờ, đầu óc Nhiếp Âm Chi rối loạn, có vô số suy nghĩ lướt qua nhưng nàng không bắt được cái nào, lúc tay nàng ôm lấy mặt hắn thì nước mắt trên mặt đã rơi lã chã như mưa.
“Cố Giáng…..!Hu hu….!vì sao….!tại sao ngươi lại…..” Nhiếp Âm Chi đã không nói trọn câu được nữa, thậm chí chính bản thân nàng cũng không biết nàng muốn nói gì.
Rõ ràng một khắc trước nàng còn vui vẻ suy nghĩ về bữa tối, lúc tắm còn suy nghĩ tiếp theo bọn họ nên đi đâu, muốn đợi Cố Giáng tỉnh ngủ để hỏi ý kiến của hắn.
Sét đánh giữa trời quang cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Khoé mắt Nhiếp Âm Chi liếc thấy làn đạn đang thổi qua, cắn chặt răng, lệ khí không chịu khống chế nảy sinh trong lòng, linh khí quanh người dao động kịch liệt, tròng mắt lấp loé hồng quang, dấu hiệu tẩu hoả nhập ma.
Đao Hồng Diệp vang lên ong ong, giống như thấp giọng nức nở, ma khí trên đao bị một lực lượng vô hình lôi kéo về phía Nhiếp Âm Chi.
Nhiếp Âm Chi nghĩ, cốt truyện chó má gì chứ, nàng mới không thèm quan tâm đến cốt truyện, nàng sẽ đoạ ma, sẽ khiến tất cả mọi người phải trả đại giới.
Sau đó……!
Cố Giáng mở mắt.
Trong miệng có quá nhiều Ngũ sắc lộ khiến hắn suýt chút nữa bị sặc, rầm rì nuốt xuống, cả khuôn mặt đều là sự gắt ngủ, mơ hồ nói: “Nhiếp Âm Chi, ngươi thật là ồn ào!”
Hắn dùng ánh mắt mông lung vì buồn ngủ, khó hiểu liếc nhìn về phía trường đao của mình, sau đó nhìn về phía người khóc như hoa lê đái vũ, đôi mắt đỏ rực trước mặt.
Nhiếp Âm Chi nghẹn lại, linh lực đang dao động mãnh liệt trong kinh mạch cũng sững lại, ma khí đang bị kéo về phía nàng cũng chui ngược trở lại bên trong Hồng Diệp.
Chắc tạm thời nàng chưa nhập ma được rồi.
Cố Giáng nhìn rõ dáng vẻ của nàng xong lập tức tỉnh cả ngủ, ngồi dậy nâng cằm nàng lên: “Ngươi khóc cái gì? Làm sao thế?”
Nước mắt Nhiếp Âm Chi rơi trên mặt hắn lúc trước theo động tác ngồi dậy của hắn chảy xuống, rơi vào miệng hắn, thật là mặn.
Nhiếp Âm Chi mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm, hơi hé miệng, không nhịn được nấc cụt một cái, nhất thời không nói nên lời nên chỉ có thể lắc đầu.
Cố Giáng nhíu mày, lần đầu tiên hắn thấy Nhiếp Âm Chi khóc thành như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy bực bội một cách kì lạ.
Hắn cảm nhận được trên người Nhiếp Âm Chi một hơi thở khác, ánh mắt chìm xuống, ma khí quanh người đột nhiên trở nên âm trầm, duỗi tay giúp nàng lau nước mắt, tiện tay kéo áo ngoài khoác lên người: “Ngươi ở đây chờ ta.”
Cố Giáng ngoắc ngón tay, Hồng Diệp lập tức dựng đứng lên trong không trung, ánh đao tạo thành một tầng kết giới phòng ngự trong phòng trong khi người thì đã sớm biến mất.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Nhiếp Âm Chi hoàn toàn không kịp ngăn cản, càng không biết Cố Giáng chạy đi đâu, chạy đi làm gì.
Màn giường nhẹ nhàng rơi xuống, Nhiếp Âm Chi tự vỗ ngực cho thuận khí, chậm rãi bình ổn cảm xúc đại hỉ đại bi phập phồng lên xuống từ chuyện ma đầu đột nhiên chết đi, rồi lại đột nhiên sống lại, còn đột nhiên chạy loạn nữa.
Sau đó suýt chút nữa bị sự ngu xuẩn của mình chọc phát khóc.
