Đọc truyện Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn – Chương 23
Nhiếp Âm Chi tìm tiểu nhị gọi đồ ăn, vừa thấy nội dung làn đạn liền “phụt” một tiếng phun ngụm canh vào mặt thỏ xám ngồi đối diện.
Nàng bảo gọi là sư nương vì thân phận này tương đối hợp lý, có thể kiềm chế Phong Hàn Anh một chút, cho dù hắn tin hay không thì ít nhất cũng có điểm do dự.
Nhiếp Âm Chi tin rằng với thái độ tuỳ tiện của Cố Giáng thì sẽ không chọc thủng nàng.
Phong Hàn Anh lập tức nhảy về phía sau, lắc lắc đám lông, trên người toàn là mùi nước canh, âm trầm nhìn nàng chằm chằm.
“Xin lỗi, ta uống nhanh quá nên bị sặc.” Nhiếp Âm Chi lấy khăn tay ra, sau đó nàng nhận ra đây là chiếc khăn Cố Giáng dùng để lau cổ tay cho nàng, nàng còn chưa kịp thay chiếc khác, cho nên nàng lại làm như không có chuyện gì cất về chỗ cũ: “Ngươi ngồi dịch ra bên ngoài một chút đi, hong nắng một tí là khô ngay ấy mà.”
Phong Hàn Anh tức đến thổ huyết: “Ta thấy ngươi rút khăn tay ra rồi nhé!”
Nhiếp Âm Chi ngại ngùng nói: “Cái này bị dùng rồi.”
Con thỏ trầm mặc trong chốc lát, hắn ngửi được hơi thở của Cố Giáng trên chiếc khăn tay, đột nhiên nhận ra có thể chiếc khăn này đã dùng để lau cái gì, vội vàng nhảy ra chỗ có nắng, sợ nàng thực sự dùng nó để lau người hắn, không thể nhịn nổi nữa nói: “Không ngờ ngươi lại còn mang theo thứ này bên người! Quả thực không biết xấu hổ!!!”
Cho dù Nhiếp gia là gia đình giàu có nhất một vùng, Nhiếp Âm Chi cũng có vô số khăn tay thật nhưng nàng cũng không lãng phí phô trương đến mức dùng một lần xong là ném.
Mang theo bên mình thì sao? Sao lại thành không biết xấu hổ chứ?
Cho nên nàng trầm mặt xuống, “Ngươi xác định ngươi muốn dùng thái độ này để nói chuyện với ta?” Đến Cố Giáng còn chưa từng làm nàng khó chịu đâu, nói gì đến một con thỏ.
Phong Hàn Anh nhạy bén cảm nhận được nữ nhân điên này thực sự làm được loại chuyện mang hắn đi nướng, đại trượng phu co được giãn được, hắn kiềm chế tức giận trong lòng, gằn từng chữ nói: “Sư nương thứ tội, đệ tử biết sai.”
Nhiếp Âm Chi bị hai tiếng “sư nương” đằng đằng sát khí gọi đến mặt mày rạng rỡ, quyết định tạm thời tha thứ cho hắn, nói vào chính sự: “Ngươi có muốn ra khỏi Vạn Ma Quật không?”
Phong Hàn Anh bất động thanh sắc liếc nhìn nàng một cái, cười lạnh: “Đương nhiên, ai mà thích bị cầm tù chứ.”
Trong lòng Nhiếp Âm Chi im lặng nói, sư phụ ngươi rất thích.
Chờ nàng gây dựng sự nghiệp xong sẽ đem Cố Giáng kim ốc tàng kiều, nghe cũng ổn đấy.
“Ta có thể giúp ngươi phá vỡ phong ma ấn.” Nhiếp Âm Chi cười nói.
“Ngươi?” Phong Hàn Anh khinh miệt cười nhạo, nhưng đang cười một nửa chợt nhớ tới nữ nhân trước mặt này rất hay thù vặt, lập tức nuốt nụ cười lạnh xuống, sửa lời: “Vạn Ma Quật có đệ nhất Phật tông Vô Lượng Tông trấn thủ, bên ngoài phong ma ấn còn có 9000 toà mộ Phật nữa, trừ phi sư tôn đích thân ra tay nếu không phong ma ấn cũng không dễ phá như vậy đâu.”
Bằng không hắn cũng không đến nỗi bị nhốt trong đó tận mười năm trời.
Nhiếp Âm Chi dùng ánh mắt “ngươi đang nói lời vô nghĩa gì thế” liếc nhìn hắn một cái: “Đương nhiên là sư tôn ngươi ra tay rồi.
Chẳng lẽ ngươi cảm thấy một tu sĩ Kim Đan như ta có thể phá vỡ phòng ngự của Vô Lượng Tông, phá vỡ phong ma ấn?? Ta vẫn tự biết mình biết ta.”
Bản tôn thấy ngươi căn bản là không biết.
