Bạn đang đọc Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh – Chương 42
Edit + beta: Iris
Tần Diệu Như vẫn cách ăn mặc sát mã đặc, mấy anh em của cô vẫn đầu trọc xăm mình đeo dây xích vàng.
Bọn họ khí thế hừng hực xông vào đồn công an, còn giống tự thú hơn là cử báo.
Nhưng cảnh sát nhân dân ở đồn công an trấn H vẫn nhớ rõ đám người Tần Diệu Như đã trợ giúp cảnh sát phá vụ án bán hàng đa cấp kia, biết đám người này chỉ là gu thẩm mỹ khác thường thôi, đều là người tốt cả.
Tần Diệu Như túm cánh tay tiểu đệ, vọt tới trước mặt Đào Mộ và cảnh sát Diêu, không có trực tiếp nói ra manh mối mà là tò mò nhìn Đào Mộ: “Sao cậu lại tắt nguồn điện thoại?”
“A?” Đào Mộ nhìn điện thoại, hết pin.
Từ khi cậu nhận được điện thoại của Đại La, rồi liên hệ với viện trưởng Vân, sau đó đến trường học xin nghỉ, ngồi máy bay đến trấn H, đi bệnh viện thăm người, cuối cùng đến đồn công an hỏi thăm tình hình, cả quá trình tốn hết mười mấy tiếng.
Mà pin của smartphone vốn đã yếu hơn các loại khác, cũng may Đào Mộ có đem theo đồ sạc.
“Tôi giúp cậu sạc một lát.” Cảnh sát Diêu chủ động nhận điện thoại của Đào Mộ rồi tìm ổ điện.
Vừa khởi động mấy đã nghe tiếng tinh tinh thông báo vài cuộc gọi nhỡ.
Trong đó, Tần Diệu Như gọi nhiều nhất, còn có Đại Mao Tiểu Béo, Mạnh Tề ca, cuối cùng là Lệ Khiếu Hằng.
Đào Mộ nhớ đến hiệp nghị của mình và Lệ Khiếu Hằng, vội gọi lại.
Bây giờ đã là 4 giờ chiều, ở nước M là rạng sáng 4 giờ, Đào Mộ vừa gọi qua liền nhận ra lệch múi giờ, chỉ sợ Lệ Khiếu Hằng vẫn còn đang ngủ.
Định tắt máy thì bên kia điện thoại đã truyền đến giọng của Lệ Khiếu Hằng.
“Tiểu Mộ?”
“…! Anh còn chưa ngủ à?” Bị hành động nhận cuộc gọi của Lệ Khiếu Hằng làm hoảng hồn vài giây, Đào Mộ lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, tôi quên mất chuyện lệch múi giờ, có phải quấy rầy anh ngủ rồi không?”
“Tôi chưa ngủ.” Bên kia điện thoại, giọng của Lệ Khiếu Hằng quả thật rất tỉnh táo.
Còn mang theo chút ý cười: “Cậu thì sao? Điện thoại hết pin hả?”
Đào Mộ “ừm” một tiếng, giải thích rất ngắn gọn: “Bạn của tôi xảy ra chuyện.
Bây giờ đang ở trấn H.”
“Tôi biết rồi.
Nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn, cậu tuyệt đối sẽ nhận điện thoại của tôi.” Lệ Khiếu Hằng đặc biệt tự tin nói một câu.
Đào Mộ không có để ý là Lệ Khiếu Hằng lén đổi khái niệm.
Dù sao trong suy nghĩ của cậu, “điện thoại tắt máy” và “không nhận điện thoại của Lệ Khiếu Hằng” là cùng một ý.
“Có cần tôi giúp đỡ gì không?” Lệ Khiếu Hằng trong điện thoại rất nhiệt tình hỏi.
Đào Mộ biết năng lực của Lệ Khiếu Hằng, cũng biết Lệ gia ở Hoa Hạ rất có địa vị.
Nếu bạn bè bên cạnh thật sự cần, cho dù cậu nói ra có lẽ sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận về mình trong lòng đồng bọn hợp tác, Đào Mộ vẫn sẽ nói ra.
Dù sao thì tùy thời điểm, mở miệng xin giúp đỡ vào những lúc thích hợp sẽ gia tăng quan hệ giữa hai người.
Nhưng chuyện của Cẩu Nhật Tân, Đào Mộ nghĩ bản thân có thể giải quyết được, nên không muốn lãng phí mối quan hệ cá nhân với Lệ Khiếu Hằng.
