Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 195: Sao Trời Vọng Tưởng (33)
Beta: Spring (●◡●)
Bắt Niên Dương tới đây biểu diễn đương nhiên rất không có khả năng, vì Niên Dương đang ở một phòng tuyến khác phát huy vai trò quan trọng.
Cho dù thật sự đem Niên Dương tới đây, cô cũng không có cách nào hoàn toàn khôi phục ra tuyến đi lúc trước của nam chính.
Hơn nữa hiện tại thời gian cũng không đúng, cho nên không nhất định sẽ có hiệu quả.
Sau khi phương án này bị loại, Hoa Vụ nhanh chóng nghĩ ra một phương pháp khác.
Trùng tộc đi bắt nhân loại, mà sau khi những nhân loại này bị bắt đi thì cũng sẽ không lập tức tử vong.
Rất có thể họ sẽ được đưa về bên cạnh Nữ vương trùng tộc, được coi là bồn chứa, cống hiến cho sự sinh sôi nảy nở của trùng tộc.
Con người được thiên đạo thiên đạo ưu ái, cũng sẽ được các loài khác ưu ái.
Không từ mọi thủ đoạn cũng phải đem về làm phân bón cho chúng.
Aiz…
Cái này là làm con người phiền não đi.
Đương nhiên điều này cũng tạo điều kiện cho bọn họ.
Có thể cho người đi theo trùng tộc để điều tra rõ ràng vị trí của nữ vương trùng tộc, nếu có cơ hội thì có thể nhân cơ hội này giết chết nó.
Chỉ có khi nữ vương trùng tộc chết đi, thì những quân lính trùng tộc sẽ tan rã như rắn mất đầu.
Hoa Vụ kích động đi tìm người thương lượng phương án này.
…
“Bệ hạ, có một chiếc phi thuyền không rõ thân phận đang tiếp cận chúng ta.”
“Không rõ thân phận?” Hoa Vụ định đi qua xem một chút, vừa mới đi được hai bước thì có người trên thiết bị lạ yêu cầu liên lạc với cô, cô cúi đầu liếc mắt một cái nói với những người khác: “Các ngươi đi trước đi.”
Chờ đám người đi xa, Hoa Vụ lúc này mới kết nối: “Có việc?”
“Ta đang ở chỗ nơi các ngươi đóng quân.”
“???”
Phi thuyền không rõ thân phận?
Nửa giờ sau, Hoa Vụ lên phi thuyền của Ân Phùng.
Hoa Vụ mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi: “Ngươi chạy tới nơi này làm cái gì?”
Ân Phùng: “Đi ngang qua.”
“…”
Phải đi ngang qua như thế nào, mới có thể đi qua chỗ cô.
Hoa Vụ rất tri kỷ không vạch trần, hỏi hắn: “Ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
“Ngươi muốn đi giết Nữ vương trùng tộc?”
“Ừm… Làm sao ngươi biết?”
Ân Phùng dùng ánh mắt Ta lại không ngốc nhìn cô: “Không giết nữ vương trùng tộc, chiến tranh cũng không bao giờ có khả năng chấm dứt.”
Hoa Vụ im lặng vỗ tay cho đại thông minh: “Ta đã nghĩ ra biện pháp tìm được nơi ở của Nữ vương trùng tộc.”
Ân Phùng: “Tìm được rồi, ngươi muốn đích thân đi?”
Hoa Vụ mỉm cười: “Đương nhiên, cứu thế giới là chức trách bẩm sinh của ta.”
Ân Phùng trầm mặc, đột nhiên nói: “Ta cũng muốn đi.”
Hoa Vụ không hiểu a một tiếng: “Đó là nữ vương trùng tộc, ta cùng nữ vương quyết đấu, ngươi đi làm cái gì?”
Ân Phùng: “???”
Cái gì nữ vương cùng nữ vương quyết đấu?
Ân Phùng không để ý tới lời nói của Hoa Vụ: “Nữ vương trùng tộc không chết, đối với chúng ta cũng không có chỗ tốt.”
Trùng tộc không quan tâm ngươi là hải tặc hay là người khác, chỉ cần không giống chủng tộc của bọn nó, ngươi sẽ đều bị tấn công.
“Ta là vì Sinh Mệnh Nữ Thần.” Ân Phùng lại bổ sung một câu.
Hoa Vụ vỗ bàn, lớn tiếng nói: “Được, trượng nghĩa! Không hổ là huynh đệ vào sinh ra tử với ta!”
Hào quang của nữ chính còn không thể đánh được một nữ vương trùng tộc sao?
Khóe miệng Ân Phùng kéo xuống: “Ai vào sinh ra tử với ngươi?”
Hoa Vụ khoa trương ôm ngực: “Ngươi đã quên lúc trước chúng ta cùng vào sinh ra tử sao?”
Ân Phùng đứng dậy một chút, lạnh lùng nói: “Ngươi cần phải trở về.”
Hoa Vụ: “…”
Thảo!
…
Một tháng sau.
Hoa Vụ hợp tác với các tinh hệ lớn, phái tới một nhóm nhân tài được huấn luyện bài bản.
Dù sao loại chuyện có lợi cho toàn bộ tinh hệ, không thể hy sinh toàn bộ người của cô, làm vậy thì không công bằng.
Trở thành anh hùng, mọi người đều có cơ hội!
Hoa Vụ bên này không cho người khác đi, chỉ để cho Bách Tân một đám chiến sĩ mô phỏng người.
