Bạn đang đọc Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh – Chương 41
Edit + beta: Iris
“Anh đừng vội, có chuyện gì từ từ nói.” Đào Mộ nhíu mày, kiên nhẫn an ủi.
Đại La ở đầu điện thoại bên kia đã hoàn toàn ngây ngốc, một đám người ngồi xổm ở hành lang bệnh viện nước mắt nước mũi đầy mặt: “Cẩu ca lúc treo dây thép xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị ngã gãy eo.
Bác sĩ nói cần phải làm phẫu thuật ngay lập tức, nhưng con kỹ nữ thúi Dư Mị cư nhiên cuỗm tiền chạy mất…!Bây giờ bệnh viện không có tiền để làm phẫu thuật, mẹ nó Cẩu ca đã thành ra như vậy rồi mà…!Đào Mộ, phải làm sao bây giờ…”
Đại La gào khóc trong điện thoại, nói chuyện không rõ đầu đuôi, Đào Mộ nghe một lúc lâu mới hiểu rõ trọng điểm trong lời kêu khóc ngắt quãng của Đại La, tốn hơn nửa giờ mới hiểu ra.
– – Không khác gì mấy so với ký ức kiếp trước của Đào Mộ, Cẩu Nhật Tân quả nhiên vẫn xảy ra chuyện lúc treo dây thép, rơi xuống từ trên độ cao 6m, trực tiếp gãy eo.
Bởi vì nơi bị thương rất gần thắt lưng, bác sĩ nói cho dù có phẫu thuật thành công thì cũng có khả năng rất cao là bị liệt nửa người trên.
Trừ khi làm một loại phẫu thuật đặc biệt phức tạp, nếu sau khi phẫu thuật được khôi phục tốt thì có khả năng giống người bình thường.
Nhưng loại phẫu thuật này chỉ mỗi giai đoạn đầu thôi mà đã tốn hơn 50 vạn, hơn nữa sau khi phẫu thuật còn có các loại trị liệu khang phục, ước chừng tổng cộng cũng khoảng 120 vạn.
Bởi vì lúc trước Đào Mộ có mua bảo hiểm tai nạn* cho Cẩu Nhật Tân, có thể vun vào 100 vạn.
Hơn nữa Cẩu Nhật Tân làm người đứng đầu đám võ phụ nhiều năm như vậy cũng tích góp được mấy chục vạn, tiền chữa bệnh coi như cũng có.
Đám người Đại La đều cảm thấy rất may mắn, nhanh chóng gọi điện cho người nhà của Cẩu Nhật Tân, Cẩu Nhật Tân chỉ có một người mẹ, bà cụ vừa nhận được tin của con trai lập tức bắt xe chạy đến.
Các vấn đề đều được giải quyết đặc biệt thuận lợi, mọi người đều cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ ổn.
*Lúc trước mình để là bảo hiểm ngoài ý muốn, giờ mới nhớ ra có thể là bảo hiểm tai nạn nên sửa lại.
“Ngày đó tôi đi cùng bà ấy đến công ty bảo hiểm để xử lý.
Kết quả Dư Mị một hai đòi đi theo.
Từ khi Cẩu ca xảy ra chuyện, người đàn bà này vẫn luôn bận trước bận sau chăm sóc Cẩu ca, dọn phân dọn nước tiểu đút cơm lau mình.
Chúng tôi đều nghĩ cô ả sửa tính, thật sự muốn có một cuộc sống hạnh phúc với Cẩu ca, còn vui mừng thay Cẩu ca.”
“Sau khi bảo hiểm xong xuôi, tôi định đưa bà và Dư Mị về bệnh viện giao tiền.
Kết quả nửa đường nhận một cuộc gọi, nói là đoàn phim xảy ra chuyện, kêu tôi trở về một chuyến.
Dư Mị liền nói đưa tiền cho ả, ả dẫn bà về bệnh viện giao tiền.”
Lúc ấy Đại La không suy nghĩ nhiều, trực tiếp giao thẻ ngân hàng cho Dư Mị, kết quả Dư Mih đến bệnh viện liền đưa bà cụ vào phòng bệnh, kêu bà chăm sóc Cẩu Nhật Tân, còn ả thì đi làm thủ tục.
Bà cụ ngồi đợi trong phòng bệnh cả một buổi trưa cũng không thấy Dư Mị trở về, cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, sau khi nghe ngóng từ chỗ hộ sĩ mới biết, Dư Mị căn bản không giao khoản tiền đó ra, ả thế mà cầm thẻ ngân hàng chạy mất.
Lúc này bà cụ mới luống cuống, không biết gọi điện thoại, cũng không quen biết đám bạn bè của Cẩu Nhật Tân.
