Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 40


Bạn đang đọc Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh – Chương 40


Edit + beta: Iris
Đào Mộ đối xử với Lệ Khiếu Hằng như một kim chủ lớn tương lai, để khiến Lệ Khiếu Hằng càng tin tưởng cậu hơn về mặt đầu tư mạo hiểm trong tương lai, Đào Mộ tất nhiên sẽ không giấu giếm kỹ năng của mình — — đương nhiên một số điều tất yếu như là nguồn gốc tài chính vẫn là bí mật cần phải giấu lại.

Hơn nữa sở dĩ tỷ suất lợi nhuận của Đào Mộ cao như vậy cũng không phải vì kỹ năng giao dịch của cậu tốt, mà là vì kinh nghiệm vượt xa tầm mắt của người cùng thế hệ, với lại mỗi lần giao dịch là không hiểu sao lại xuất hiện một loại trực giác, có thể giúp cậu dễ dàng xác định xu thế biến động của dầu mỏ kỳ hóa quốc tế.

Nhưng khi nói đến sự tinh tế trong giao dịch và trau dồi kiến thức lý thuyết, Lệ Khiếu Hằng — một thương nhân kim bài có nền tảng chuyên nghiệp, chắc chắn ném cậu xa mấy con phố.
Tuy nhiên thứ gọi là trực giác này, nếu cậu là một chuyên viên giao dịch chứng khoán và là nhà đầu tư bán lẻ thì đúng là tốt thật, nhưng nếu muốn đóng vai trò là nhà cố vấn đầu tư tư nhân thì sẽ rất khó để giải thích.

Hơi sơ ý một chút là sẽ khiến người khác hiểu lầm là kẻ lừa đảo bịp bợm.
Nhưng cũng may, kiểu người như Lệ Khiếu Hằng vô cùng hiểu tầm quan trọng của thiên phú và trực giác ở lĩnh vực tài chính.
— — Có nhiều thời điểm, phân tích số liệu dài dòng lê thê còn không bằng cảm hứng chớp nhoáng của chuyên viên giao dịch chứng khoán.

Bản thân Lệ Khiếu Hằng hiểu sâu sắc điều này.
“Tôi biết khứu giác tài chính của cậu rất nhạy bén, nhưng không ngờ vẫn là đánh giá thấp năng lực của cậu.” Lệ Khiếu Hằng kiên nhẫn nghe Đào Mộ nói một loạt thao tác, nhịn không được cảm thán: “Tầm nhìn bán khống và tăng giá của cậu mạnh hơn tôi nhiều.”
Đào Mộ mỉm cười, cực kỳ khiêm tốn nói: “Tôi chỉ là làm việc nhờ trực giác.

Nếu xét về độ chuyên nghiệp thì không bằng Lệ ca đâu.”
Lệ Khiếu Hằng mỉm cười: “Không cần khiêm tốn.

Cậu mới bao lớn chứ, lúc tôi bằng tuổi cậu thì chỉ vừa đến nước M du học, ngày nào cũng vùi đầu vào học, thỉnh thoảng thử sức ở thị trường chứng khoán, nhưng không có can đảm để chiến đấu đến cùng như Tiểu Mộ cậu.”
Không sai, lấy kinh nghiệm và chuyên nghiệp của Lệ Khiếu Hằng, anh chỉ cần nhìn quỹ đầu tư và phương thức vận hành của Đào Mộ là có thể lập tức kết luận, Đào Mộ nhất định đã đem toàn bộ gia sản của mình quăng vào đó — — không những vậy, chỉ sợ còn quăng cả “tiền quỹ” của bạn bè thân thích vào cùng.
Lệ Khiếu Hằng vẫn luôn cho rằng bản thân là một người cực kỳ tự phụ trong lĩnh vực chuyên nghiệp, nhưng khi anh ở độ tuổi của Đào Mộ, lại không có dũng khí rút củi dưới đáy nồi, chiến đấu đến chết như Đào Mộ.
Đào Mộ đỏ mặt khi nghe Lệ Khiếu Hằng khen mình một cách chân thành.

