Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3

Chương 197: Sao Trời Vọng Tưởng (35)


Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 197: Sao Trời Vọng Tưởng (35)

Beta: Spring (●◡●)

Trùng tộc phát hiện có người trà trộn vào, đã thông báo cho tất cả trùng tộc đang ở bên ngoài chờ đợi.


Phòng nuôi cấy được đóng kín, chỉ có lối ra này.

Cho nên trùng tộc cũng không định đi vào, chuẩn bị ở lối ra ôm cây đợi thỏ.

Nhưng mà bọn nó chờ rất lâu, bên trong cũng không có ai đi ra.

Đám trùng tộc bắt đầu châu đầu ghé tai, dùng ngôn ngữ khác với con người trao đổi với nhau.

Cuối cùng đám trùng tộc cho rằng những người đó hẳn là đã chết bên trong phòng nuôi cấy chất dinh dưỡng.

Những chất dinh dưỡng này đối với ấu trùng mà nói là thứ tốt, nhưng đối với con người mà nói, thì không phải là thứ tốt lành gì.

Lúc mấy người Hoa Vụ nhảy xuống, lại không có kén bảo vệ, ở trong dịch dinh dưỡng quá lâu sẽ bị hòa tan.

Mấy con trùng tộc thảo luận trong chốc lát, quyết định đi báo cáo cho nữ vương.

Nhưng bọn nó vẫn cẩn thận lưu lại một số trùng tộc bảo vệ chỗ này, phòng ngừa vạn nhất.

Lúc này Hoa Vụ đang nhìn ấu trùng tộc được sinh ra, chúng nó từ bên trong kén trôi nổi trên mặt nước bò ra ngoài, không phải lớn lên trắng trắng mềm mềm, chính là cực kỳ mộng ảo kẹo sắc —— ngoại trừ tạo hình xấu xí một chút.

Nếu trùng tộc có cơ thể đẹp một chút, lớn lên còn duy trì bề ngoài mộng ảo, nói không chừng cũng không có nhiều người chán ghét chúng nó như vậy.

Không có bề ngoài xinh đẹp là một thiệt thòi lớn.

Hoa Vụ quan sát xong ấu trùng sinh ra, thuận tay giúp nó chấm dứt cuộc đời ngắn ngủi này.

Tất cả bộ phận của kén được chìm dưới đáy nước, chiến sĩ mô phỏng người bơi xuống phía dưới thì thấy chất đầy kén, không biết dày bao nhiêu.


Khi chúng sắp được sinh ra, chúng sẽ nổi lên trên mặt nước.

Lúc này gần lối ra, có không ít ấu trùng đang bò ra ngoài.

“Làm sao bây giờ?” Ân Phùng hỏi cô.

Hoa Vụ nhìn lối ra cách đó không xa, lại nhìn những ấu trùng trắng trẻo mập mạp kia: “Chúng ta xông vào lâu như vậy, còn không có trùng tộc tiến vào kiểm tra, bọn họ hoặc là xác định chúng ta sẽ chết ở bên trong, hoặc là ở bên ngoài chờ chúng ta đi ra.”

Bọn họ vừa rồi cũng đã xem qua, nơi này ngoại trừ địa phương ban đầu rơi xuống, cũng chỉ còn lại có một cái lối ra này.

Bọn họ không thể bay, không có khả năng từ phía trên đi ra ngoài.

Cho nên lối thoát duy nhất, chính là lối ra trước mặt bọn họ.

“Vậy chỉ có thể giết chúng rồi đi ra ngoài.” Ân Phùng nghe ra ý nghĩa của Hoa Vụ.

“Con đường của nữ vương, chung quy vẫn cần máu tươi để tẩy lễ.”

“…”

Có bệnh.

“Ngươi nói xem, những tiểu gia hỏa này mở mắt ra nhìn thấy chúng ta đầu tiên, bọn họ có thể nhận chúng ta làm cha mẹ hay không?”

