Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3

Chương 162: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (41 - Kết Thúc 2)


Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 162: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (41 – Kết Thúc 2)

Sư Dư vội vàng hấp tấp buông cô ra, muốn đứng lên, nhưng mà hắn quên mắt cá chân mình vừa rồi bị bong , còn chưa đứng vững, lại trực tiếp ngã xuống.

Hoa Vụ cảm giác mình bị một con chó lớn nhào ngã trên mặt đất, vừa nặng vừa cứng, đụng đến ngực cô cũng đau.

Sau lưng còn bị đè lên đá vụn và cành cây khô, đau đến mức lông mày cô nhíu lại thành một đoàn.

Đây là tạo nghiệt gì chứ!

Hoa Vụ hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh: “Ngươi không cần ở chỗ này nhiệt tình như vậy.”

Sư Dư không phải cố ý, hắn đúng là không đứng vững.

“…Đau.”

“Ta còn chưa kêu đau.” Hoa Vụ không tức giận, hắn làm sao lại không biết xấu hổ như vậy!!!

“Chân đau.” Thanh âm Sư Dư rất nhẹ, còn có chút ủy khuất: “Vừa rồi trèo tường nhảy xuống, bị bong gân rồi.”

“…”

“???”

Hoa Vụ mờ mịt ngửa đầu nhìn bức tường viện không cao kia.

Cao bao nhiêu chứ!!!

Nhảy xuống mà cũng bong gân được!!!

Tại sao phải trèo tường?

Không biết gõ cửa sao hả?!

Hoa Vụ đỡ Sư Dư dậy, cảnh tối lửa tắt đèn không thể nhìn thấy bong gân có nghiêm trọng không, chỉ có thể đưa hắn về phòng trước.

Xuân Thiền canh giữ ở cửa, thấy tiểu thư nhà mình mang người trở về, sợ tới mức run rẩy.

“Tiểu thư, hắn hắn hắn…”

“Hắn cái gì mà hắn, không có chuyện của ngươi, trở về nghỉ ngơi đi.”

“!!!”


Xuân Thiền trừng mắt.

Đại khái là cảm thấy hơn nửa đêm một đại nam nhân bị tiểu thư mang về, còn không có việc gì?

“Nhưng mà…”

“Đừng có thế, biết càng ít càng an toàn, hiểu chưa?”

“…”

Hoa Vụ đuổi Xuân Thiền, đỡ Sư Dư vào trong phòng, ánh nến sáng ngời, cả gian phòng đều sáng lên.

Hoa Vụ đặt nến bên cạnh Sư Dư, cô ngồi sang một bên, đem chân Sư Dư bị bong gân đặt ở trên đầu gối.

Hoa Vụ kiểm tra vết thương ở mắt cá chân: “Có chút nghiêm trọng, ta đi tìm thuốc cho ngươi.”

Lương thị ở trong tiểu trúc một thời gian, có chuẩn bị sẵn một ít thuốc thường dùng.

Hoa Vụ tìm được thảo dược, trở về phòng giúp hắn xử lý một chút.

Sư Dư nhìn Hoa Vụ giúp hắn bôi thuốc, thấp giọng hỏi: “Chúng ta còn có thể trở về Ỷ Trúc Cư không?”

“Sư Dư, buổi tối đưa ra quyết định có thể có thành phần xúc động.” Hoa Vụ sửa sang lại xiêm y của hắn, nghiêm túc nhìn hắn: “Ngươi trước tiên ngủ một giấc, chờ ngày mai thức dậy, ngươi lại ngẫm lại đi.”

Sư Dư ngữ khí hơi gấp: “Ta đã nghĩ kỹ rồi.”

Hắn đã nghĩ kỹ, cho nên mới tới nơi này tìm cô.

Hắn không phải quyết định trong lúc bốc đồng.

Hoa Vụ đứng dậy, sờ đầu hắn: “Ừm, vậy thì ngẫm lại đi, dù sao sau này đổi ý cũng rất phiền toái.”

Sư Dư: “…”

Sư Dư cúi đầu: “Có phải ngươi muốn đi không?”

“Ai nói với ngươi?”

“Ta hôm nay… Trông thấy các ngươi, đoán được.”

Hoa Vụ cười một tiếng: “Mẹ ta muốn đi Kim Sơn tự ở một thời gian ngắn, vừa lúc bên kia cũng thích hợp cho bà tĩnh dưỡng thân thể, ta đưa bà đi qua.”

Cô hơi cúi người, đầu ngón tay ôm cằm hắn, buộc hắn phải ngẩng đầu: “Sư Dư, nếu ngày mai ngươi vẫn là đáp án này, vậy ta sẽ trở về, nếu ngươi đổi ý, vậy ta sẽ không trở lại.”

“Ta sẽ không thay đổi quyết định này.” Ánh mắt Sư Dư kiên định.

Hắn nhìn người gần trong gang tấc, theo bản năng ngửa đầu, muốn…

Hoa Vụ thu tay lại, lùi lại hai bước: “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”

Sư Dư mất mát rũ mắt xuống, lại thấp giọng lặp đi lặp lại một lần nữa: “Ta sẽ không thay đổi quyết định này.”

Hắn có thể chịu đựng được cô không yêu hắn, nhưng không thể chịu được thời điểm cô rời đi.

Hắn dùng dũng khí lớn như vậy, bước ra một bước này.

Làm sao lại đổi ý được.

Sư Dư ở trong phòng trằn trọc đến hừng đông, hắn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, lập tức ngồi dậy.

Khi Hoa Vụ đi vào, hắn đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi bên giường chờ cô.