Nếu không nhờ lần trọng sinh này, có được tầm nhìn xa trông rộng của mười năm sau chống lưng, cho dù cậu có dũng khí lấy tiền vốn của mình được ăn cả ngã về không, chỉ sợ cũng không dám lừa dối lấy tiền riêng của Lưu Diệu Mạnh Tề và những người khác đầu tư cùng cậu.
Cho nên so với Lệ đại lão vừa học kỳ 2 năm nhất đã có thể thành lập tư bản Khiếu Hằng, việc cậu tung hoành thật đúng là dựa hết vào hào quang trọng sinh, không có gì đáng giá để khoác lác cả.
Lệ Khiếu Hàng mỉm cười dịu dàng nhìn Đào Mộ.

Nói đến đây, anh cũng rất buồn bực, trong mắt anh, với thiên phú thành tựu của Đào Mộ, cậu hẳn phải là một người vô cùng tự tin mới đúng.

Nhưng hai lần tiếp xúc với Đào Mộ, Lệ Khiếu Hằng mơ hồ phát hiện, Đào Mộ luôn vô thức lộ ra một chút tự ti trong lời nói và cử chỉ.
Lệ Khiếu Hằng lén nghiền ngẫm vài lần, cảm thấy tâm tính của Đào Mộ đại khái là do xuất thân cô nhi, trong tâm lý học chẳng phải có một luận điểm nói rằng thiếu vắng gia đình sẽ dẫn đến việc thiếu cảm giác an toàn tột độ của một người trong quá trình trưởng thành sao, Lệ Khiếu Hằng đoán Đào Mộ cũng là như vậy.

Nhưng anh không biết rằng, những chuyện Đào Mộ trải qua còn ly kỳ bi thảm hơn phân tích trong tâm lý học nhiều.
Lệ Khiếu Hằng bình tĩnh quan sát cố vấn đầu tư tư nhân của mình.

Vừa tán gẫu vừa căn cứ theo ánh mắt của Đào Mộ, thường xoay mâm tròn hoặc gắp đồ ăn cho cậu.
Lễ nghi bàn ăn và trò chuyện quá mức tinh tế, khiến cho Đào Mộ vốn đã quen quan tâm người khác có chút không quen.
“Lệ đại ca, anh đừng chỉ gắp đồ ăn cho tôi.” Đào Mộ nhìn Lệ Khiếu Hằng: “Hai chúng ta đừng khách sáo như vậy.”
“Được.” Lệ Khiếu Hằng nói, lịch sự đặt đũa công xuống, bỗng cảm khái: “Ngần ấy năm nay, ngoại trừ tiệc gia đình đêm giao thừa, dường như lâu rồi tôi chưa ăn một bữa thịnh soạn như vậy.

Nói đến đây, còn phải cảm ơn Tiểu Mộ cậu đấy, nếu không có cậu đi cùng, tôi cũng lười ăn một bữa lâu như vậy.”
Đào Mộ nhoẻn miệng cười: “Lệ ca trăm công nghìn việc, khác với những người dân bình thường chúng tôi.”
“Có cái gì khác chứ?” Ánh mắt Lệ Khiếu Hằng sáng quắc nhìn Đào Mộ, con ngươi đen nhánh dịu dàng trong trẻo hiện lên ảnh ngược của Đào Mộ: “Mặc kệ chúng ta tiêu hao bao nhiêu thời gian và tinh lực, cuối cùng cũng chỉ vì muốn thỏa mãn mong đợi mà thôi.


Chẳng qua là có người thích ăn nhậu chơi bời, còn những người như chúng ta thì trùng hợp thích làm việc mà thôi.”
Nói tới đây, Lệ Khiếu Hằng thuận thế chuyển đề tài lên chuyện Đào Mộ bán khống dầu mỏ quốc tế: “……!Tôi nghe Lạc Dương nói, cậu đêm nào cũng thức để canh thị trường chứng khoán, còn chăm lo việc học và web Phi Tấn.

Có vất vả quá không?”
Đào Mộ lắc đầu, cũng cười nói: “Giống như anh nói đó, sở dĩ chúng ta làm những chuyện như vậy là vì chúng ta thích, nếu đã thích, thì sao sẽ cảm thấy vất vả?”
“Nhưng cũng thế làm việc vất vả, hủy hoại sức khỏe.” Lệ Khiếu Hằng cười nói: “Cậu còn trẻ, không biết sức người kỳ thực có hạn.

Hiện giờ vắt kiệt thân thể để đổi lấy tiền tài, tương lai có lẽ phải dùng của cải để đổi lấy sức khỏe.