Ân Phùng: “…”

Hắn cũng không muốn con hắn là một đám côn trùng!

Ân Phùng sợ một giây sau Hoa Vụ sẽ đi qua nhận thân, vội vàng nói: “Chúng nó sẽ không dựa vào cái này nhận cha mẹ.”

Hoa Vụ vẻ mặt tiếc hận: “Thật đáng tiếc.”

Một giây sau Ân Phùng liền thấy cô giơ đao lấy từng thi thể ấu trùng lên, bắt đầu chém lung tung, đem tất cả những con ấu trùng gần cửa tế trời, bày ra một con đường dẫn đi ra ngoài.


Ân Phùng: “…”

Ấu trùng vừa mới sinh ra, tuy rằng cơ thể rất lớn, nhưng da cứng mà máu thì ít, không có bao nhiêu sức chiến đấu. Cho dù là Phương Lang ở chỗ này, cũng có thể đối phó chúng nó.

Trùng tộc canh giữ ở cửa nhiều ngày, nhưng bên trong vẫn không có ai đi ra.

Cuối cùng chúng vẫn không chịu nổi, phái trùng tộc vào bên trong xem xét.

Tuy nhiên, mọi thứ bên trong vẫn bình thường, không tìm thấy dấu vết của con người.

Trùng tộc sau khi thương lượng cảm thấy con người hẳn là bị dịch dinh dưỡng ăn mòn, vì vậy bọn họ trở về báo cáo cho nữ vương trùng tộc.

Cuối cùng có thể là xác định an toàn, báo động được dỡ bỏ.

Phong bế nhiều ngày như vậy, bọn nó cần phải đem một nhóm ấu trùng đi ra ngoài, ngay trong những con trùng tộc này, Hoa Vụ cùng Ân Phùng giấu mình dưới lớp lông tơ mềm mại của một ấu trùng.

Trên người bọn họ bôi chất nhầy trong thân thể ấu trùng trùng tộc, trùng tộc cũng không phát hiện ra bọn họ.

Ấu trùng được chuyển đến ổ sinh sản của trùng tộc, Hoa Vụ và Ân Phùng cảm thấy rất tốt, nhưng khi chiến sĩ mô phỏng người bước vào cánh cửa cuối cùng, cánh cửa kia đột nhiên vang lên.

Sau đó ——

Sau đó bọn họ đã bị phát hiện.

Một đám người bắt đầu gà bay chó sủa chạy thục mạng, đem cả thế giới dưới lòng đất đều kinh động đến.

Hoa Vụ cùng chiến sĩ mô phỏng người tách ra hành động.

Bọn hắn phụ trách hấp dẫn lực chú ý của Trùng tộc lực chú ý, Hoa Vụ phụ trách tìm kiếm Nữ vương trùng tộc.


Tiền tuyến.

Bách Tân chấm dứt một hồi chiến dịch, cởi áo giáp nặng nề trên người ra, còn chưa kịp thở dốc, Phương Lang đã tìm tới.

“Công chúa đi lâu như vậy cũng không có tin tức, có thể xảy ra chuyện gì hay không?”

Phương Lang vừa tới liền nói một câu như thế.

Mấy ngày nay lỗ tai Bách Tân nghe đến nỗi sắp mọc kén: “Bệ hạ sẽ không có việc gì.”

Phương Lang đi tới đi lui: “Công chúa đi vào hang ổ của Trùng Tộc, nơi đó có nữ vương trùng tộc, ta lo lắng…”

“Ngươi lo lắng có ích lợi gì?” Bách Tân nói trúng tim đen: “Ngươi có thể giúp bệ hạ làm cái gì?”

Phương Lang: “…”

Bách Tân bảo Phương Lang không nên ở chỗ hắn lắc lư, hắn rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.

Phương Lang đành phải cẩn thận mỗi bước rời đi, hắn vừa đi đến hành lang, bên ngoài liền có sĩ quan vội vàng tới báo tin.

