Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3

Chương 138: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (17)


Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 138: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (17)


“Lát nữa muội sẽ để huynh ở cửa, đừng nói với ai là muội đã cứu huynh trở về.”

Lục Tử Trình tuy rằng không biết vì sao, nhưng hắn vẫn gật đầu.

Hoa Vụ thừa dịp phụ cận không có người, đặt Lục Tử Trình ở cửa sau.

Mấy ngày Lục Tử Trình mất tích, Chân thị và Lục Phạm đúng là muốn tìm điên rồi, hạ nhân trong phủ đều là lòng người hoảng sợ.

Cho nên lúc đám người phát hiện Lục Tử Trình xuất hiện ở cửa sau, toàn bộ phủ đệ đều huyên náo.

Trên người Lục Tử Trình không có ngoại thương gì, chỉ là tinh thần không tỉnh táo, sau khi nâng về phòng, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

“Cám ơn trời đất, xem như đã trở về.” Chân thị nhìn Lục Tử Trình nằm trên giường, hốc mắt sưng đỏ.

Mấy ngày nay bà ta bị dọa chết khiếp.

Lục Phạm sắc mặt trầm lãnh ngồi ở một bên, hỏi hạ nhân phát hiện ra Lục Tử Trình: “Có thấy ai đưa thiếu gia trở về không?”

“Không có… Không phát hiện, lúc ta phát hiện thiếu gia, hắn đã ở cửa sau.”

Chân thị oán hận nói: “Lão gia, chuyện này phải điều tra rõ ràng, là ai hại con ta.”

Dám đối đãi với Lục đại thiếu gia như vậy!

“Chờ hắn tỉnh lại rồi nói sau.” Đầu tiên hỏi rõ ràng những gì xảy ra đã, sau đó mới lên kế hoạch.

Chân thị không chịu buông tha: “Ngươi phải làm chủ cho Tử Trình.”

Lục Phạm đại khái cảm thấy lời này chân thị mạo phạm hắn, giọng điệu lạnh lùng: “Nó là con trai ta, ta còn có thể nhìn nó bị khi dễ?”

Lục Tử Trình làm sao về được, bọn họ cũng không biết.


Hiện tại không có nhiều manh mối, cho nên chỉ có thể chờ Lục Tử Trình tỉnh lại rồi hỏi sau.

Nhưng mà Lục Tử Trình vừa ngủ là một ngày một đêm.

Chờ hắn tỉnh lại, Lục Phạm lại hỏi, hắn cũng là một hỏi ba không biết.

Hắn chỉ nhớ rõ mình ra cửa, bị người đánh một gậy, chờ hắn tỉnh lại đã bị nhốt trong một cái hầm.

Hầm rất tối, hắn cái gì cũng không thấy rõ, chỉ biết mỗi ngày đều có người đến đưa cơm.

Và rồi…

Giống như có một người khác xuất hiện.

Nhưng hắn chỉ có thể cảm giác được đối phương xuất hiện qua, nhưng làm cái gì, nói cái gì, hắn hoàn toàn không nhớ rõ.

Hắn nhớ rất rõ mấy ngày đó ở trong hầm, mỗi lần ngủ đều gặp ác mộng, sợ tới mức hắn căn bản không dám ngủ.

Mệt mỏi và ác mộng qua lại tra tấn hắn.

Cho nên hắn mới có thể biến thành cái dạng này.

Nhưng mà Lục Tử Trình nhớ rõ căn nhà trúc kia.

Nhưng mà chờ Lục Phạm sai người đi kiểm tra, phát hiện căn nhà trúc kia đã bị thiêu hủy, cái gì cũng không lưu lại.

Lục Phạm hoài nghi là Lục Tử Trình ở bên ngoài làm việc, đắc tội người khác, người ta cố ý giày vò hắn.

Nếu như là nhằm vào Lục gia, vì sao sau khi hắn mất tích, không có bất kỳ người nào liên lạc với Lục phủ?

Nhưng Lục Tử Trình hoàn toàn nghĩ không ra, mình đã đắc tội với ai… Chủ yếu là bình thường hắn đắc tội người ta cũng không ít.

Hoa Vụ dành thời gian nhìn hắn, cũng hỏi cùng một câu hỏi.


Mấy ngày nay Lục Tử Trình đều bị hỏi đến phiền: “Sao muội cũng hỏi như vậy? Huynh nói rồi, huynh không biết…”

Hoa Vụ cạn lời: “Huynh ngay cả cừu nhân của mình có những ai cũng không biết, đại ca, huynh làm người cũng quá thất bại đi?”