Tiểu Mộ thông minh như vậy, chắc sẽ không làm loại việc mua bán lỗ vốn nhỉ?”
Đào Mộ nghe vậy, hơi do dự nhìn Lệ Khiếu Hằng, cậu dường như đoán được Lệ Khiếu Hằng muốn nói gì.
Quả nhiên, thấy Đào Mộ nhìn sang, Lệ Khiếu Hằng mỉm cười buông chén đũa, mở miệng đề nghị: “Theo ý kiến cá nhân của tôi, nếu Tiểu Mộ cậu là cố vấn đầu tư tư nhân của tôi, khoan hẵng nói đến những chuyện khác, chỉ riêng việc bán khống dầu thô quốc tế, mục tiêu và lợi ích của hai chúng ta đều giống nhau, nếu đã như vậy, tại sao hai chúng ta không cùng nhau hợp tác.

Tầm nhìn của cậu cộng với kỹ năng giao dịch của tôi, tôi tin rằng chúng ta sẽ phối hợp với nhau rất ăn ý.”
Quan trọng nhất là sau khi hai người hợp tác, Đào Mộ không cần phải thức khuya mỗi tối vì lệch múi giờ, một mực canh chừng thị trường vì sợ hơi sơ ý thì sẽ bị thanh lý.

Lệ Khiếu Hằng cũng có thể lợi dụng tầm nhìn và phán đoán của Đào Mộ để thực hiện các giao dịch tinh vi hơn.
Đây là hợp tác cùng có lợi, hơn nữa còn là cường cường liên hợp 1 + 1 > 2.

Lệ Khiếu Hằng không nghĩ ra lý do gì khiến Đào Mộ từ chối.
Quả nhiên, Đào Mộ hơi suy tư một lát, cũng cảm thấy đề nghị của Lệ Khiếu Hằng không có gì sai — — không những có thể kiếm được nhiều hơn, còn có thể làm mối quan hệ của hai người sâu sắc hơn.

Loại lợi ích được buộc chặt với quan hệ cá nhân sẽ trở nên ổn định hơn, rất phù hợp với ý định ban đầu của Đào Mộ lúc quen biết Lệ Khiếu Hằng.
Đào Mộ trong lòng lén khảy bàn tính, vui vẻ đồng ý.
Lời vừa ra khỏi miệng, Đào Mộ liền cảm thấy bầu không khí trong phòng lập tức thoải mái hơn rất nhiều, sinh động hẳn lên.

Đào Mộ nhìn về phía Lệ Khiếu Hằng, cảm thấy hai người tăng cường quan hệ hợp tác, có lẽ cũng thúc đẩy quan hệ cá nhân của bọn họ.
Trên thực tế cũng là như thế, chí ít trong mắt Lệ Khiếu Hằng, nếu Đào Mộ đã đồng ý hợp tác — — chức vụ sẽ chuyển từ cố vấn đầu tư tư nhân cho Lệ Khiếu Hằng thành nhà phân tích của anh.

Như vậy, mối quan hệ giữa hai người không thể lỏng lẻo kiểu “cậu/anh có thể hỏi tôi bất cứ điều gì cậu/anh muốn và tôi có thể trả lời bất cứ điều gì” như trước nữa.

Vì để đảm bảo Đào Mộ có thể hướng dẫn anh giao dịch bất cứ lúc nào, Lệ Khiếu Hằng tin rằng hai người cần phải bảo đảm trong vòng 24 tiếng, bất cứ lúc nào cũng liên lạc được với nhau.
Ngoài những nghĩa vụ cần phải thực hiện đó, các quyền lợi tương ứng cũng cần được thực hiện, ví dụ như phương diện phân chia tiền lời, phải tuân thủ nghiêm ngặt hợp đồng, chỉ có như vậy thì Lệ Khiếu Hằng mới có thể đúng lý hợp tình sử dụng Đào Mộ.
Vì vậy tối hôm đó, Lệ Khiếu Hằng đã gọi ra nước ngoài, trực tiếp yêu cầu cố vấn pháp lý của tư bản Khiếu Hằng soạn một hợp đồng lao động, trong đó phải có quy định chi tiết về việc chia lợi nhuận mà Đào Mộ nên được hưởng và các nghĩa vụ phải thực hiện.