“Dậy sớm như vậy?”

“…” Hắn có ngủ đâu!!!

Sư Dư nhìn cô đi tới, giống như một đứa trẻ đang chờ xem xét, gằn từng chữ nói: “Ta không đổi ý.”

Hoa Vụ thiếu chút nữa vỗ tay nói ngươi thật giỏi.

Nhưng cô nhịn được, đưa tay ra sau lưng: “Vậy ngươi trở về Ỷ Trúc Cư chờ ta.”

“…Ngươi thật sự sẽ trở về sao?”

“Tại sao ta phải lừa ngươi?” Hoa Vụ cảm giác nhân phẩm của mình bị nghi ngờ: “Lời ta nói với ngươi, lúc nào không thực hiện rồi?”


Sư Dư tựa hồ không phản bác được.

“Vậy bây giờ ngươi có thể hôn ta không?”

Hoa Vụ hướng ngoài cửa liếc mắt nhìn, Xuân Thiền ở đằng kia thò đầu ra nhìn, ló đầu ra nhìn lén.

Cô cũng không quá để ý, nhưng sợ Xuân Thiền mách lẻo Lương thị, cô lại phải dành thời gian dỗ dành.

Hoa Vụ đi ra ngoài đuổi Xuân Thiền đi tìm đồ tể.

Chờ người đi rồi, cô đóng cửa lại trở lại trong phòng.

“Sư công tử?” Đồ tể thấy Sư Dư có chút kinh ngạc, lại ngó ngó Hoa Vụ đỡ tay hắn, đây là hòa hảo rồi?

“Đưa hắn trở về.” Hoa Vụ nói với đồ tể: “Chân hắn bị thương, cẩn thận một chút.”

“Ồ… Được rồi.”

Đồ tể vội vàng đến đỡ hắn.

Sư Dư ngồi lên xe ngựa, vén rèm xe lên: “Ngươi đáp ứng ta phải trở về.”

Hoa Vụ thở dài, đã hỏi bao nhiêu lần rồi: “Ừm.”

“Vậy ta ở Ỷ Trúc Cư chờ ngươi.”

Sau khi Sư Dư trở về, liền sai người đem Ỷ Trúc Cư thu thập lại, hắn dọn tới trước.

“Đại nhân, ngài mỗi ngày ở cửa nhìn cái gì chứ?” Người hầu hiếu kỳ dò xét bên ngoài, cũng không có gì đẹp.

Sư Dư lại nhìn đặc biệt nghiêm túc: “Ngươi không có việc gì không cần đến bên này.”

“Như vậy sao được, bên người ngài cũng không có người hầu hạ.”

“Trước kia ta cũng không cần người hầu hạ.” Sư Dư nói: “Ta có thể tự chiếu cố chính mình.”

“Nhưng mà…”

Sư Dư đuổi người hầu đi, lúc hắn không có việc gì liền đứng ở cửa viện, nhìn con đường đá duy nhất đi tới cửa viện.

Một ngày, hai ngày…

Mười ngày…

Nửa tháng…

Sư Dư từ lúc ban đầu chờ mong, đến mất mát, cuối cùng nản lòng thoái chí.

Cô là lừa hắn sao?

“Tuyết rơi tuyết rơi!”


Không biết là tiểu hài tử nào hô to một tiếng.

Sư Dư ngẩng đầu liền thấy bầu trời xám xịt bắt đầu rơi tuyết, hắn vươn tay tiếp được một mảnh bông tuyết, bông tuyết lại rất nhanh tan biến ở trong lòng bàn tay hắn.

Sư Dư nhìn lòng bàn tay ngẩn người, không biết qua bao lâu, hắn thu tay lại, xoay người đi vào bên trong.

Còn chưa đi được vài bước, Sư Dư đã nghe thấy phía sau có tiếng xe nghiền qua phiến đá.

Bước chân hắn dừng lại, chậm rãi quay đầu lại.

Xe ngựa xuyên qua bông tuyết rơi xuống, dừng ở trước mặt Ỷ Trúc Cư.

Sư Dư nhìn cửa xe mở ra, bóng người quen thuộc từ bên trong đi xuống, đứng ở bên cạnh xe ngựa, nhếch môi cười khẽ, nhẹ nhàng ôn nhu gọi hắn: “Sư Dư.”

Hô hấp Sư Dư đều ngừng lại, tựa hồ sợ mình nhìn thấy ảo giác.

Hắn véo mình một cái, há cánh môi khô nứt: “Ta nghĩ ngươi sẽ không trở lại.”

“Xảy ra chút chuyện, làm trễ nải.”

Hoa Vụ đi qua, chủ động ôm hắn một cái, lại đưa tay sờ xuống hai má hắn, cả khuôn mặt đều lạnh như băng, một chút huyết sắc cũng không có.

“Sao lại đứng ở chỗ này?” Đem mình đông lạnh thành như thế này.

“Chờ ngươi.”

“Ta tới rồi.”

“Ừm, ta chờ được rồi.”

Sư Dư nhịn xuống nhiệt ý phóng đại vô hạn trong lồng ngực, hôn cô nương mình yêu trong tuyết đầu mùa.

Tuyết càng rơi càng lúc càng lớn, làm mờ hai thân ảnh đang ôm nhau.

—— Ngắm hoa trong sương mù ——

Quốc Khánh vui vẻ nha Tiểu Khả Ái ~

Tháng mới, có vé tháng có thể bỏ phiếu oh ~

Đầu tháng có gấp đôi ~

Tặng 1 phiếu thể nghiệm gấp đôi vui vẻ ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.