Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3

Chương 161: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (40 - Kết Thúc 2)


Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 161: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (40 – Kết Thúc 2)


Trăng sáng nhô lên cao, những ngôi sao lấp lánh.

Con đường dài yên tĩnh không một bóng người, Sư Dư cơ hồ là chạy tới cửa Lục phủ.

Hắn gõ cửa Lục phủ.

“Ngươi tìm ai?”

“Lục Sơ.”

“Tiểu thư? Tiểu thư không sống ở đây.”

“Vậy nàng ở đâu?”

“Tiểu thư nàng…”

“Nói chuyện với ai thế?”

“Gia, là tới tìm tiểu thư.”

“Hơn nửa đêm ai tìm…” Lục Tử Trình từ bên trong đi ra, thấy người ở cửa, biểu tình biến đổi, hai bước lui về trong cửa.

“Sư đại nhân, đêm hôm khuya khoắt, ngọn gió nào đem ngài thổi tới vậy?”

Lục Tử Trình nói đến âm dương quái khí, nhưng người lại đứng ở bên trong, không chịu bước ra một bước, giống như sợ Sư Dư sẽ ăn thịt người.

Con sói mắt trắng này làm sao có thể tìm được nơi này…

Còn tìm Lục Sơ!

Sư Dư: “Lục Sơ ở đâu?”

“Ngươi tìm cô ấy làm gì?” Lục Tử Trình cảnh giác.

Sư Dư: “Ta có việc tìm nàng, Lục công tử có thể nói cho ta biết, nàng ở nơi nào không?”

“Lúc này mới nhớ tới tìm nàng, sao không sớm làm vậy đi.” Lục Tử Trình oán thầm hai câu, ngẩng đầu nhìn hắn: “Nàng không ở trong kinh thành.”

“Không có khả năng, buổi chiều ta còn gặp nàng.”

“…” Lục Tử Trình dối trá cười một chút: “Chiều nay nàng ấy đi rồi.”


“Đi đâu vậy?”

“Ta dựa vào cái gì nói cho ngươi biết?”

“Ta chỉ muốn biết nàng ấy ở đâu.”

“Nàng ở đâu có liên quan gì đến ngươi?” Lục Tử Trình cười nhạo một tiếng: “Ngài không phải sau khi thăng chức liền trở mặt không nhận người, lúc này đột nhiên tìm tới, lại muốn làm cái gì?”

Sư Dư không có suy nghĩ cẩn thận lời nói của Lục Tử Trình: “Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng nói cho ta biết?”

Hắn hiện tại chỉ muốn biết cô ở địa phương nào.

Tiểu trúc giữa hồ.

Hoa Vụ ở gian phòng dựa hồ, ánh trăng rơi vào trên mặt hồ, ánh sáng lấp lánh lăn tăn.

Trong phòng không có ánh sáng, Hoa Vụ dựa vào cửa sổ uống rượu, nhìn ra mặt hồ xa xa.

“Tiểu thư… Sao ngài còn chưa ngủ?” Xuân Thiền từ bên ngoài đi ngang qua, quay đầu liếc mắt một cái, vừa lúc đối diện với tầm mắt tiểu thư nhà nàng.

Trong phòng tối om có một đôi mắt lóe lên hơi chút ánh sáng, dọa nàng nhảy dựng.

Hoa Vụ nằm sấp trên bệ cửa sổ, thò nửa người, cười hỏi: “Uống rượu không?”

“Hơn nửa đêm ngài uống rượu gì nha, phu nhân biết khẳng định nói ngài.” Xuân Thiền đã không xưng hô Lương thị là di nương nữa.

“Dưỡng sinh.” Hoa Vụ lại mời nàng: “Uống một chén?”

“Còn dưỡng sinh gì chứ. Ngài mau ngủ đi, nếu không ngài sẽ trở nên xấu hơn đó.”

Hoa Vụ hơi ngửa đầu, để cho ánh trăng tắm trên người cô: “Hấp thu một chút ánh trăng, sẽ không trở nên xấu xí.”

“???”

Tiểu thư lại phát điên sao?

Xuân Thiền rất thức thời không hỏi nữa, chỉ nói: “Đến mai không phải lên đường sao, tiểu thư, ngài mau đi ngủ đi.”

Xuân Thiền muốn giúp Hoa Vụ đóng cửa sổ lại.

Nhưng vào lúc này, trong bóng tối truyền đến một tiếng vang trầm đục.

Như là vật gì đập vào trên mặt đất.

Xuân Thiền lá gan không lớn, thoáng cái liền khẩn trương lên: “Tiểu… Tiểu thư, thanh âm gì thế?”

“Mèo hoang đi.” Hoa Vụ không quá để ý, cũng không có ý định đi xem.

“…” Mèo hoang gì có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy? “Không phải là tiến tặc chứ?”

Hoa Vụ chậm rãi rót một chén rượu: “Nơi này có cái gì để trộm.”

“Vạn nhất là hái hoa tặc thì sao?” Xuân Thiền lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

“Thật là vừa vặn.”

“???” Vừa vặn cái gì mà vừa vặn!!!

Hoa Vụ hướng mặt hồ xa xa giương cằm xuống: “Cá trong hồ đang đói bụng, vừa vặn làm cho chúng ăn no một bữa.”

“!!!”

Gió lạnh từ mặt hồ thổi tới, thân thể Xuân Thiền nhịn không được run rẩy một chút.

