Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 160: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (39 – Kết Thúc 2)
Sư phủ.
Người hầu bưng khay vào trong phòng, thấy thanh niên ngồi ở bên cạnh bàn đùa nghịch hộp hương, hắn do dự tiến lên, thấp giọng nói: “Đại nhân, ta bảo phòng bếp nấu cho ngài một ít canh ngân nhĩ.”
“Ta không đói, không cần.” Thanh niên lạnh lùng.
“Đại nhân, hôm nay một ngày ngài không ăn gì rồi, ngài ít nhiều ăn một chút đi.” Người hầu to gan khuyên: “Sáng sớm ngày mai ngài còn phải tiến cung…”
Động tác của thanh niên dừng lại, một lúc lâu sau mới nói một tiếng: “Buông xuống đi, lát nữa ta ăn.”
“Vâng.”
Người hầu vội vàng buông canh ngân nhĩ xuống, tầm mắt của hắn dừng ở trên hộp hương, có chút lo lắng: “Đại nhân, Xuân Phong Túy này, ngài nên dùng ít đi…”
Thanh niên khoát tay áo, ý bảo hắn đi xuống.
Người hầu thở dài, cung kính rời khỏi gian phòng.
Sư Dư ngồi trong chốc lát, đem canh ngân nhĩ đã nguội lạnh uống xong, thắp lư hương trong tay, đứng dậy dập nến, nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Xuân Phong Túy, có thể làm cho người ta nhanh chóng vào giấc mơ.
Trong mộng chứng kiến, chính là sự tình/người ngày nhớ đêm mong.
Từ sau khi Ỷ Trúc Cư bị khóa lại, hai tháng nay, Sư Dư đã quen với việc trước khi đi ngủ dùng chút Xuân Phong Túy.
Nhưng mà trong mộng của hắn chỉ có sương mù trắng xoá.
Hắn đứng ở trong sương mù, không có cách nào phân biệt phương hướng, cũng không thể nhìn thấy người hắn muốn gặp.
Đêm nay Sư Dư vốn tưởng rằng vẫn giống như trước đây, chỉ có thể nhìn thấy sương mù trắng xóa kia.
Nhưng Sư Dư phát hiện hôm nay sương mù rất nhạt, có thể mơ hồ nhìn thấy sâu trong sương mù có thứ gì đó.
Hắn nhấc chân đi đến hướng bên kia.
Sương trắng tản đi, đường nét kiến trúc mơ hồ dần dần rõ ràng, hiện ra trước mặt hắn.
Là Ỷ Trúc Cư.
Cửa viện Ỷ Trúc Cư nửa mở, hắn đi tới cửa, cửa đã bị người từ bên trong kéo ra.
“Công tử, ngài đã trở lại nha.” Thanh âm thật thà của đồ tể vang lên: “Cô nương, Sư công tử đã trở lại.”
Bên trong truyền đến một âm thanh lười biếng: “Trở về thì trở về, ngươi la hét cái gì.”
Trái tim trong lồng ngực Sư Dư đập nhanh lên, mỗi lỗ chân lông đều bắt đầu run rẩy.
Nàng ở bên trong…
“Công tử mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Sư Dư trước mắt bay qua bông tuyết, hắn cúi đầu liền phát hiện mình đàn khoác áo lông cáo thật dày, dưới chân giẫm lên tuyết trắng mềm mại.
Toàn bộ viện tử một công phu chói mắt, liền bị tuyết trắng bao bọc.
Sư Dư cất bước tiến vào trong viện, hắn bước nhanh về phía gian phòng của Hoa Vụ kia, đẩy cửa phòng ra.
Nhưng mà trong phòng không có một bóng người.
“…”
Vừa rồi hắn rõ ràng nghe thấy giọng nói của cô.
Vẫn là…
Không thấy được sao?
Đồ tể không biết từ khi nào đứng bên cạnh hắn, thanh âm sâu kín: “Công tử nếu muốn gặp cô nương, vì sao không đi tìm cô nương đây?”
Sư Dư nhìn căn phòng trống rỗng, thấp giọng lẩm bẩm: “Ta đi tìm nàng thì được gì? Nàng lại không thích ta.”
“Nhưng cô nương nguyện ý ở cùng một chỗ với công tử, ngài vì sao nhất định phải cố chấp như vậy.” Thanh âm đồ tể vẫn lạnh lẽo, giống như bọc băng vụn, có chút đâm người.
“…” Sư Dư xoay người, nhìn về phía đồ tể: “Nàng không thích ta, vì sao ta phải ở cùng một chỗ với nàng?”
“Nhưng công tử tra tấn mình như vậy có ích lợi gì chứ? Ngài đi tìm cô nương, ít nhất có thể ở bên cạnh cô nương không phải sao?”
“…”
…
Sư Dư từ trong mộng bừng tỉnh, che ngực thở dốc, một màn cuối cùng trong mộng cảnh, là tuyết trắng phô thiên cái địa chôn vùi lấy hắn.
Hắn không thể thở, cũng không thể kêu cứu…
Hắn có thể cảm nhận được lãnh ý rét thấu xương.