Có Trùng tộc không biết từ chỗ nào, vây quanh phía sau bọn họ, hiện tại cùng trùng tộc khác phát động công kích.

Bọn họ bị mắc kẹt.

Bách Tân đương nhiên nghỉ ngơi không thành, lại tranh thủ thời gian trở lại cương vị của mình.

Phương Lang không làm được gì, mỗi ngày chỉ có thể khẩn trương chú ý chiến cuộc.

Trận chiến này, dưới sự chỉ huy của Bách Tân cùng với tình huống hy sinh không ít chiến sĩ mô phỏng người, cuối cùng cũng không làm cho phòng tuyến sụp đổ.

Nhưng nếu Trùng Tộc lại tấn công một lần nữa, chỉ sợ tình huống sẽ không lạc quan.

Bây giờ bọn họ chỉ có thể cầu nguyện, cầu nguyện rằng nữ vương bệ hạ có thể tìm thấy nữ vương trùng tộc.

Tin xấu từ những những địa phương khác thay nhau truyền đến, Phương Lang so với lúc trước thì trước càng lo lắng hơn, tóc rụng từng sợi một.

Bách Tân ngược lại rất bình tĩnh, chỉ là từ hai đầu lông mày hiện lên sự mệt mỏi của hắn, vẫn có thể nhìn ra hắn cũng không tốt hơn là bao.


“Tướng quân, chúng ta phải rút lui.”

Bách Tân xoa mi tâm: “Người phía sau rút đi bao nhiêu rồi?”

Phía sau bọn họ còn có rất nhiều người bình thường, những người này không có sức để ngăn cản trùng tộc.

“Không đến bốn mươi phần trăm.”

Sắc mặt Bách Tân nặng nề: “Nếu chúng ta rút lui, vậy bọn họ sẽ trở thành bữa ăn ngon miệng của trùng tộc.”

“Nhưng nếu chúng ta bây giờ không rút lui, chỉ sợ ngay cả chúng ta cũng…” Sĩ quan nói chuyện dừng một chút: “Tướng quân, chúng ta nhất định phải quyết định lấy hay bỏ.”

Bọn họ hiện tại rút lui, thì có thể đi phía sau xây dựng phòng tuyến mới, như vậy mới có thể tranh thủ thời gian rút lui cho những người khác.

Nếu bọn họ không rút lui, chờ đại quân trùng tộc đạp trên thi thể của bọn họ đi vào, đến lúc đó trùng tộc giống như là vào hoa viên trong nhà, muốn phá hư như thế nào thì phá thế ấy.

Nhưng vào lúc này, có người tới báo cáo: “Tướng quân, tuyến thượng có một hải tặc tự xưng là Sinh Mệnh Nữ Thần tìm ngài.”

Vị sĩ quan kỳ quái: “Hải tặc?”

Bách Tân lại không nghĩ nhiều, nói thẳng: “Đón vào.”

“Tướng quân, cái này?”

Bách Tân ra hiệu hắn không muốn nói chuyện, hình chiếu bên kia đã nhận lấy.

“Bách tiên sinh, ta là Miêu Tứ.” Người đối diện đi lên liền báo danh.

Bách Tân lúc trước đi theo Hoa Vụ, ở Ngân Phục Tinh một thời gian dài, hắn đã gặp qua Miêu Tứ này, là người bên cạnh Ân Phùng.

Chuyện Ân Phùng đi cùng Hoa Vụ diệt trùng tộc, hắn cũng biết.

Lúc này Miêu Tứ tìm hắn, chỉ sợ là Ân Phùng đã xảy ra chuyện gì.

—— Ngắm hoa trong sương mù ——

Bảo bối, tuy rằng kết thúc của ta nói là ban ngày bổ sung hai chương, nhưng thực tế ta cũng cố gắng hoàn thành nội dung hôm nay, không chuyển đến ngày hôm sau mới bổ sung.

Hơn nữa mỗi ngày vẫn là cập nhật ba chương sáu ngàn chữ, không phải hai chương a~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.