Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 196: Sao Trời Vọng Tưởng (34)
Beta: Spring (●◡●)
Sự tình không phát triển đến tình trạng đoạt phi thuyền của trùng tộc, chiếc phi thuyền này sau khi chứa đầy chiến lợi phẩm, rất nhanh đã khởi hành đi tới đích đến nào đó.
Hoa Vụ còn hơi có chút thất vọng, dường như không có cơ hội cướp phi thuyền là nhân sinh một đại chuyện ăn năn.
Ân Phùng không hiểu cô.
Hắn cũng không muốn hiểu.
Dù sao đầu óc vị tiểu công chúa này vẫn không bình thường.
Bọn họ lúc này trốn ở một nơi coi như an toàn, trên hành lang cách một bức tường, thỉnh thoảng có động tĩnh trùng tộc ma sát sột soạt bò qua.
Trong không gian chật hẹp, mùi không dễ chịu, Hoa Vụ ngồi trên mặt đất dùng ống tay áo che mũi, buồn ngủ.
Ân Phùng ngồi ở phòng bên cạnh cô, những người còn lại rải rác ngồi ở những nơi khác nhau.
Không biết còn phải ở lại bao lâu nữa, Hoa Vụ ngồi cứng ngắc trên mặt đất khó chịu cực kỳ, cô nhìn trái nhìn phải, dịch về phía Ân Phùng.
Ánh mắt Ân Phùng xéo qua liếc cô một cái, cho rằng cô có chuyện muốn nói, ai biết cô thò đầu dò xét trong chốc lát, đột nhiên dựa vào, đầu gối lên bả vai hắn.
Ân Phùng: “Làm gì vậy?”
“Cho dựa một chút, ta khó chịu.” Hoa Vụ còn rất lẽ thẳng khí hùng.
Ân Phùng co rụt bả vai, đầu Hoa Vụ mất điểm tựa, cả người ngã lên người hắn.
Ân Phùng dịch sang bên cạnh, không hề thương tiếc.
“…”
“Con lớn không phải do cha aizz.”
Vẻ mặt Hoa Vụ tràn đầy trầm thống nhắc tới những lời này, bắt đầu đi tới một chiến sĩ mô phỏng người khác đang ngồi.
Chiến binh mô phỏng người không có giới tính, làn da phù hợp với con người, nhiệt độ và sự thoải mái không kém hơn người thật là bao.
Hoa Vụ tìm một vị trí thoải mái, dựa vào chiến sĩ mô phỏng người bắt đầu ngủ.
Hiện tại không nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến lúc chiến đấu cũng không có thời gian.
Ân Phùng nhìn cô nhắm mắt lại, tựa hồ một giây liền ngủ, hoàn toàn không lo lắng cho an toàn của mình.
Gan lớn thật…
Ân Phùng nhịn không được nghiến răng, trừng mắt nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của thiếu nữ, một lát sau đột nhiên dời tầm mắt, nhìn về phía hư không mơ màng.
…
Bảy ngày sau đó.
Phi thuyền xóc nảy rơi xuống, từ trên phi thuyền nhìn xuống phía dưới, kiến trúc hình cầu màu đen rậm rạp trải rộng khắp toàn bộ không gian.
Không phải nằm trên mặt đất.
Mà là nằm sâu dưới lòng đất.
Rất nhiều kiến trúc hình cầu này đều lơ lửng giữa không trung, có dải ánh sáng nối liền chúng với các tòa nhà hình cầu khác, những dải ánh sáng đó tạo thành một mạng lưới khổng lồ.
Phi thuyền tiến vào một cái kiến trúc hình cầu trong đó.
Cửa khoang không lập tức mở ra, cả phi thuyền an tĩnh lại, ngay cả động tĩnh của trùng tộc cũng không nghe thấy.
Đám người Hoa Vụ cùng Ân Phùng cố gắng mở cửa, kết quả phát hiện tất cả cửa khoang đều bị khóa chết.
Bọn họ thật vất vả mới từ trên phi thuyền đi xuống, kết quả phát hiện bên ngoài là hư không, phi thuyền dừng ở chỗ bốn phía không có bất kỳ kết thứ gì.
Nhìn xuống là bóng tối vô tận, bốn phía một màu tối đen, có một số phi thuyền, một số trống rỗng.
Hoa Vụ: “…”
Ân Phùng: “…”
Hoa Vụ sờ vũ khí, trên mặt lộ ra một nụ cười âm trầm: “Côn trùng còn rất biết cách chơi.”
Ân Phùng đã kiểm tra xong bốn phía, đi trở về: “Quá xa, không qua được.”
Vù vù ——
Chấn động nhẹ từ dưới chân truyền đến.
Nhưng mà ngoại trừ chấn động, cũng không có chuyện khác phát sinh.
Hoa Vụ nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn Ân Phùng, hai người đồng thời chạy lên phi thuyền, quay lại nơi lúc đầu bọn họ bị treo thành những cái kén.
Lúc trước chỗ này treo đầy kén, giờ đã trống rỗng hơn phân nửa.
Mặt đất biến thành cửa động đen sì, những cái kén còn lại đang lần lượt rơi xuống phía dưới.
Nhưng mà trong nháy mắt, một nửa còn lại cũng hoàn toàn rơi xuống, khoang đáy đang chậm rãi khép lại.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng súng ngắn.