Tình thế cấp bách nàng đã quên mất chuyện Cố Giáng với nàng còn có cộng sinh chú.
Bây giờ chú thuật của nàng chỉ trói định độc đinh với mỗi một người là hắn, nếu Cố Giáng chết thì nàng cũng sẽ chết, làm gì còn chỗ cho nàng khóc tang vì Cố Giáng chứ.
Nhiếp Âm Chi cởi bỏ dải lụa trên cổ tay xuống, câu ra chú ấn, phiến lá con trên kim mầm nhẹ nhàng rung động, ánh vàng rực rỡ, trong suốt óng ánh, sức sống bừng bừng, vô cùng khoẻ mạnh cường tráng.
Nàng lau lung tung nước mắt trên mặt, ôm đầu vùi mặt vào gối, không thể nhịn được tự mắng mình: “A a a a a a!!! Sao ngươi lại ngu như thế chứ!!!”
Cũng may Cố Giáng chạy đi mất rồi, nếu không bị hắn biết được nàng tưởng hắn chết nên khóc thành cái bộ dáng như quỷ kia thì Nhiếp Âm Chi nhất định sẽ xấu hổ và giận dữ muốn chết, chỉ hận không thể dùng đao đào một cái lỗ để tự chôn mình xuống.
Lúc nhỏ nàng từng nuôi một con chó con, sau đó không biết nó ăn phải thứ gì hỏng mà cũng mà ngủ dậy một giấc đột nhiên chết, khi đó Nhiếp Âm Chi cũng không buồn ăn không buồn uống khóc mấy hôm liền.
Huống chi là bây giờ nuôi một con tâm ma đầu như vậy.
Không sao, không mất mặt, dù sao Cố Giáng cũng không biết vì sao nàng khóc.
Nhiếp Âm Chi điều chỉnh lại tâm trạng xong thì ngồi dậy, lấy ra chiếc gương nhỏ soi lại bản thân, sau đó xốc màn lên, lấy một bộ váy lụa màu trắng thêu khổng tước bằng chỉ bạc ra thay, lúc đi lại có thể thấy lông đuôi màu bạc của khổng tước bay bay theo tà váy, vô cùng tinh xảo.
Nàng nhìn về phía ánh mặt trời sáng ngời bên ngoài cửa sổ, thong thả trang điểm xinh đẹp che đi hốc mắt hồng hồng của mình, lấy mấy đĩa điểm tâm lúc trước tiểu nhị mang tới ngồi bên cửa sổ vừa ăn vừa chờ Cố Giáng.
Ánh nắng tươi đẹp, năm tháng bình yên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Khoé miệng Nhiếp Âm Chi run rẩy, không dám nhìn làn đạn nữa, cúi đầu phân tích lung tung.
Nàng biết khi Cố Giáng ngủ rất an tĩnh, hô hấp rất nhẹ, nhưng cũng không đến mức sau khi ngủ không thở, không có mạch đập, thậm chí tim cũng ngừng đập luôn như thế.
Lúc ở Chiết Đan Phong nàng thực ra rất khi ngủ chung với Cố Giáng, dựa gần như hôm nay cũng chỉ có hai lần.
Lần đầu tiên là do Cố Giáng uống quá nhiều máu của nàng nên hôn mê, khi đó bị hắn ôm vào lòng, bản thân Nhiếp Âm Chi cũng nửa tỉnh nửa mê, sau khi tỉnh lại cũng vô cùng phòng bị hắn, sau khi thoát khỏi gồng xiềng của hắn thì lập tức tránh xa Cố Giáng.
Lần hai là sau khi ra khỏi suối Ngũ sắc, khi đó nàng chỉ một lòng muốn làm chuyện xấu nên cũng không để ý nhiều như vậy, hơn nữa lúc đó Cố Giáng cũng tỉnh lại rất nhanh.
Nàng hiểu lầm như vậy, xét cho cùng là do……
Đúng rồi, là do ma đầu sai! Tất cả đều do hắn!
Sau khi Cố Giáng rời khỏi khách điếm thì vẻ buồn ngủ trong mắt vẫn chưa tan, như một bóng ma xuyên qua các hẻm phố, không một ai để ý đến hắn.
Nếu cẩn thận nhìn theo lộ tuyến của hắn sẽ nhận ra hắn đang đi dọc theo đường đi của sợi ma khí kia.