Phong Hàn Anh trầm mặc hồi lâu, nếu hoàn toàn phá vỡ phong ma ấn có thể khiến vạn ma ngóc đầu trở lại, một lần nữa đoạt lại những gì thuộc về hắn, hoàn toàn khác với chuyện một mình hắn ra khỏi Vạn Ma Quật.
Cố Giáng bị thiên đạo áp chế, sớm muộn gì cũng một lần nữa rơi vào trầm miên.
Nhưng trước đó hắn cần xác định lý do Cố Giáng đột nhiên tỉnh lại là gì? Có thể giết hắn trước hay không vì dù sao mấy trăm năm qua hắn cho rằng sư tôn cũng giống như các ma tổ khác vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
Thế gian này sẽ chỉ còn lại một mình hắn kế thừa “Huyết minh nguyệt”, Phong Hàn Anh gần như không tiết chế mà tiêu xài ma khí thuộc về Cố Giáng.
“Điều kiện.” Phong Hàn Anh đề phòng nói.
Nhiếp Âm Chi chống cằm, đầu ngón tay chấm nước trà tuỳ tiện vẽ lên bàn: “Loại tu sĩ không có căn cơ như ta, tu vi lại thấp, bây giờ lại đứng ở thế đối lập với toàn bộ tiên môn chính đạo, dù sao cũng phải tìm chỗ dựa mới được.”
Phong Hàn Anh hừ lạnh một tiếng, “Sư tôn của ta còn chưa đủ cho ngươi dựa à?”
Nhiếp Âm Chi đúng tình hợp lý nói: “Ta sợ hắn vất vả.”
Nhiếp Âm Chi cẩn thận nghĩ lại, bình thường Cố Giáng cũng không khó chịu như vậy, chỉ lúc hắn đánh nhau, ma khí dao động kịch liệt thì mới uể oải như vậy.
Từ trước đến nay chính tà không đội trời chung, thực lực của Cố Giáng có lẽ nhất thời kinh sợ mấy tiên môn trưởng lão đó làm bọn họ không dám động thủ nhưng khó đảm bảo sau này cũng như vậy, nàng không muốn sau này bọn họ đều phải sống dưới ánh mắt như hổ rình mồi của chính đạo.
—————
Lấy một địch nhiều hiển nhiên không phải hành vi sáng suốt.
Phong Hàn Anh: “……”
Thật là nực cười, nàng ta đang đau lòng cho một ma tu sao?
Thần sắc Phong Hàn Anh cổ quái nhìn Nhiếp Âm Chi: “Hắn là ma tổ, ngươi có biết người như thế nào mới được gọi là ma tổ không? Chính đạo mấy người không phải thường nói, tu hành nghịch thiên gì đó sao? Nhưng trên thực tế đại đa số mọi người đều không thực sự đi đến bước nghịch thiên, tất cả chỉ là con kiến do Thiên Đạo bài bố thôi, phi thăng….”
Ngoài cửa sổ đột nhiên nổ ra một tiếng sấm, mọi người đang đi trên đường đều không nghe thấy chỉ có một người một thỏ ngồi bên cửa sổ là rụt cổ lại, dưới thiên uy run bần bật, thân hình con thỏ tròn mụp của Phong Hàn Anh co lại thành quả cầu, khép chặt ba cánh môi lại.
Một bóng người như du hồn đột ngột xuất hiện trước bàn, Nhiếp Âm Chi kinh ngạc chớp mắt, đứng dậy, “Ngươi dậy rồi?”
Cố Giáng cau mày nhìn về phía Phong Hàn Anh, duỗi tay túm lấy con thỏ đang súc thành một đống ném ra ngoài cửa sổ.
“Ấy….” Bọn họ còn chưa nói xong chính sự mà.
Nhiếp Âm Chi duỗi tay muốn túm lấy nhưng đã muộn, vội kêu lên: “Đây là lầu hai đó, ném trúng người ta mất!”
Con thỏ đang bay giữa không trung bị một sợi ma khí nâng lên, Cố Giáng đi theo Nhiếp Âm Chi nhìn ra bên ngoài, sau khi lựa được một vị trí trống trải trên đường thì ma khí buông lỏng, ném Phong Hàn Anh xuống: “Như này là được rồi chứ gì.”
Nhiếp Âm Chi: “……”
Thỏ xám béo mập “Rầm” một tiếng rơi xuống đất, bụi bay tứ tung, nhìn qua có vẻ rất đau.
Phong Hàn Anh quỳ rạp trên mặt đất, cảm thấy nội tạng mình dập nát hết rồi, trên đường có mấy người tò mò nhìn qua, mồm năm miệng mười bình luận.
“Ai vậy? Sao lại ném thỏ linh tinh thế!”
“Con thỏ béo như thế này chắc không ít thịt đâu, nhìn hình dáng hình như là thỏ Viêm Viêm, là đồ ăn nổi danh của tửu lâu Giang Bắc.”