Mặt khác, còn có hợp đồng Đào Mộ mở tài khoản ở tư bản Khiếu Hằng, sáng hôm sau, anh tự tay đưa hợp đồng cho Đào Mộ.
Lúc đó Đào Mộ còn đang huấn luyện quân sự, sau khi nhận được điện thoại của Lệ Khiếu Hằng, lập tức tìm huấn luyện viên xin nghỉ rồi chạy ra gặp.
Gió thu mát rượi nhuộm vàng những cây long não hai bên đường, từng lớp lá long não rơi xuống đường phố sạch sẽ, ánh mặt trời chiếu xuống từ những kẽ hở trên cây long não, những đốm sáng và bóng cây nhảy múa trong không khí, cả khuôn viên trường biến thành màu vàng óng.

Đào Mộ mặc quân phục huấn luyện, xỏ ủng cao màu đen chạy qua sân thể dục, bộ dáng tràn đầy năng lượng quả thực đẹp đến mê người.

Lệ Khiếu Hằng ngồi trong xe, nhìn bóng dáng Đào Mộ dưới ánh mặt trời chạy nhanh đến bên cạnh mình, bỗng cảm thấy tim lỡ nhịp.
Lúc Đào Mộ mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, Lệ Khiếu Hằng cảm giác có một cơn gió nóng phả vào mặt, xen lẫn hương cỏ mùa thu và ánh nắng, khiến anh có chút say.
Lệ Khiếu Hằng đưa khăn tay cho Đào Mộ, ý bảo cậu lau mồ hôi trên mặt.
Đào Mộ không ngờ thời đại này còn có người mang theo khăn tay, nhất thời hơi ngẩn ra.
Đến khi phục hồi tinh thần, Đào Mộ mỉm cười xua tay từ chối, tùy ý lấy tay áo lau mồ hôi trên trán và gò má: “Không cần đâu, tôi huấn luyện quân sự cả ngày, toàn mồ hôi thôi, đừng lãng phí khăn tay của anh.”

Lệ Khiếu Hằng đành thu khăn tay lại, trịnh trọng giao hai bản hợp đồng cho Đào Mộ, khuôn mặt nghiêm túc: “Cậu xem thử xem, nếu có ý kiến gì thì tôi kêu luật sư sửa lại liền.”
Lệ Khiếu Hằng kêu luật sư soạn hợp đồng vô cùng chính quy nghiêm cẩn, hơn nữa cũng suy xét đầy đủ quyền lợi và nghĩa vụ của hai bên, Đào Mộ không có ý kiến gì, sảng khoái ký tên lên hợp đồng, mỉm cười đưa tay phải ra với Lệ Khiếu Hằng: “Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Lệ Khiếu Hằng nắm chặt tay phải của Đào Mộ, cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm móng tay xinh đẹp được cắt gọn gàng của cậu: “Vậy bắt đầu từ tối hôm nay, mỗi ngày chúng ta đều gọi điện thoại, có vấn đề gì thì cứ nói trong điện thoại.”
Đây là nghĩa vụ đã được quy định trong hợp đồng, Đào Mộ không có phản đối: “Được.”
Hiện tại Đào Mộ lập tức giao tài khoản của mình cho Lệ Khiếu Hằng quản lý.

Tối qua cậu đã thức suốt đêm để xử lý một số lượng lớn vest*, khoảng mấy ngàn cái bị đổ vào thị trường kỳ hóa quốc tế, lau sạch dấu vết sở hữu, cuối cùng gom tất cả tiền vào tài khoản chính giao cho Lệ Khiếu Hằng.
*Vest (tiếng Anh: sockpuppet) đề cập đến các tài khoản khác của người dùng, do một người sở hữu đồng thời trong các diễn đàn thảo luận, BBS, trò chơi và những nơi khác trên Internet.

Bên mình hay nói là acc phụ á.
Trong tài khoản này không riêng gì tiền vốn của Đào Mộ, còn có cả tiền riêng của hai vợ chồng Lưu Diệu và Mạnh Tề, cùng với tiền tiêu vặt của Đại Mao Tiểu Béo, và tài chính nhàn rỗi của chú Vương vừa quăng vào gần đây.
Bàn giao xong những việc này, Lệ Khiếu Hằng nhìn sắc trời, thấy đã sắp giữa trưa: “Muốn tôi mời cậu ăn cơm không?”
Đồ ăn gần trường thực ra không có gì ngon, ít nhất Đào Mộ cảm thấy không cần phải chiều theo khẩu vị của Lệ Khiếu Hằng, trừ khi — —
Nghĩ tới đây, Đào Mộ hỏi: “Anh thích ăn xiên thịt dê không? Nhà của bạn cùng phòng tôi có mở Ôn Tụ Tường, cũng là nhà hàng lâu đời ở Yến Kinh chúng ta, đặc biệt có uy tín.”
Lệ Khiếu Hằng nhìn Đào Mộ lúc nói đến bạn cùng phòng, hiếm khi có bộ dáng phấn chấn đầy sức sống, bỗng nói: “Thật ra tôi thích ăn đồ cậu nấu hơn.”
Khi nói ra những lời này, hai người đều hơi sửng sốt.