Bọn hắn so con người chỉ huy càng tốt hơn, cũng càng thích hợp tới những địa phương nguy hiểm.
Trải qua mấy ngày huấn luyện ăn ý đơn giản, mọi người đi tới tinh cầu gần nhất đang bị trùng tộc quấy nhiễu.
Ân Phùng ăn mặc chỉnh tề, ngồi xuống bên cạnh Hoa Vụ: “Sao lại không mang đệ nhất mãnh tướng của ngươi đi theo?”
Đệ nhất mãnh tướng cô há mồm ngậm miệng đều gọi —— Phương Lang, lúc này lại không có mặt ở đây.
“Hắn muốn lưu thủ.” Hoa Vụ nói.
Phương Lang không đi, Ân Phùng có thể lý giải, dù sao hắn cũng chỉ có danh tiếng đệ nhất mãnh tướng, căn bản là một cái thùng rỗng.
Hắn đi, nói không chừng Hoa Vụ còn phải tốn tinh lực đi bảo vệ đệ nhất mãnh tướng của cô.
Nhưng…
“Bách Tân cũng không đi?”
Hoa Vụ: “Hắn đi ai chỉ huy?”
“Cho nên, ngươi định một mình đi?”
“Ở đây không phải là có con người sao?” Hoa Vụ chỉ vào những người khác và các chiến sĩ mô phỏng người: “Ngươi không thể nhìn thấy chúng? Mắt ngươi không sao chứ?”
Ân Phùng: “Nếu ngươi chết thì làm sao?”
“Làm sao ta có thể chết?” Trên mặt Hoa Vụ viết mấy chữ lớn Ngươi đùa cái gì vậy: “Ngươi chết ta cũng sẽ không chết.”
Đại nữ chính sẽ không dễ dàng chết như vậy!!!
“…”
Cũng không cần nguyền rủa hắn như thế.
Ân Phùng có thể là bị Hoa Vụ chọc cho tức giận, không nói gì nữa, đi về bắt đầu sửa sang lại trang bị.
Bên cạnh có người bảo Hoa Vụ đi bàn luận kế hoạch trong chốc lát, hai người kế tiếp cũng không nói nữa.
Cho đến khi phi thuyền đáp xuống.
Lúc này là buổi tối, cả tinh cầu mưa hỏa lực bay không ngừng, nửa bầu trời sáng như ban ngày.
Bọn họ đi qua khu hoang vu, tiến đến phía chiến khu.
Nhiệm vụ của bọn họ không phải là đánh nhau với trùng tộc, mà là tìm cơ hội trà trộn vào để trùng tộc bắt bọn họ đi.
Chiến khu hỗn loạn, sau khi bọn họ đi vào, rất nhanh đã bị trùng tộc bắt đi.
Nhưng mà đây cũng là tình huống dự liệu, cho nên tất cả mọi người đều dựa theo kế hoạch hành động.
Hoa Vụ rất may mắn, ở cùng một chỗ với các chiến sĩ mô phỏng người, Ân Phùng cũng ở bên cạnh cô.
Hai giờ sau, đám người Hoa Vụ cùng Ân Phùng thành công bị trùng tộc bắt được.
“Eo… Thật kinh tởm.” Hoa Vụ từ trong một cái kén rơi ra, cả người đều là chất nhầy dính nhớp.
Ân Phùng kéo cô dậy: “Không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Hoa Vụ nhịn ghê tởm, đem chất nhầy trên người lau qua: “Đã vào rồi?”
“Ừm.”
Hoa Vụ trước tiên giải cứu những người khác, kiểm tra thiết bị phát hiện ở chỗ này không có bất kỳ tín hiệu gì, không liên lạc được với những người khác.
Hoa Vụ: “Chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.”
Ân Phùng nhìn về các phía treo những cái kén khác: “Những người này có muốn thả ra hay không?”
Hoa Vụ nhướng mày nhìn hắn, đột nhiên vỗ xuống bả vai hắn, bộ dáng cha già hiền lành: “Không sai, có ái tâm.”
Ân Phùng: “???”
Lúc bọn họ ở trong kén, cũng không cảm giác được khó thở, chất nhầy cũng không có tác dụng ăn mòn, cho nên trước khi đạt được mục đích, hẳn là sẽ không có chuyện gì.
“Bọn họ đi ra càng nguy hiểm hơn, để cho bọn họ ở bên trong đi.” Hoa Vụ nhanh chóng đưa ra quyết định.
Ngay cả khi đem người cứu ra, thì cũng không có cách nào đưa bọn họ ra ngoài.
Nếu bị trùng tộc phát hiện, cuối cùng bọn họ vẫn trốn không thoát, vậy thì nhiệm vụ của bọn họ ngược lại sẽ bị ảnh hưởng.
Ân Phùng hiển nhiên không có nhiều đồng tình, chỉ là hỏi như vậy.
Hoa Vụ nói như vậy, hắn rất sảng khoái tiếp nhận, bắt đầu tìm kiếm lối ra khỏi nơi này.
Bọn họ phải trốn ở nơi an toàn, chờ những trùng tộc này đưa bọn họ đến bên cạnh nữ vương trùng tộc.
“Vạn nhất bọn họ không trở về thì sao?”
Hoa Vụ đỡ chiếc kính không tồn tại, ngữ khí thâm trầm: “Vậy chúng ta chỉ có thể cướp đoạt phi thuyền trùng tộc này thôi.”
Ân Phùng: “…”