Thậm chí có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình đang dần mất đi…
Sư Dư chậm lại một hồi lâu, ngẩng đầu hướng gian phòng liếc mắt nhìn một cái, lư hương đã tắt, bên ngoài sắc trời tảng sáng.
Thời gian một đêm, ở trong mộng, cũng chỉ là một chút thời gian.
Sư Dư đứng dậy gọi người, chuẩn bị tiến cung.
“Đại nhân, sắc mặt ngài không tốt lắm…” Người hầu cẩn thận nhắc nhở.
Sư Dư: “Không có gì đáng ngại.”
Sư Dư ở trong cung cả buổi sáng, lúc chuẩn bị xuất cung, lại bị công chúa gọi tới.
“Lần trước ngươi cho ta Xuân Phong Túy còn có không? Không nghĩ tới hữu dụng như vậy, thật sự có thể ở trong mộng nhìn thấy người mình muốn gặp.”
“Công chúa dùng hết rồi sao?”
“Đúng vậy.” Công chúa đưa tay hỏi hắn: “Ngươi cho ta một ít.”
“…”
Sư Dư trầm mặc, nói: “Xuân Phong Túy dùng nhiều hại thân, công chúa chớ dùng nhiều.”
“Chính ngươi không phải cũng dùng sao.” Công chúa bĩu môi.
“Vi thần há có thể so sánh với công chúa.”
“Ai… Ngươi cũng đừng nói những thứ kia có được hay không, ngươi còn có hay không?” Công chúa không nghe những thứ vớ vẩn này.
“…”
Sư Dư không dám cho công chúa dùng nữa, sợ xảy ra chuyện gì, tìm cớ nói không có.
Công chúa mặc dù thất vọng, nhưng cũng không cưỡng ép để cho hắn giao nộp.
Sư Dư từ chỗ công chúa đi ra, ngồi lên xe ngựa hồi phủ.
Ngay cả công chúa cũng có thể nhìn thấy người muốn gặp trong giấc mơ, nhưng hắn thậm chí không thể nhìn thấy nàng ấy một lần.
Sư Dư nhìn rèm xe lắc lư, tâm thần bay xa.
Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, phát hiện xe ngựa đã ngừng lại: “Sao lại dừng?”
“Công tử, phía trước có người gây sự.” Tiếng nói của người hầu truyền vào từ bên ngoài: “Chúng ta bị chặn đường.”
Sư Dư vén rèm lên nhìn về phía đám người náo nhiệt.
Một nam nhân ăn mặc lôi thôi bị một mấy gia đinh vây quanh ẩu đả, đoán chừng là mạo phạm đến đối phương.
Sư Dư vừa định buông rèm xuống, ánh mắt quét qua phía sau đám người, thấy thiếu nữ an tĩnh đứng ở nơi đó.
Cô nhìn đám người gây sự, dường như rất hứng thú.
Tay Sư Dư nắm chặt rèm xe, ánh mắt không có cách nào dời đi một tấc.
Lương thị quấn khăn che mặt, được Xuân Thiền đỡ đi đến bên cạnh cô, hai người nói cái gì đó, sau đó cô tiếp nhận vị trí của Xuân Thiền, đỡ Lương thị rời đi.
Thiếu nữ đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía hắn.
Sư Dư bối rối một chút buông rèm xe xuống.
Nếu tình yêu của hắn không được đáp lại, bọn hắn cùng một chỗ thì có ý nghĩa gì chứ?
Nhưng là…
Bàn tay Sư Dư nắm lấy quần áo chậm rãi dùng sức.
“Đại nhân, ngài làm sao lại xuống đây? Đại nhân… Đại nhân ngài đi đâu vậy?”
Người hầu trơ mắt nhìn đại nhân nhà hắn, biến mất trong đám người náo nhiệt.
…
Sư Dư không xa không gần theo sát, nhìn cô mang theo Lương thị đi dạo trong một cửa hàng.
Nhưng mà chỉ trong chốc lát, trong tay Xuân Thiền đã có không ít đồ đạc.
Sư Dư từ những vật phẩm bọn họ mua sắm, phát giác đến khả năng các nàng có thể muốn rời đi…
Nàng phải ly khai nơi này.
Sư Dư dừng bước, nhìn bọn họ tiến vào cửa lớn của một cửa hàng.
Hắn không hiểu sao lại có loại xúc động đi vào.
Nhưng mà cỗ xúc động này rất nhanh bị hắn đè xuống.
Sư Dư trước khi các nàng đi ra, xoay người rời đi, phảng phất như trốn tránh, nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Song khi hắn trở lại trong phủ, trời đã tối rồi.
Người hầu chờ ở bên ngoài phủ, lo lắng không thôi: “Ôi đại nhân, ngài đi đâu vậy? Sao bây giờ mới trở về?”
Người hầu cũng không dám nói thêm gì, vị chủ tử này nhìn rất dễ hầu hạ, nhưng ngẫu nhiên lại lộ ra vẻ mặt quá mức dọa người.
Sư Dư mất hồn mất vía đi vào bên trong.
“Đại nhân? Đại nhân ngài làm sao vậy?”
“Đại nhân…”
Sư Dư tự nhốt mình vào trong phòng, người hầu gõ cửa vài lần cũng không thể đi vào, chỉ có thể đi qua đi lại ở bên ngoài.