Không đợi Lệ Khiếu Hằng mở miệng nói xin lỗi vì sự lỗ mãng đường đột của mình, Đào Mộ đã cười nói: “Được a.

Anh thích ăn gì, không thì chúng ta đến chợ bán thức ăn nhìn xem, sau đó tôi nấu cho anh.”
Lệ Khiếu Hằng trầm ngâm vài giây: “Có làm phiền cậu không?”
“Không đâu.” Đào Mộ lắc đầu: “Cũng lâu rồi tôi chưa ăn đồ mình tự nấu.

Dù sao chiều nay 2h30 chúng tôi mới huấn luyện quân sự nên có rất nhiều thời gian.”
Lệ Khiếu Hằng biết tâm tư của Đào Mộ, đại khái cậu coi anh là đối tác thương nghiệp khó có được.

Có khi bề ngoài cậu không muốn có bất kỳ sai sót nào, thậm chí là không muốn làm đối tác cảm thấy thất vọng, nhưng trong lòng lại đang phàn nàn sự kỳ lạ và khó ở của anh.
Sau khi Lệ Khiếu Hằng im lặng một lúc lâu, vẫn không cách nào chống lại sức hấp dẫn của món ăn của Đào Mộ, đành phải mặt dày thở dài: “Vậy làm phiền cậu.”
Lệ Khiếu Hằng đặt vé máy bay 8h tối, chuyến bay bay 13 tiếng, đến nước M thì đúng lúc kịp bắt đầu phiên giao dịch thị trường chứng khoán, vì vậy Lệ Khiếu Hằng không có nhu cầu khắc phục lệch múi giờ.

Thay vì về nhà ngủ bù một giấc, anh càng nguyện ý đi dạo chợ cùng Đào Mộ.

Cảm nhận sự ồn ào xung quanh, tiếng những người đi chợ và những người bán hàng mặc cả.

Anh chưa từng trải nghiệm một cuộc sống như vậy bao giờ.
Giày da đắt tiền được đặt làm riêng dẫm lên vũng nước đọng trên mặt đất, Lệ Khiếu Hằng nhìn xung quanh, hỏi Đào Mộ: “Sao chúng ta không đi siêu thị?”
“Bởi vì rau tươi trong siêu thị chưa chắc đã tươi.” Đào Mộ quay đầu nhìn thoáng qua bộ âu phục cao cấp được đặt may riêng cộng thêm áo khoác màu đen của cộng sự: “Nếu không thì anh vào xe ngồi chờ tôi đi.

Nơi này rất bẩn, đừng làm bẩn quần áo của anh.”
Còn chưa dứt lời, đằng sau Lệ Khiếu Hằng vang lên tiếng the thé “người anh em, nhường đường chút”.

Ngay sau đó, một cơn gió mạnh thổi qua, Lệ Khiếu Hằng đột nhiên xoay người, tránh được người bán hàng hói đầu đẩy xe ba bánh vào chợ trong gang tấc.

Trên xe của người bán hàng kia chất đống các thau tôm cá sống, mùi tanh nồng nặc.

Đào Mộ cúi đầu nhìn thoáng qua đám cá tôm đang tung tăng nhảy nhót, hỏi Lệ Khiếu Hằng: “Anh muốn ăn cá hầm với tôm hấp xì dầu không?”
Lệ Khiếu Hằng đút hai tay vào túi, đặc biệt nghiêm túc trả lời: “Tôi muốn ăn cá hầm ớt cay.”
Anh không có kén ăn cá, nhưng nhớ đến Đào Mộ thích ăn cay.

Về phần tôm thì…!Anh nhớ hình như Đào Mộ không thích lột tôm.

Cái này cũng không thành vấn đề, anh là cao thủ lột tôm mà.