Hắn không biết vì sao Nhiếp Âm Chi lại khóc nhưng hắn nhận ra được dấu vết của người khác lưu lại trên người nàng.
Là ma khí có cùng căn nguyên với hắn.
Hắn ngủ một lát, chính đạo cũng chỉ dám đứng xa mà xem, không dám lại gần, chỉ có cái tên đệ tử bất hiếu kia của hắn mới dám chọc tới nàng mà thôi.
Cố Giáng không coi ai ra gì đi vào một tửu lâu, thỏ nướng là món ăn đặc sắc của tửu lâu này, sau bếp bận rộn khí thế bừng bừng, đang giết một mẻ thịt thỏ mới, mặt đất toàn là da thỏ mới lột.
Trong lồng sắt, một con thỏ xám béo mập đang điên cuồng dùng chân đạp đạp, nghĩ cách thoát ra bên ngoài.
“Phong Hàn Anh.” Nó nghe được tiếng ác mộng gọi tên, theo giọng của Cố Giáng thì tâm trạng hắn có vẻ không tốt lắm.
Sau đó chỉ thấy con thỏ xám kia lập tức cứng đờ, lồng sắt lập tức có thêm một lổ thủng to tướng, giọng nói kia lại vang lên: “Lại đây.”
Con thỏ đứng im một lát, yên lặng rũ đầu xuống, nhảy ra từ lỗ hổng, nhảy đến dưới chân người trước mặt, ba cánh môi mấp máy: “Sư tôn.”
Cố Giáng khom lưng túm lấy lỗ tai nó, xách nó ra bên ngoài.
Phong Hàn Anh bên trong cơ thể của thỏ béo, tứ chi co lại, không dám động đậy, giống như một con thỏ chết.
Lúc trước phong ấn của Vạn Ma Quật nơi lỏng, vất vả lắm Phong Hàn Anh mới chộp được thời cơ để chuồn ra ngoài, sau đó lại bị đại danh sư tôn của mình dọa đến mức chui lại vào trong.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy không cam lòng, thừa dịp trước khi Vô Lượng Tông gia cố phong ấn lại một lần nữa đưa thần thức theo một sợi ma khí chuồn ra.
Nhưng sợi ma khí này quá mức nhỏ bé và yếu ớt, đừng nói đoạt xá một tu sĩ, đến cả đoạt xá của người thường cũng không được.
Cho nên hắn chỉ có thể tạm ủy khuất bản thân đoạt xá một con cầm thú, chui vào người con thỏ ngu ngốc này rồi lăn lộn đến tận đây.
Ma khí của Cố Giáng bên trong Vân Cấp Tông dao động quá kinh khủng, đến mức hắn ở Lâm Tiên thành cũng cảm nhận được.
Phong Hàn Anh rất muốn biết vì sao Cố Giáng lại đột nhiên thức tỉnh? Chẳng lẽ do mấy trăm năm qua hắn tiêu xài quá độ ma khí của lão nhân gia cho nên hắn mới bị đánh thức sao?
Không làm rõ được chuyện này thì cho dù Phong Hàn Anh tránh trong Vạn Ma Quật cũng cảm thấy đứng ngồi không yên.
Hắn định tìm cơ hội lẩn vào Vân Cấp Tông để tìm tòi nghiên cứu thế nhưng hắn còn chưa kịp hành động gì thì Cố Giáng đã đi ra rồi.
Sau khi ma khí dao động kịch liệt xong Cố Giáng nhất định sẽ lâm vào ngủ say, Phong Hàn Anh thấy Hồng Diệp rơi xuống thì lập tức biết vận may của mình đã đến cho nên mới đánh bạo đi qua, sau đó thấy được nữ nhân ngồi trên Hồng Diệp.
Cảnh tượng này quá mức chấn động, lúc nữ nhân kia xuống lầu Phong Hàn Anh đã không tiếc mạo hiểm bị Cố Giáng phát hiện, thật sự không khống chế được lẻn vào trong tay áo nàng để xem xét tình huống.
Chỉ là một người Kim Đan kì bình thường.
Nhưng máu thịt của nàng lại vô cùng thơm ngọt.
Nửa canh giờ sau, hắn bị Cố Giáng ném xuống dưới chân nữ tu Kim Đan vô cùng bình thường này.