Thế là Đào Mộ cực kỳ chân thành cảm ơn ý tốt của Lệ Khiếu Hằng.
Hơn nữa còn kể lại chút ít chuyện của Cẩu Nhật Tân.
Đương nhiên phải nói là hắn chưa chết: “Chờ bệnh viện trấn H xác nhận Cẩu ca có thể chuyển viện thì cuộc phẫu thuật bên Yến Kinh cũng đã quyết định, nếu không đủ tiền thì tôi sẽ mở miệng nhờ anh.”
Phần lớn tiền của Đào Mộ đều đổ vào thị trường dầu thô quốc tế, Lệ Khiếu Hằng hiểu rõ chuyện này hơn bất cứ ai.
Mà đối với quy mô hợp tác của hai người họ, hơi động một chút là tiêu tốn hàng chục triệu đô la, nên việc vay mấy chục vạn hoàn toàn không được coi là vay.
Đầu bên kia điện thoại, Lệ Khiếu Hằng đương nhiên cũng nghe hiểu Đào Mộ nói cảm ơn chỉ là xã giao.
Anh hơi mất mát, sau đó chợt lên tinh thần, tỏ vẻ: “Lúc tôi ở Stanford cũng gặp một vài sinh viên và y sư khoa y.
Nếu bên cậu có yêu cầu, tôi có thể giới thiệu chuyên gia quốc tế mổ chính cho bạn cậu.”
Đào Mộ lại tỏ vẻ cảm kích, chợt hỏi Lệ Khiếu Hằng gọi điện có chuyện gì: “Có phải quốc tế dầu mỏ kỳ hóa xảy ra vấn đề gì rồi không?”
“Không có.” Lệ Khiếu Hằng cười giải thích: “Bởi vì vừa bắt đầu hợp tác, tôi nghĩ nên thường xuyên gọi điện một chút, muốn giữ liên lạc.”
Đào Mộ nhớ lại, Lệ Khiếu Hằng gọi cho cậu là khoảng 10 giờ tối, tức là hơn 10 giờ sáng ở nước M.
Lúc này phỏng chừng Lệ Khiếu Hằng vừa xuống máy bay, chắc là không có chuyện gì.
Trên thực tế, Lệ Khiếu Hằng cũng không có chuyện gì cả.
Anh chỉ là vừa đáp máy bay, theo thói quen gọi cho Đào Mộ báo bình an.
Kết quả điện thoại của Đào Mộ lại hết pin tắt máy, làm Lệ Khiếu Hằng có chút lo lắng, không biết bên Đào Mộ đã xảy ra chuyện gì – – cũng may bây giờ là năm 2008, điện thoại thông minh chỉ mới được đưa ra thị trường, nếu đổi lại là 10 năm sau, không chừng với trí tưởng tượng phong phú của Lệ Khiếu Hằng, gọi cho Đào Mộ không được thì gọi cảnh sát báo nguy luôn rồi.
Đào Mộ nhoẻn miệng cười: “Không có chuyện gì thì tốt rồi, vậy anh có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.
Sau khi tôi về Yến Kinh sẽ mua điện thoại mới, bảo đảm liên lạc được 24 tiếng không bị chặn, tình huống hôm nay tuyệt đối không xuất hiện nữa.”
Tuy rằng Lệ Khiếu Hằng đã tích cực tỏ vẻ anh không có chuyện gì quan trọng cần bàn bạc với Đào Mộ.
Nhưng làm một đồng bọn hợp tác xứng chức, Đào Mộ cần kiểm điểm lại sai lầm này của mình.
Cậu nên cảm thấy may mắn lần này Lệ Khiếu Hằng gọi điện không có chuyện quan trọng, nếu thật sự có gì đó quan trọng cần liên lạc với cậu, mà điện thoại cậu lại tắt máy vào thời khắc mấu chốt, vậy cậu làm đối tác cũng quá thất bại rồi.
Đây là sai lầm cấp thấp tuyệt đối không được xảy ra trên thị trường.
Đào Mộ cũng không che che giấu giấu gì nữa, thành tâm kiểm điểm sơ suất của mình với đối tác tiên sinh.
Hơn nữa còn bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm.
Thái độ vô cùng thành khẩn, tư thái vô cùng khiêm tốn, nhưng khi Lệ Khiếu Hằng nghe lại vô cùng buồn bực.