Tết mỗi năm, anh đều giúp các trưởng bối nữ trong nhà lột tôm.
Anh còn lột tôm cực kỳ đẹp.
Lệ Khiếu Hằng không có tài nấu ăn, chỉ có thể tìm lại phẩm giá trong chuyện này.
Đương nhiên ngoài cái này ra, anh còn đảm nhận việc rửa rau.
“Vì sao phải dùng nước vo gạo để rửa rau?”
Trong căn phòng nhỏ 38m vuông, Lệ tiên sinh — chưa từng đặt chân phòng bếp — hiện giờ đang mặc tạp dề, đứng một bên nhìn Đào Mộ dùng nước vo gạo để rửa rau trong bồn, không khỏi tò mò hỏi.
“Có thể giảm bớt dư lượng thuốc trừ sâu.” Đào Mộ kiên nhẫn trả lời.
Lúc về nhà, ánh sáng ban ngày vừa phải, Đào Mộ cởi trang phục huấn luyện quân sự, thuận tiện đi tắm rửa.

Giờ thì đang mặc đồ ở nhà, đeo tạp dề sẫm màu, đứng trong căn bếp nhỏ.

Cậu thực sự có chút vướng bận khi đồng bọn hợp tác cao lớn cứ bám dính đằng sau cậu, còn thường xuyên biến thành em bé tò mò mọi thứ.
“Hay là anh đến phòng khác trước đi, tôi sẽ ráng làm cơm trưa xong nhanh thôi.” Đào Mộ kiên nhẫn đề nghị.
Dường như Lệ Khiếu Hằng cũng nhận ra mình hơi vướng chân vướng tay người ta, xấu hổ nói: “Tôi tưởng có thể giúp được cậu.”
Anh nhìn Đào Mộ, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Ít nhất tôi có thể học hỏi.”
Đào Mộ: “……” Cái câu nói mà nhân viên mới trong công ty thường nói này không hợp với Lệ Khiếu Hằng chút nào.
“Cái đó, anh vẫn nên ra ngoài nghỉ ngơi chút thì hơn.” Đào Mộ nhìn thời gian, 2h30 chiều sẽ huấn luyện quân sự tiếp, bây giờ đã sắp 12h, nếu không tranh thủ thời gian sẽ không kịp mất.
……!Hình như bị ghét mất rồi.

Lệ Khiếu Hằng ngại ngùng sờ sờ mũi, rời khỏi căn bếp nhỏ hẹp chỉ đủ cho một người đứng, nhìn cách bài trí và đồ đạc trong phòng, lễ phép hỏi: “Tôi có thể tham quan một chút không?”
Đào Mộ trong phòng bếp nói lớn: “Anh cứ tự nhiên.”
Được chủ nhà cho phép, Lệ Khiếu Hằng vẫn quanh quẩn trong căn phòng nhỏ tinh xảo.
Đây có lẽ là căn phòng nhỏ nhất mà anh từng thấy trong đời mình — — toàn bộ căn phòng còn không lớn bằng nhà tắm ở nhà cũ Lệ gia.

Nhưng nhìn cách trang trí lại lộ ra sự tỉ mỉ của chủ nhân, từ ảnh chụp treo tường ở lối vào cho đến những chậu cây ngoài ban công, đâu đâu cũng thấy hơi thở tươi mới và ấm áp.
Lệ Khiếu Hằng đứng trước ảnh chụp treo tường, nhìn Đào Mộ 3 4 tuổi cưỡi ngựa gỗ cười với ống kính, đứa bé hồng nhuận đặc biệt đáng yêu, anh nhịn không được mỉm cười: “Tôi cũng có một bức ảnh giống vậy, chỉ là ảnh chụp vào ngày sinh nhật 1 tuổi.

Đúng rồi, cậu chụp bức này ở đâu vậy? Có lẽ chúng ta chụp cùng một studio chụp ảnh.”
Đào Mộ trong bếp im lặng lúc lâu mới đáp lại: “Không biết, tôi không nhớ bất kỳ chuyện gì trước 5 tuổi.”
Lệ Khiếu Hằng nghe vậy thì sửng sốt.
Đào Mộ nói: “Nghe viện trưởng nói, năm tôi 5 tuổi có lần sốt rất nặng, sau đó chuyện trước kia đều không nhớ được gì.”
“Xin lỗi.” Lệ Khiếu Hằng trở lại cửa phòng bếp.
Vì là tầng cao nhất nên ánh sáng mặt trời rất mạnh, ánh nắng chói chang hắt vào từ cửa sổ, vầng sáng như muốn hòa vào thiếu niên đeo tạp dề.