Cố Giáng vừa bước vào liền thấy người đang ngồi bên cửa sổ, đôi mắt hắn toàn là thân hình bị ánh nắng chiếu đến sáng rực rỡ kia, trong mắt lộ ra vài phần kinh ngạc.
Trước khi hắn rời đi Nhiếp Âm Chi khóc lóc đến như vậy, giống như phải chịu sự ủy khuất vô cùng to lớn, thậm chí ma khí của hắn cũng bị nàng kéo theo dao động, thế mà quay đi một cái nàng lại có tâm trạng đi trang điểm cho bản thân được rồi.
Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ hắt lên làn váy lụa trắng như tuyết của nàng, mái tóc dài mượt mà đen như mực xõa tung trên vai, khóe mắt có vết đỏ, son môi hồng thắm, cả người được phụ trợ khiến làn da càng thêm như ngưng chi, kiều diễm mà ướt át, đến mức có thể nhìn rõ được mạch máu màu nhạt trên cần cổ tinh tế.
Ánh mắt Cố Giáng lưu luyến trên cổ nàng, hầu hết lăn lộn, lấy một miếng điểm tâm nhét vào miệng.
Vẻ mặt Nhiếp Âm Chi dại ra nhìn con thỏ xám béo ú trên mặt đất.
Con thỏ cuộn tròn người lại, nếu không phải mắt nó đang chớp chớp, miệng đang đớp đớp thì nàng còn tưởng nó chết rồi.
Cố Giáng đi ra ngoài một chuyến để mang một con thỏ về? Hắn sẽ không nghĩ rằng thỏ có thể dỗ nàng vui vẻ đó chứ?
Ma đầu lười như hủi như vậy, lại vì muốn dỗ nàng mà đặc biệt ra ngoài mua thỏ, nghĩ như vậy Nhiếp Âm Chi cảm thấy rất vui vẻ.
Mặc dù con thỏ này hơi xấu.
Nhưng để cỗ vũ hành vi tốt đẹp muốn dỗ nàng vui này của Cố Giáng, Nhiếp Âm Chi chủ động bế con thỏ trên mặt đất lên, cười ngọt ngào với hắn: “Cho ta à? Ta rất thích.”
Con thỏ trong lòng nàng cứng đờ cả người, Nhiếp Âm Chi lại tưởng nó sợ người, trấn an xoa xoa lỗ tai dài của nó.
Cố Giáng không ngờ Nhiếp Âm Chi lại thích con thỏ, vẻ mặt hắn vô cùng rối rắm, duỗi tay bắt con thỏ trong lòng nàng ném xuống đất: “Con này không được, nếu ngươi thích ta sẽ mua một con khác cho ngươi.”
Nhiếp Âm Chi: “????” Cho nên con thỏ này không phải ma đầu mang về để dỗ nàng?
Nhiếp Âm Chi xấu hổ đến mức vành tài cũng đỏ rực, quay lại ghế ngồi xuống, không bao giờ muốn lên tiếng nữa.
Nàng không thích thỏ chút nào hết.
Cố Giáng kéo nàng từ trước cửa sổ lại, kéo xuống ngồi bên cạnh mình, để bản thân hắn cản bớt ánh nắng từ bên ngoài: “Ngươi trắng chói mắt ta rồi.”
Nhiếp Âm Chi và con thỏ sống không còn gì luyến tiếc, vẻ mặt chết lặng: “Ồ.”
Xú ma đầu!
Trong lúc Nhiếp Âm Chi chờ Cố Giáng về đã yên lặng nghĩ lý do biện hộ cho bản thân, nếu Cố Giáng hỏi nàng vì sao mà khóc nàng liền nói nàng gặp ác mộng, bị ác mộng dọa khóc.
Nhưng hiện thực trần trụi là, căn bản không cần nàng bịa lý do, Cố Giáng đã thay nàng tìm được lý do hợp lý rồi.
Con thỏ xám béo ú trước mặt này chính là chủ nhân của sợi ma khí câu dẫn nàng ở trước cửa khách điếm, đồ đệ của Cố Giáng, Phong Hàn Anh.
Bảo sao sợi ma khí kia có cùng căn nguyên với hắn.
Cố Giáng tưởng là nàng bị đồ đệ của hắn bắt nạt.
“Hắn chọc tức ngươi như nào thì bây giờ ngươi xử lý hắn như thế.” Cố Giáng nhìn con mắt vẫn chưa hết sưng đỏ của nàng, nhắm mắt lại vẫn nhớ được dáng vẻ khóc không thành tiếng ấy.