Lời nói của tiểu thư sao lại dọa người như vậy…

Xuân Thiền tuy rằng nhát gan, nhưng rất không yên tâm, vẫn tính toán đi xem một chút.

Hoa Vụ thở dài, buông ly rượu xuống, để cho nàng ấy ở lại đây.

“Tiểu thư, một mình ngài…”


“Ngươi đi ta còn phải đi cứu ngươi.” Hoa Vụ khoát tay áo, rất là tự tin nói: “Yên tâm, tiểu thư nhà ngươi chuyên khắc người xấu.”

Hoa Vụ từ cửa chính gian phòng cửa chính đi ra ngoài.

Phía trước là một đình viện, bên cạnh là viện nhỏ của Lương thị.

Lương thị trước khi đi ngủ sẽ dùng hương trợ ngủ, cho nên luôn luôn ngủ rất say, động tĩnh nhỏ sẽ không đánh thức bà.

Tiểu trúc giữa hồ cũng không lớn, Hoa Vụ xuyên qua một vòm hoa rủ xuống đã đến cửa lớn.

Đèn ở cửa lớn có lẽ là bị gió thổi tắt mất một ngọn, chỉ còn lại một ngọn lắc lư, trên mặt đất ném ra một đoàn bóng tối.

Sư Dư ôm mắt cá chân, dựa lưng vào tường, bóng tối cắn nuốt lấy hắn.

Vừa rồi hắn từ trên tường nhảy xuống bị trẹo chân.

Sư Dư chậm lại, chống lên bức tường thô ráp, mò mẫm đứng lên.

Nhưng mà chỉ cần hắn hơi dùng sức, mắt cá chân liền đau đến mức hắn di chuyển một bước cũng khó khăn.

Ào ào ——

Một bụi hoa phía trước Sư Dư lay động, một đạo nhân ảnh từ trong bụi hoa chui ra.

Người đỡ bụi hoa sửng sốt: “Sao ngươi lại ở đây?”

Sư Dư theo bản năng lui về phía sau một bước, cơ hồ đem hắn cùng tường dung hợp cùng một chỗ, tim đập như trống đánh vào bên tai.

Hoa Vụ lại đi về phía trước hai bước, khoảng cách giữa hai người càng gần, cũng có thể thấy rõ lẫn nhau.

“Sư Dư, hơn nửa đêm ngươi trèo tường tiến vào làm cái gì?”

“…”

Sư Dư hít sâu một hơi, buông tay nắm tay áo ra: “Ta đến tìm ngươi.”

“Có việc?”

“Ta…”

Hoa Vụ chờ nửa ngày, Sư Dư cũng không nói tiếp một câu.

“Ngươi bị sao vậy?”

Sư Dư giống như mờ mịt, nhìn cô một hồi lâu, cánh môi mở ra vài lần, nhưng đều không có thanh âm.

Ngay khi Hoa Vụ có chút không kiên nhẫn, Sư Dư đột nhiên ngồi xổm xuống.

Ánh trăng ở chân tường không chiếu được, hắn ôm đầu gối, cả người đều giấu ở trong bóng tối, không hiểu sao có chút đáng thương.

“???”


Cô lại không bắt nạt hắn?

Lại náo cái gì đây?

Hoa Vụ đứng trong chốc lát, cuối cùng vẫn đi về phía hắn, ngồi xổm xuống: “Sư Dư, làm sao vậy?”

Sư Dư ngẩng đầu, trong thanh âm mang theo vài phần run rẩy: “Lục Sơ, ta muốn trở về Ỷ Trúc Cư.”

“Ngươi không phải mua nó rồi sao, Ỷ Trúc Cư vẫn ở đó, ngươi muốn trở về thì trở về đi.”

Sư Dư thầm nghĩ thì ra cô đã biết hắn đã đem chỗ đó mua lại…

Cô cũng không phải là hoàn toàn không quan tâm hắn.

Không…

Cô rất quan tâm hắn.

Cô chỉ là không thương hắn mà thôi.

Trái tim Sư Dư đau nhức, cơn đau lan rộng, gần như khiến hắn nghẹt thở.

Hắn đột nhiên đưa tay ôm lấy Hoa Vụ: “Nhưng bên trong không có ngươi, ta muốn trở về Ỷ Trúc Cư của ngươi.”

Hoa Vụ bị hắn ôm đến bất ngờ không kịp đề phòng, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Sư Dư đè lên người cô, ôm chặt lấy cô.

Hoa Vụ kéo hắn một chút, không kéo ra được, chỉ có thể tùy ý hắn ôm trước: “Chúng ta không phải đã nói qua rồi sao, ngươi không tiếp nhận điều kiện của ta.”

Hoa Vụ cảm thấy thân thể hắn cứng đờ.

Sau một thời gian dài, Hoa Vụ cảm thấy chân của mình tê tê, chỉ nghe thấy hắn nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ ta… chấp nhận được không?”

“Sư Dư, không cần ép buộc mình.” Hoa Vụ thở dài.

“…So việc ngươi không thương ta, thì việc ta không nhìn thấy ngươi, càng tra tấn ta hơn.” Hắn không có cách nào thuyết phục bản thân nhìn cô rời đi.

Hoa Vụ một lần nữa xác nhận với hắn: “Ngươi thật sự nghĩ kỹ chưa?”

“.”

Hoa Vụ đưa tay sờ đầu hắn, tâm tình phức tạp: “Vậy ngươi đứng lên trước, ta sẽ bị ngươi đè chết mất.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.