Lệ Khiếu Hằng nhìn sống lưng gầy thẳng tắp của Đào Mộ, đột nhiên hỏi: “Vậy cậu có muốn nghe chuyện lúc nhỏ của tôi không?”
Đào Mộ hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Lệ Khiếu Hằng, sau một lúc lâu bỗng cười xấu xa, nói: “Sao vậy, chẳng lẽ khi còn nhỏ anh còn có sự tích “anh hùng” như nhìn lén bé gái tắm rửa, hay giựt bím tóc của bé gái hả?”
“Cái đó thì không đâu.” Lệ Khiếu Hằng đút tay vào túi, đứng dựa nửa người vào cửa phòng bếp, dùng giọng điệu của bà Vương bán dưa nói: “Tôi từ nhỏ đến lớn đều ở bên cạnh ông ngoại, ông ngoại tôi rất nghiêm khắc, nên tính tôi khi còn nhỏ cũng khá buồn tẻ.

Mỗi ngày ngoại trừ đọc sách thì là xem tin tức, báo chí, say mê học tập không kiềm chế được, sau đó thì học ở đại học Stanford, nhanh chóng thành lập tư bản Khiếu Hằng.

Rồi độc thân cho đến bây giờ.”
Đào Mộ mỉm cười: “Khó trách lần đầu gặp anh đã cảm thấy anh nói chuyện và làm việc rất bình tĩnh, thì ra là bị người ông ảnh hưởng.”
“Ý cậu muốn nói tôi là ông cụ non đúng không.” Lệ Khiếu Hằng cười khẽ: “Em trai em gái tôi cũng thường phàn nàn tôi không theo kịp thời đại phát triển, khác biệt rất nhiều so với bạn cùng lứa.

Trước đó tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng sau khi gặp cậu, bỏ qua chuyện khoảng cách thế hệ gì đó, thì tôi thực sự chưa có người bạn nào để trò chuyện, có lẽ do duyên chưa tới đi.”

Đào Mộ đang rút sợi tôm thì hơi khựng lại, nghe Lệ Khiếu Hằng hỏi tiếp: “Cậu thì sao? Cậu đẹp như vậy, tính cách lại tốt, có phải có rất nhiều bạn nữ thích cậu không?”
Đào Mộ nghĩ đến hoàn cảnh trưởng thành và hoàn cảnh học tập của Lệ Khiếu Hằng — — rất khác biệt so với người bình thường, hơn nữa còn ở nước ngoài lâu như vậy, có lẽ có rất nhiều từ ngữ dùng không được chuẩn, cậu không cần suy nghĩ nhiều.
Nghĩ vậy, Đào Mộ khẽ cười nói: “Tôi cũng giống anh, chỉ lo kiếm tiền không cách nào tiết chế được.”
“Chúng ta đúng là cùng chung chí hướng.” Lệ Khiếu Hằng nói, thấy Đào Mộ múc cá hầm ớt cay ra một cái bát lớn màu trắng xanh, lập tức đưa tay đón lấy: “Tôi thấy bộ đồ ăn nhà cậu cũng rất thú vị.”
“Cẩn thận nóng.” Đào Mộ tránh khỏi tay Lệ Khiếu Hằng, đặt cá hầm ớt cay lên bàn ăn trong nhà ăn, cười nói: “Đây là ông nội cố ý đi đến xưởng Lưu Li tìm người làm riêng.”
“Cậu cũng ở bên cạnh ông nội từ nhỏ sao?” Lệ Khiếu Hằng thuận thế tiếp lời: “Tôi thật sự cảm thấy hai chúng ta có rất nhiều điểm chung, khó trách nói chuyện ăn ý như vậy.”
Tiếp theo, Đào Mộ lại làm món tôm hấp xì dầu, sườn ngắn ngâm rượu vang đỏ, thịt cua viên kiểu đầu sư tử, salad sứa lạnh, cơm sen mộc nhĩ.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Khi các món ăn đã được dọn lên, Lệ Khiếu Hằng — người tự cho là công việc vô cùng phù hợp với mình — đã chủ động đem dĩa tôm hấp xì dầu đến trước mặt mình, xắn tay áo lên, đeo găng tay vào và bắt đầu lột tôm.
Anh lột tôm cực kỳ nhanh, ngón tay thon dài linh hoạt, không bao lâu đã lột được một con tôm trắng bóc, trực tiếp bỏ vào chén của Đào Mộ.
Đào Mộ giật mình, Lệ Khiếu Hằng cười tủm tỉm nói: “Cậu xem, tôi lột tôm rất nhanh, còn cậu thì thích ăn tôm.