Tính tình Nhiếp Âm Chi lớn như thế nào hắn cũng nắm được đại khái, “Nếu không hết giận bổn tọa đi bắt bản thể của hắn tới đây luôn cũng được.”
Nhiếp Âm Chi sửng sốt: “Bản thể của hắn? Hẳn là vẫn còn bị phong ấn ở Vạn Ma Quật, cách nơi này rất xa đó.”
Cố Giáng không biết Vạn Ma Quật là cái gì, nhưng nghe nàng nói rất xa hắn liền trầm ngâm, vươn tay về phía thỏ xám, một sợi ma khí bị rút ra từ trên người nó, vặn vẹo giãy dụa trên năm ngón tay thon dài của hắn: “Nghe thấy không, tự ngươi vác xác lại đây.”
Sợi ma khí kia ôm lấy ngón tay Cố Giáng, Phong Hàn Anh cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga: “Sư tôn, ta chưa làm gì cả thật mà, ta chỉ dò xét linh mạch của nàng mà thôi.”
Khóe mắt Nhiếp Âm Chi giật giật, “Hắn còn cắn một cái lên ngón tay ta nữa!” Nàng dựng ngón tay lên, tuy rằng vết thương bé tí như bị kiến cắn này đã sớm biến mất, “Hắn định cướp miếng ăn của ngươi á!”
Sợi ma khí kia khiếp sợ vặn vẹo về phía Nhiếp Âm Chi, sau đó mềm oặt rũ xuống, hắn đã vô cùng vô cùng kiềm chế chỉ chọt nhẹ một cái, không đau không ngứa, vậy mà nữ nhân này lại đi mách lẻo!
“Sư tôn, đệ tử biết sai rồi! Ta không biết nàng ta là người của ngài.”
Nhiếp Âm Chi duỗi tay bá cổ Cố Giáng, dùng loại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nhìn sợi ma khí kia, sửa lại lời hắn nói: “Ngươi nói lộn rồi, sư tôn của ngươi là ma của ta.”
Phong Hàn Anh khinh miệt cười nhạo một tiếng.
Sau khi Cố Giáng ngủ say mấy trăm năm, Phong Hàn Anh đã thu hết ma tu vào dưới trướng của mình, ngồi lên vị trí Ma Tôn, hô mưa gọi gió ở toàn bộ Tu chân giới nên tự nhiên không thiếu nữ nhân nhào vào bên người.
Những nữ nhân như vậy hắn thấy nhiều rồi, chỉ là được sủng hơn một chút là lập tức đắc ý vênh váo, không biết tên họ mình là gì.
Nhiếp Âm Chi trầm mặt xuống, cố tình nói: “Ca ca, nhét hắn lại vào con thỏ đem đi nướng đi.”
Cố Giáng bấm tay, sợi ma khí kia một lần nữa bị đưa vào cơ thể của thỏ béo, hắn còn khóa thần thức Phong Hàn Anh vào con thỏ không cho phép hắn ra ngoài.
Sau đó liếc nhìn Nhiếp Âm Chi một cái, xác nhận tâm trạng nàng đã bình thường trở lại xong lập tức mệt mỏi oằn người nằm xuống giường.
“Tự ngươi mang ra sau bếp đi.”
Nhiếp Âm Chi tạm thời không để ý đến con thỏ kia, giống như cái đuôi đi theo sau Cố Giáng, chui vào trong màn giường với hắn.
Cố Giáng đẩy khuôn mặt đáng dí sát vào mình ra, hỏi: “Lại làm sao vậy?”
Nhiếp Âm Chi tiếp tục dí sát vào, sau khi bày ra Cách âm quyết mới nói: “Có phải trong người ngươi có chỗ nào không khỏe không? Là vì tối qua tiêu hao quá nhiều ma khí sao?”
Nàng cảm thấy Cố Giáng có chút kì quái, bình thường hắn cũng thích ngủ, Nhiếp Âm Chi vẫn luôn cảm thấy do hắn lười, nhưng dường như hôm nay còn có lý do khác.
Cố Giáng khép hờ mắt: “Ta không sao.”
Nhiếp Âm Chi còn lâu mới tin, nàng duỗi tay xoa ngực hắn, trái tim trong lồng ngực đập kiên cường hữu lực, rung động cả tay nàng.