“Thế con thỏ này có chủ không thế? Không có thì ta nhặt về nhà ăn nhé.”
“Sao ngươi có thể làm thế chứ, là ta nhìn thấy nó trước mà!”
Phong Hàn Anh tức đến hộc máu, điêu dân vô tri, bổn toạ phải giết hết các ngươi!! Trên người con thỏ tràn ra một bóng đen, bóng đan há to miệng như cái chậu máu lao về phía mấy người đang cãi nhau tranh giành hắn.
Đám người đang vây xem lập tức bị doạ, vội vàng tản ra đồng thời hét lên: “Là yêu thú!! Con thỏ béo này thành tinh rồi, mau đi mời tiên trưởng!”
Phong Hàn Anh gào lên doạ sợ tất cả mọi người, chỉ còn lại một con thỏ cô đơn ngồi xổm trên mặt đất, sau một hồi do dự thì lê lết cái chân thọt nhảy về phía khách điếm.
Chưởng quầy và tiểu nhị hoảng sợ nhìn yêu thú nhảy về phía khách điếm của mình, cũng không dám cản, chỉ có thể yên lặng khẩn cầu tiên trưởng hàng yêu phục ma có thể đến sớm một chút.
Nhiếp Âm Chi đứng trên lầu nhìn con thỏ thân tàn ý không tàn kia sau đó ngồi lại xuống nhìn Cố Giáng ăn cơm: “Đây đều là đồ ăn thừa của ta, để ta gọi cho ngươi đồ mới.”
“Không cần, chờ đợi mệt mỏi lắm.” Cố Giáng thong thả ung dung quét sạch đồ ăn trên bàn, nhận cốc trà súc miệng Nhiếp Âm Chi đưa tới, dư quang quét qua con thỏ đang lấp ló ở cầu thang, nghi ngờ nói: “Sao ngươi còn chưa nướng nó?”
Nhiếp Âm Chi khiếp sợ, “Ta chỉ doạ hắn thôi.
Tốt xấu gì hắn cũng là đồ đệ của ngươi mà.” Sau đó nàng uỷ khuất nói: “Ngươi sẽ không nghĩ ta sẽ mang nó đi nướng thật chứ? Ta đâu có điên đến mức đó, có phải ngươi có hiểu lầm gì với ta rồi không?”
Cố Giáng trầm mặc không lên tiếng, trên mặt là ba chữ “Ngươi nói xem” sáng chói.
Nhiếp Âm Chi: “……”
Nàng yên lặng rót cho mình một ly trà, trầm mặc một lát sau đó quyết định đổi đề tài, nếu không không cãi nhau với hắn là không được.
“Ca ca, tiếp theo ngươi có tính toán gì không?”
Cố Giáng vừa nghe nàng gọi mình là ca ca lập tức biết nàng lại đang định làm chuyện xấu gì rồi, lại muốn hắn làm việc đây.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Ngươi lại muốn cái gì?”
Nhiếp Âm Chi chống hai tay dưới cằm, chờ mong nhìn hắn: “Chúng ta đi Vạn Ma Quật đi.”
Phong Hàn Anh ngồi xổm ở cửa thang lầu suýt chút nữa thì ngã lăn xuống, nữ nhân này sao lại nói thẳng ra một cách đơn giản thô bạo như thế chứ! Hắn còn chưa đồng ý mà!
Cố Giáng không có hứng thú, hắn vẫn nhớ Nhiếp Âm Chi từng nói Vạn Ma Quật cách nơi này rất xa: “Quá xa.”
“Vậy ta ngự kiếm dẫn ngươi đi.” Nhiếp Âm Chi nói xong dừng lại một chút, “À quên mất, ta không có kiếm.” Nàng không có kiếm, kiếm của nàng là kiếm Tiêu Linh đã từng dùng qua.
Thanh linh kiếm mà nàng coi như trân bảo bảo bối mà dưỡng đã không chút do dự phản bội nàng.
Linh kiếm đều là xuất phẩm của tiên môn, bây giờ hẳn là không có khí tu nào nguyện ý chế tạo linh kiếm cho nàng rồi.
Mà kiếm của phàm trần thì không có linh lực nên không ngự không được.
Dưới chân không có điểm tựa, ngự phong mà đi thì khoảng cách ngắn còn tạm ổn, khoảng cách qua xa sẽ rất hao phí linh lực, nàng lại không có tu vi thâm hậu như Cố Giáng.
“Vậy ta đây sẽ mua một chiếc xe ngựa xa hoa, ngươi có thể ngủ ở trong xe, nhưng trước hết ngươi phải nghĩ cách né tránh sự giám thị của chính đạo, chúng ta đi một cách lén lút.”
Cố Giáng nhìn nàng một cái: “Đi đến chỗ này trước.”.