Trùng tộc đã phát hiện ra bọn họ.
Mấy chiến sĩ mô phỏng người nhân cơ hội từ bên ngoài vọt vào, đi theo bọn họ tiến vào chính là trùng tộc có cơ thể khổng lồ, bọn họ vừa tiến vào, địa phương vốn đang lộ ra rộng rãi, đột nhiên trở nên nhỏ hẹp.
Bên ngoài có tiếng bò rậm rạp, càng ngày càng nhiều trùng tộc nghe tin chạy tới.
Hoa Vụ nhìn khoang đáy cùng sắp hoàn toàn khép lại, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Ân Phùng phát ra lời mời: “Muốn cùng đi tìm kiếm thế giới huyền bí với ta không?”
Ân Phùng: “…”
Ân Phùng túm lấy Hoa Vụ ba bước đi thành hai bước, nhân lúc khoang đáy còn chưa hoàn toàn khép lại nhảy vào trong bóng tối.
Các chiến sĩ mô phỏng người ở phía sau, một bên ngăn trở trùng tộc, một bên nhảy xuống theo Hoa Vụ.
…
Ào ào ——
Hoa Vụ rơi xuống nước, có rất nhiều thứ dưới nước, cô đụng vào thứ gì đó khiến cơ thể không kiểm soát được.
Hoa Vụ đang muốn ổn định thân thể, bên hông đột nhiên xiết chặt, tiếp theo liền đụng vào một lồng ngực rộng lớn, bị chặt chẽ ôm lấy.
Bọn họ bắt đầu đi lên trên.
Ào ào ——
“Phù phù…” Hoa Vụ thở dốc hai hơi, phát hiện trước mắt đều là sương mù tím kỳ quái, cô chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ bộ dáng Ân Phùng.
Phía sau còn có động tĩnh khác, hẳn là những chiến sĩ mô phỏng người.
Nhưng cuối cùng một tiếng rơi thật lớn, da đầu Hoa Vụ tê dại, túm lấy Ân Phùng bơi về phía trước.
Nhưng mà mặt nước bị sương mù màu tím che khuất, có rất nhiều kén, không cẩn thận sẽ đụng phải.
Ào ào ——
Trùng tộc có hai cánh tay bọ ngựa khổng lồ từ đáy nước thoát ra, móng vuốt sắc bén xẹt qua một cái kén trong đó, người bên trong cũng bị chẻ làm hai, mùi máu tươi tràn lan.
Hoa Vụ quyết định nhanh chóng: “Ngươi đi hấp dẫn sự chú ý của nó đi, ta sẽ đến giết nó.”
Ân Phùng gật đầu, nhanh chóng bơi sang bên kia, cũng làm ra động tĩnh rất lớn.
Trùng tộc quả nhiên bị Ân Phùng hấp dẫn, Hoa Vụ theo tiếng bơi tới phía sau trùng tộc.
Lúc trước giúp Ân Phùng thu phục Sinh Mệnh Nữ Thần, hai người phối hợp hành động với nhau, tuy rằng đã rất lâu không cùng nhau hành động nhưng vẫn còn rất ăn ý.
Bụp ——
Ào ào!
Trùng tộc rơi vào trong nước.
Hoa Vụ ngồi trên đầu Trùng tộc, nhẹ nhàng thở dốc.
Lúc này cô đứng lên cao, phóng mắt nhìn lại tất cả đều là sương mù màu tím.
Mà dưới nước lúc này, trên mặt nước nổi lơ lửng vô số cái kén.
Bốn phía căn bản không nhìn thấy điểm cuối, không biết cái chỗ này lớn bao nhiêu, trong này lại có bao nhiêu kén như vậy.
Ân Phùng và những người khác liên tục bò lên thi thể trùng tộc, thi thể trùng tộc khổng lồ có lực lơ lửng, vừa vặn có thể làm một nơi dừng chân.
“Nơi này hẳn là nơi bồi dưỡng những con trùng tộc được chọn.” Ân Phùng nói: “Nữ vương trùng tộc hẳn là sẽ không ở quá xa nơi này.”
“Trước tiên nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này đã.” Ánh mắt Hoa Vụ dừng trên đầu thi thể trùng tộc: “Túm đầu hắn xuống, vừa vặn có thể làm một chiếc thuyền nhỏ.”
Hoa Vụ nói xong liền để cho chiến sĩ mô phỏng người bên cạnh đi làm.
Cô vắt quần áo, tựa hồ không thoải mái lắm, nhưng hiện tại điều kiện có hạn, cô cau mày lấy ra một viên thuốc dinh dưỡng bỏ vào miệng, bẹp bẹp hút mấy ngụm.
“Chiến sĩ mô phỏng người thật tốt, cũng không cần ăn uống.”
“Chúng nó sẽ hết điện.”
“Ngươi ít nói hai câu cũng không ai coi ngươi là người câm.” Hoa Vụ không khách khí nói: “Mỏ quạ đen!”
Chiến sĩ mô phỏng người có kỹ năng xử lý thi thể trùng tộc, rất nhanh liền đem đầu não tháo xuống, đem vỏ trên đỉnh đầu lột ra.
Kích thước vừa phải, Hoa Vụ từ trên người trùng tộc bẻ xuống hai móng vuốt làm mái chèo.
Mấy người ngồi thuyền nhỏ tạm thời mới làm ra, bắt đầu chèo theo một hướng.