Nhiếp Âm Chi có chút nghi ngờ: “Ngươi….!Trước đó không có hô hấp, không có mạch đập, đến tim cũng ngừng đập, đó cũng là bình thường sao? Lúc trước ngươi ngủ đâu có như vậy nhỉ?”
Cố Giáng không nói gì, ngước mắt nhìn nàng chăm chú.
Nhiếp Âm Chi phản ứng lại, ngại ngùng thu tay, “Không thể nói với ta sao?” Nàng cong khóe miệng cười một cái: “Được rồi, không sao là tốt rồi.
Hai cái mạng của chúng ta trói buộc với nhau cho nên ta mới hỏi nhiều một chút thôi, ngươi đừng để ý.”
Ánh mắt Cố Giáng có chút phức tạp, duỗi tay chạm vào khóe mắt còn chưa hết sưng đỏ của nàng: “Cho nên, lúc nãy chẳng lẽ ngươi khóc vì ta à?”
Nhiếp Âm Chi cứng họng, vì sao ngươi lại bắt được trọng điểm chứ? Để cái chuyện mất mặt đó của nàng trôi vào dĩ vãng không được sao?
Nàng chợt nhớ trước đó Cố Giáng từng nói “Được thiên địa tiếp nhận, không bị vạn vật bài xích”, thầm đoán chắc là hắn phải chịu một áp lực gì đó mà người khác không cảm nhận được, cho nên nhịn đau cắt một nhát trên cổ tay, đưa tới bên miệng hắn: “Uống chút máu chắc sẽ đỡ hơn đúng không?”
Cố Giáng giơ tay nắm lấy cổ tay nàng, do dự một chút, sau đó dán đôi môi mỏng lên cổ tay tinh tế kia, đưa đầu lưỡi ra liếm vết thương của nàng.
Thỏ xám súc ở một góc ngửi được mùi máu tươi, hai lỗ tay dựng đứng, chui ra từ phía sau tủ quần áo, nhảy tới bên ngoài giường hít hít cái mũi, nhưng lại sợ Cố Giáng không dám lại gần hơn, chỉ có thể nôn nóng nhảy tới nhảy lui.
Phong Hàn Anh bị hương vị của máu này dụ hoặc đến mức bản thể đang ở trong Vạn Ma Quật cũng rung động, con thỏ duỗi dài cổ nhìn ngóng xung quanh, cuối cùng không nhịn được muốn nhảy vào trong.
Nhưng hắn mới nhảy một bước thì Hồng Diệp đã gào thét lao đến trước mặt hắn, suýt chút nữa thì băm hắn làm đôi, không cho hắn lại gần nửa tấc.
Phong Hàn Anh rùng mình, lông tơ dựng lên, lăn một vòng lộn trở lại.
Ánh đao ngưng tụ thành một lá chắn ngăn cách hoàn toàn hai bên, đến mùi máu cũng bị ngăn hết.
Con thỏ không ngừng hít hít cái mũi, ngửi chút mùi máu còn sót lại, ba cánh môi không ngừng mấp máy, ánh mắt đăm chiêu, hắn quyết định không chạy trốn nữa mà sẽ ở lại.
Bên trong màn giường, một tay Nhiếp Âm Chi chống trên người Cố Giáng, cổ tay phải bị hắn nắm lấy, miệng vết thương rất đau, cảm giác được lực mút nho nhỏ, trong đau đớn còn kèm theo một cảm giác khác nữa, rất kì quái.
Trước kia trước khi miệng vết thương của nàng khép lại, nàng chảy bao nhiêu máu thì hắn liền uống bấy nhiêu, đây là lần đầu tiên Cố Giáng mút miệng vết thương của nàng.
Nàng có thể nghe rõ ràng tiếng nuốt của hắn.
Cánh tay Nhiếp Âm Chi đã tê rần, cả người mềm nhũn dựa vào ngực hắn, đôi mắt Cố Giáng hơi động, giống như đột nhiên bừng tỉnh, vẻ mê ly trong mắt rút đi, hắn hơi dịch xuống một chút, hàm răng ngậm lấy bạch châu ép ra một giọt nước vàng lấp lánh, ngậm trong miệng rồi một lần nữa phủ lên vết thương trên cổ tay nàng….!
PS: Chương này siêu siêu dài, gấp đôi chương trước luônn.