Cuối cùng năn nỉ hộ sĩ tìm phương thức liên hệ, lúc này đám người Đại La mới biết tin Dư Mị ôm tiền chạy mất: “…!Cậu nói xem, sao cô ta lại độc ác như vậy? Đã nhiều năm qua Cẩu ca đối xử tốt với cô ta.
Trước khi xảy ra chuyện còn định sẽ lãnh chứng kết hôn.
Cậu nói sao cô ta lại nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy chứ? Cô ta muốn ép chết Cẩu ca sao!”
“Cũng trách tôi.” Đại La khóc lớn trong điện thoại, vừa tự tát mình vừa nói: “Tôi không nên quản chuyện ở đoàn phim, có chuyện nào quan trọng hơn chuyện của Cẩu ca chứ.
Đào Mộ, bây giờ phải làm sao đây?”
“Không sao.” Đào Mộ bị Đại La khóc đến đau đầu, vừa an ủi vừa nói: “Trước tiên tôi để tôi gọi điện xem có thể chuyển Cẩu ca đến bệnh viện Yến Kinh hay không.
Dù sao trình độ của bệnh viện Yến Kinh chắc chắn tốt hơn nhiều so với trấn H.
Cho dù có làm phẫu thuật, bên Yến Kinh cũng nắm chắc hơn bên trấn H.
Còn chuyện tiền nông, các anh không cần lo lắng.”
Đào Mộ lại hỏi: “Chuyện của Dư Mị đã báo cảnh sát chưa?”
“A?” Đại La ngây ra một lúc, chợt khó xử nói: “Cẩu ca sẽ không chịu làm vậy đi?” Bị người phụ nữ của mình ôm tiền chạy trốn trong lúc mình bệnh, chuyện mất mặt như vậy, với tính tình của Cẩu ca, giấu còn không kịp, sao có thể báo cảnh sát?
“Mấu chốt là có ai quan tâm hắn có mất mặt hay không đâu, đây chính là phạm tội.” Đào Mộ tức đến mức muốn chui qua điện thoại đấm Đại La hai cái: “Tóm lại báo cảnh sát trước đi.
Đợi cảnh sát lập án rồi bắt người lại.”
Đào Mộ hơi dừng lại chút rồi hỏi tiếp: “Sự cố ngoài ý muốn của Cẩu ca…”
“Cái gì?” Không biết tại sao, rõ ràng Đào Mộ nhỏ tuổi hơn nhiều nhưng mọi người trong bang đều nghe theo lời phân phó của Đào Mộ, giống như tìm được người đáng tin cậy vậy.
Đại La nâng điện thoại dựng lỗ tai lên nghe, thấy Đào Mộ bỗng ngừng nói, không khỏi hỏi lại: “Sao vậy? Đào Mộ, cậu muốn nói gì?”
“Không có gì.” Đào Mộ vốn muốn hỏi sự cố của Cẩu Nhật Tân rốt cuộc là do người làm hay là ngoài ý muốn.
Nhưng xét thấy chỉ số thông minh của đám người Đại La, chắc là không ai biết gì: “Gặp mặt rồi nói sau.”
Việc cấp bách hiện giờ là bệnh tình của Cẩu Nhật Tân.
Sau khi cúp máy, Đào Mộ lập tức liên hệ với Vân Hành Kiện.
Thân là viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân 1 ở Yến Kinh, Vân Hành Kiện hiểu rất rõ hệ thống chữa bệnh ở Yến Kinh.
Ví như việc phẫu thuật cho Cẩu Nhật Tân, bệnh viện nào có khoa có thẩm quyền cao nhất, bác sĩ mổ chính nào có kinh nghiệm nhất, bác sĩ nào am hiểu giai đoạn hồi phục nhất…
Bác sĩ tâm như cha mẹ, Cẩu Nhật Tân lại là ân nhân cứu mạng của Vân Đóa.
Sau khi nhận được điện thoại xin giúp đỡ của Đào Mộ, Vân Hành Kiện không nói hai lời, lập tức chuẩn bị các thủ tục chuyển viện.
Còn tự mình gọi đến bệnh viện bên trấn H để tìm hiểu về tình huống của Cẩu Nhật Tân, phối hợp vấn đề chuyển viện.
Còn về Đào Mộ, không thể không xin nghỉ ở trường được, cậu thật sự không yên tâm về đám Đại La, chuẩn bị tự mình đến trấn H để xử lý chuyển viện cho Cẩu Nhật Tân, và cả chuyện của Dư Mị.
Vừa khai giảng đã xin nghỉ, khó tránh khỏi lưu lại ấn tượng không tốt với bên trường.
Nhưng Đào Mộ có lý do, hơn nữa chuyện cậu sáng tạo ra web Phi Tấn cũng cứu vớt được không ít ấn tượng.
Trường học không làm cậu khó xử, rất sảng khoái cho cậu nghỉ.