Nếu dựa theo góc độ việc công, Lệ Khiếu Hằng tất nhiên rất tán thưởng thái độ làm việc của Đào Mộ.
Trên thực tế, Lệ Khiếu Hằng là người có yêu cầu rất nghiêm khắc trong công việc, nếu chuyện này xảy ra trên người của bất kỳ nhân viên nào, dù Lệ Khiếu Hằng không sa thải người đó thì cũng sẽ bắt người đó kiểm điểm công khai trên hội nghị thường kỳ, hơn nữa còn phạt một tháng lương để răn đe.
Nhưng nếu người đó là Đào Mộ.
Lệ Khiếu Hằng lại cảm thấy biểu hiện của Đào Mộ có chút mới mẻ.
Mặc dù quan hệ giữa hai người là quan hệ hợp tác, nhưng cũng chỉ là hợp tác thôi chứ không phải cấp trên cấp dưới, Đào Mộ hoàn toàn không cần phải trịnh trọng xin lỗi vì tí chuyện nhỏ.
Hơn nữa ngoài quan hệ hợp tác ra, bọn họ còn có quan hệ bạn bè.
Làm gì có cặp bạn bè nào phải trịnh trọng kiểm điểm chỉ vì chuyện nhỏ xíu.
“Cậu mà cứ như vậy thì sau này làm sao tôi dám tùy tiện gọi cậu nữa.” Lệ Khiếu Hằng bên kia điện thoại cười nói: “Tôi cảm thấy đặc biệt áy náy.
Cậu cũng không phải cố ý.
Bởi vì bạn bè gặp chuyện nên phải bắt kịp chuyến bay, với lại trên máy bay không cho mở máy.”
“Anh cứ gọi thoải mái, gọi thoải mái.”
Đào Mộ không hề nhận ra, chỉ trong mấy câu ngắn ngủi đã làm quan hệ giữa cậu và Lệ Khiếu Hằng từ “quan hệ báo cáo công tác theo phép” bay thẳng lên thành “bạn bè gọi điện thoải mái”.
Cậu còn đang đắm chìm trong bầu không khí mà Lệ Khiếu Hằng xây nên, cố hết sức an ủi: “Vốn dĩ là tôi sai.
Trước khi lên máy bay, lẽ ra phải báo cho anh một tiếng, tránh cho lúc anh gọi tới lại không tìm thấy tôi.”
“Lúc đó tôi cũng đang trên máy bay, không nhận điện thoại của cậu được.” Lệ Khiếu Hằng lại nói kiểu nói có sách mách có chứng, đúng lý hợp tình ôm cái nồi lên lưng mình.
Tốc độ và hiệu suất làm Đào Mộ không biết nên nói gì.
Cách trang trí của đồn công an ở trấn H không khác gì mấy so với Yến Kinh.
Cảnh sát Diêu đặt điện thoại của Đào Mộ lên bàn làm việc của mình rồi ghim sạc.
Đào Mộ ngồi xổm dưới bàn làm việc của cảnh sát Diêu, trò chuyện với Lệ Khiếu Hằng hết hai mươi phút.
Cuối cùng khi cúp máy, không hiểu sao tự dưng thấy hơi choáng ngợp, kể cả Tần Diệu Như và cảnh sát Diêu.
Nhân lúc này, trong đám đàn em đi chung với Tần Diệu Như, một người cạo trọc đầu, lưng xăm hình Thanh Long*, cổ đeo dây xích lớn màu vàng, kể rõ manh mối mà mình có được.
*Thanh Long: rồng xanh.
“Anh là nói, anh vô tình phát hiện Dư Mị xuất hiện gần phòng cho thuê của Đại Hùng.
Đại Hùng này là ai?”
“Tên thật của Đại Hùng thì tôi không biết, mọi người đều gọi hắn như vậy.
Hắn cũng là đầu đàn ở thành điện ảnh trấn H, cũng là võ phụ như Cẩu Nhật Tân.
Hơn nữa tôi nghe nói, Đại Hùng và Cẩu Nhật Tân vốn có xung đột.
Hình như hai đám người này thường xuyên đoạt diễn nhau.”
Người xăm mình Thanh Long nói tới đây, chợt nhớ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi, tôi nghe đám người kia nói.
Hình như sau khi Cẩu Nhật Tân xảy ra chuyện, nam số hai mà trước kia hắn thử vai đã bị Đại Hùng lấy mất.”.