Hai chúng ta có phải phối hợp đặc biệt ăn ý với nhau hay không?”
Đào Mộ còn chưa kịp trả lời, Lệ Khiếu Hằng đã cười nói tiếp: “Cho nên từ nay về sau, về phương diện giao dịch trong tương lai phải đặc biệt làm phiền cậu hướng dẫn tôi nhiều hơn rồi.

Mặc dù cậu không cần thức trắng đêm để nhìn chằm chằm thị trường chứng khoán như trước kia, nhưng việc kinh doanh của chúng ta chính là như vậy, hơi sơ sẩy tí là sẽ dẫn đến tổn thất mấy tỷ vàng M.

Thêm vào đó vấn đề lệch múi giờ, đôi khi tôi sẽ gọi cho cậu vào rạng sáng 3 4 giờ ở bên này, nếu đắc tội thì mong cậu thứ lỗi.”
Đào Mộ chợt hiểu ra.

Biết rằng Lệ Khiếu Hằng có thể vẫn không yên tâm về đạo đức nghề nghiệp của cậu, sợ cậu đến lúc đó quăng gánh không làm nữa, hoặc là ở thời khắc mấu chốt lại không thấy cậu đâu, hoặc là không lâu sau đó thái độ của cậu không còn tích cực như vậy nữa.

Nói tóm lại, mọi thái độ chủ quan đều có khả năng tạo thành sai lầm lớn trong công việc, dẫn đến tổn thất cực lớn.
Với tu dưỡng và tính cách của Lệ Khiếu Hằng, anh hiển nhiên sẽ không nói thẳng mặt người khác.

Hơn nữa với quan hệ đối tác giữa cậu và Lệ Khiếu Hằng, mới bắt đầu hợp tác cũng hoàn toàn không nên dùng phong cách làm việc “nói thẳng mặt” này.

Cho nên ngẫm lại, mấy ngày nay giao thiệp thân mật có lẽ có thể hình dung bằng bốn chữ chiêu hiền đãi sĩ.
Chẳng trách người ta còn trẻ mà đã có thể sáng lập tư bản Khiếu Hằng lớn như vậy, tương lai có thể còn trở thành một nhà đầu tư ngành công nghệ cao với quy mô lớn.

Tính chuyên nghiệp linh hoạt này thực sự không phải là thứ mà người bình thường có được.
Đào Mộ cảm giác mình đã nắm được tâm tư của Lệ Khiếu Hằng, tức khắc cười nói: “Chuyện này anh có thể yên tâm, cho dù ngày nào anh cũng gọi vào 3h sáng, tôi cũng sẽ nhiệt tình trăm lần kiến nghị cho anh.”
“Dù sao thì của cải tính mạng của tôi cũng đều ở trên tay anh.”
Đào Mộ chỉ nói giỡn một câu, Lệ Khiếu Hằng lại nghiêm túc đáp lại: “Tôi chưa bao giờ lo lắng chuyện này, ánh mắt tôi tốt như vậy, không thể nào nhìn lầm người.”
Đào Mộ mỉm cười.

Không hổ là nhà tư bản có thể đầu tư ra nhà giàu số một, kỹ xảo khoe khoang rất độc đáo, cậu phục rồi.

Hai người cứ đùa giỡn nhau như vậy, khiến cho bữa ăn rất vui vẻ.

Trong bữa ăn, hai người đều cảm thấy đã hiểu lẫn nhau, thân thiết với nhau hơn, theo chiều hướng như vừa gặp đã thân.
Sau khi ăn xong, Lệ Khiếu Hằng tạm biệt rời đi.

Đào Mộ vừa trở lại trường học thì tiếng chuông điện thoại reo lên như đòi mạng.
Đào Mộ không biết chuyện gì, tim lỡ một nhịp.

Cậu nhận điện thoại thì nghe Đại La — anh em tốt của Cẩu Nhật Tân — vội vàng nói: “Không ổn rồi Đào Mộ, Cẩu ca xảy ra chuyện.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.