Ban đêm, Đào Mộ lên máy bay, rạng sáng hôm sau đã đến trấn H.
Tần Diệu Như đã sớm nhận được tin, chạy chiếc minibus của quán bọn họ đến đón người, rồi đưa Đào Mộ đến bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Đám anh em võ phụ của Cẩu Nhật Tân đều đã ở bệnh viện, trong phòng bệnh còn có một bà cụ 60 tuổi, đầu hoa râm nước mắt giàn giụa, khóc đến sắp mù, liên tục oán trách bản thân.
“Đều tại mẹ, lúc đó mẹ nên đi cùng mới đúng, nếu mẹ nhìn chằm chằm cô ta thì tốt rồi…”
Cẩu Nhật Tân nằm trên giường bệnh, vốn là một người cường tráng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã gầy đến biến dạng, khuôn mặt xanh xao, trông vô cùng không ổn: “Mẹ, mẹ đừng khóc, chuyện này không phải lỗi của mẹ.”
“Mẹ, con khó chịu, mẹ đừng khóc – -“
Còn chưa dứt lời đã bị giọng nói hưng phấn của Tần Diệu Như ngắt ngang: “Đào Mộ tới rồi!”
“Đào Mộ?”
“Đào Tử tới rồi, thật tốt quá.
Cậu nhanh nói đi, bây giờ nên làm gì đây?”
“Buổi chiều có người đến bệnh viện nói với chúng ta sẽ chuyển Cẩu ca đến bệnh viện Nhân Dân 1 ở Yến Kinh.
Chuyện này là nhờ cậu giúp đỡ đúng không?”
“Chuyện của Dư Mị, chúng ta đã báo án, cảnh sát cũng đã lập án, người phụ trách vụ án này chính là cảnh sát Diêu lúc trước, hắn thăng chức rồi, còn nói chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để giúp chúng ta bắt Dư Mị.”
Đào Mộ đến làm cho cả phòng bệnh trở nên ầm ĩ.
Có Đại La cầm đầu, các anh em võ phụ khác đều chen chúc đi lên, vây Đào Mộ ở giữa, mồm năm miệng mười báo cáo.
Cậu cau mày đi đến trước giường bệnh, chào hỏi mẹ của Cẩu Nhật Tân, tự giới thiệu bản thân, sau đó nói với Cẩu Nhật Tân: “Yên tâm đi, có tôi đây rồi.”
Chỉ một câu thôi đã đủ khiến một hán tử Đông Bắc cao 1m8 như Cẩu Nhật Tân bật khóc.
Cẩu Nhật Tân nắm chặt tay Đào Mộ, mấy ngay nay hắn đã xảy ra quá nhiều chuyện, từ chuyện được đại đạo diễn Hong Kong coi trọng và thử vai nam hai, bàn chuyện cưới hỏi với Dư Mị, đến sự cố treo đây thép bị ngã liệt nửa người suốt nửa đời sau, người vợ sắp lãnh chứng cuỗm tiền chạy mất.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, trực tiếp khiến một hán tử đầu đội trời trở nên suy sụp.
Người mẹ hơn 60 tuổi cả ngày ngồi khóc trước giường bệnh, tự oán trách bản thân; đám anh em giúp đỡ hắn cũng sốt ruột suốt, chạy khắp nơi mượn tiền.
Vốn dĩ đám anh em này đã không có tiền để ăn uống thả cửa, nay lại khốn đốn đến mức kiếm một bát mì cũng khó khăn, còn thường phải dựa vào hắn mới nhận được vai võ phụ hoặc quần chúng, nào có tích được của cải gì, thu xếp hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhờ Tần Diệu Như giúp đỡ 30 vạn, đây đã là cực hạn.
Ngày thường trước mặt đám anh em, Cẩu Nhật Tân luôn làm đại ca, trong lòng hắn khó chịu đến nghẹn, phàn nàn với các anh em lại không tốt, chỉ có thể nhịn lại trong lòng, nhịn mấy ngày nay muốn điên luôn rồi.
Bây giờ nhìn thấy Đào Mộ – – tuy cậu nhóc này chỉ mới 18 tuổi, còn hơn hắn một con giáp.
Nhưng Cẩu Nhật Tân lại cảm thấy Đào Mộ xử lý mọi chuyện, có thể thấu hiểu hắn.
Đào Mộ nhìn Cẩu Nhật Tân nắm chặt tay mình, khóc đến ná thở, vươn một bàn tay khác vỗ vỗ vai hắn, không nói bất cứ lời an ủi nào, chỉ đơn giản kể lại chuyện mà cậu đã làm trong nửa ngày qua: “…!Bên Yến Kinh tôi đã liên hệ xong, là viện trưởng Vân Hành Kiện hỗ trợ làm thủ tục, mời các chuyên gia phẫu thuật tốt nhất cả nước để mổ cho anh.
Giai đoạn trị liệu hồi phục cũng đã sắp xếp xong.
Đến bên kia thì cần nằm viện quan sát hai ngày, nếu không có vấn đề gì sẽ trực tiếp phẫu thuật.”
“Không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc, cứ để tôi mượn cho anh.
Anh đừng nghĩ nhiều quá, yên tâm mà điều dưỡng thân thể khỏe lên.
Khỏi rồi thì lại đóng phim kiếm tiền, rất nhanh là có thể trả nợ cho tôi – – tôi mở ngân hàng lãi suất cho anh.
Có lợi tức nên ạn không cần lo lắng chuyện tiền nong.”
Lời còn chưa dứt, mẹ của Cẩu Nhật Tân đã kích động túm chặt cánh tay của Đào Mộ để quỳ xuống, bị Đào Mộ kéo lại: “Bác gái, bác làm gì vậy nha? Con và Cẩu ca là bạn bè, đều là chuyện nên làm.
Lúc trước Cẩu ca cũng giúp con không ít lần.”
“Cậu bé, bác gái thật sự cảm ơn con.
Nếu không nhờ có con, nhà chúng ta coi như bỏ rồi.
Con xem, cả đời bác chỉ có một con trai là Tiểu Tân, nếu như nó…!Bác biết giải thích thế nào với ba ba của nó đây.”
Bản thân Đào Mộ không cha không mẹ, thấy cha mẹ người khác một lòng suy nghĩ cho con của mình thì đặc biệt đồng cảm, như chính bản thân cậu cũng bị.
Vội vàng an ủi: “Bác gái yên tâm.
Không sao đâu ạ.
Viện trưởng Vân vừa nghe chuyện của Cẩu ca là lập tức gọi điện liên hệ với chuyên gia phẫu thuật tốt nhất cả nước để làm mổ chính cho Cẩu ca.
Bác không biết đâu, con gái của viện trưởng Vân này lúc trước đến trấn H, bị người xấu lừa gạt, cũng nhờ có Cẩu ca giúp đỡ cứu người ra, cho nên đây là người tốt gặp chuyện tốt, chắc chắn sẽ không sao.”
Mẹ Cẩu Nhật Tân khóc không thành tiếng, túm chặt cánh tay Đào Mộ.
Đào Mộ đặc biệt kiên nhẫn an ủi bác gái, Cẩu Nhật Tân cũng khóc chảy đầy nước mắt nước mũi nhìn Đào Mộ, Đào Mộ ghét bỏ, rút một tờ khăn giấy đưa cho hắn lau mặt.
Cẩu Nhật Tân xì mũi một cái vang trời, cuối cùng cảm xúc cũng ổn định lại: “Đào Mộ, cảm ơn cậu.
Nếu không có cậu, anh đây thật sự không biết phải làm gì mới tốt nữa.”
Thấy cảm xúc của Cẩu Nhật Tân và mẹ hắn đã ổn định lại, lúc này Đào Mộ mới đi tìm bác sĩ phụ trách Cẩu Nhật Tân, muốn hiểu toàn diện về bệnh tình của Cẩu Nhật Tân.
Bệnh viện mà Cẩu Nhật Tân đang nằm hiện giờ chính là bệnh viện mà Vân Đóa đã vào lúc trước.
Bác sĩ hộ sĩ ở nơi này vẫn còn ấn tượng rất sâu đối với nhóm Cẩu Nhật Tân và Đào Mộ, đương nhiên là ấn tượng cũng cực kỳ tốt.
Cho nên dù Cẩu Nhật Tân không có tiền phẫu thuật, thuốc mà hắn đang dùng đều là loại tốt nhất.
Ở phương diện này, bệnh viện vẫn muốn duy trì tình trạng thân thể của Cẩu Nhật Tân, đề cao xác suất phẫu thuật thành công cho Cẩu Nhật Tân ở Yến Kinh.
Sau khi Đào Mộ hiểu rõ bệnh tình của Cẩu Nhật Tân thì đến đồn công an hỏi tình hình Dư Mị, người tiếp cậu chính là cảnh sát Diêu từng gặp một lần trước kia.
Cảnh sát Diêu giải thích với Đào Mộ, vì bên cảnh sát vừa mới lập án, đang điều tra những người bị hiềm nghi.
Bọn họ theo dõi camera bệnh viện, thấy lúc ấy Dư Mị bắt một chiếc taxi, biết được biển số xe thì cho người đi tìm hiểu tình hình, bây giờ vẫn chưa có tin tức.
Đang nói thì thấy Tần Diệu Như mang theo một người anh em xông vào đồn công an, thở hổn hển nói: “Tôi, tôi muốn cử báo! Tôi có manh mối!”.