“…”

Vậy hắn đắc tội nhiều người như vậy, ai biết sẽ là người nào?

Lục Tử Trình nói sang chuyện khác: “Muội vì sao không cho cha biết rõ, là muội đã cứu huynh?”

“Huynh còn không biết cha cùng mẫu thân không thích muội sao, huynh cảm thấy bọn họ sẽ cảm kích muội sao? Không, bọn họ chỉ có thể hoài nghi muội…”

“Đại ca, huynh xem lúc huynh gặp chuyện không may, cuối cùng chỉ có muội mạo hiểm đi cứu huynh, cha cùng mẫu thân chỉ biết mỗi ngày gọi người đi ra ngoài tìm huynh, tình yêu của bọn họ không vĩ đại như huynh nghĩ. Huynh phải đứng dậy và học cách tự bảo vệ mình.”

“Huynh bây giờ được ăn ngon mặc đẹp, nhưng có một ngày bọn họ không còn ở đây thì sao? Huynh có thể dựa vào ai? Huynh có thể dựa vào chỉ có thực lực của chính mình.”

“Hơn nữa muội sắp phải lập gia đình rồi, nếu muội ở nhà người ta bị khi dễ, nếu huynh không có chút thực lực của mình, làm sao làm chỗ dựa cho muội đây?”

Lục Tử Trình nghe Hoa Vụ diễn thuyết, hắn có chút mờ mịt.

Hắn tại sao phải cho cô chỗ dựa?

Giữa bọn họ quen thuộc như vậy sao?

Hoa Vụ vỗ Lục Tử Trình bả vai thở dài: “Đại ca, lần này huynh thiếu chút nữa mất mạng rồi, sau này huynh cũng không được phế vật sống qua ngày nữa! Oai phong xông lên!”

Lục Tử Trình: “…”

Oai phong xông lên là có ý gì?

Hoa Vụ hầu như ngày nào cũng đến, nhưng mà cô đến đều nghiên cứu địa hình chuẩn xác, không đụng phải Chân thị.


Cho nên Chân thị đến nay cũng không biết Hoa Vụ mỗi ngày đến thăm con trai bà ta, còn thuận tiện dạy cho hắn bài học tư tưởng phẩm đức của nữ chính.

Lục Tử Trình khả năng bị Hoa Vụ nói đến chết lặng, thấy cô liền muốn che đầu lại.

Nhưng hôm nay Hoa Vụ không có ý định lên lớp: “Đại ca, huynh cho muội mượn hai người dùng đi.”

Lục Tử Trình: “Muội muốn người làm gì?”

Hoa Vụ: “Huynh biết nhà chúng ta buôn bán, đối thủ lớn nhất là người nào không?”

Lục Tử Trình: “Hứa gia?”

Hoa Vụ vui mừng “xem ra ngươi còn chưa ngu xuẩn về đến nhà”: “Gần đây muội phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.”

Lục Tử Trình: “???” Bí mật kinh thiên động địa? Có thể lớn như thế nào?

Hoa Vụ hướng hắn ngoắc ngoắc tay.

Lục Tử Trình chần chờ nghiêng người qua nghe.

Một lát sau, hắn trừng mắt Hoa Vụ, giọng điệu kinh ngạc: “Làm sao muội biết?”

“Huynh cũng đừng quản muội làm sao mà biết được, chờ chúng ta tìm được chứng cớ, chúng ta có thể dùng cái nhược điểm này uy hiếp nàng ta, làm nàng ta cho chúng ta làm nằm vùng, đào rỗng Hứa gia đây còn không phải là dễ như trở bàn tay sao, đến lúc đó cha còn ghét bỏ huynh cái gì cũng sai nữa không?”

“…”

Hắn trước kia sao không phát hiện, muội muội hắn… Có nhiều ý định xấu như vậy nhỉ?

“Nếu là giả thì sao?”

“Thật sự bao kiếm không bồi thường, giả dối không có gì tổn thất, cớ sao mà không làm.” Hoa Vụ chắp hai tay lại, nghiêm túc nói: “Đại ca, trở thành một đứa con lớn trong mắt phụ thân, phải ở lần hành động này.”

“Nhưng mà…”

Hoa Vụ thừa thắng truy kích: “Đừng có thế, cơ hội đã mất thì không đến nữa.”

“…”

“Làm hay không?”


“…Làm?”

Hoa Vụ: “Đúng vậy, nam tử hán đại trượng phu, chính là phải làm sự nghiệp lớn.”

Lục Tử Trình: “…”

Hoa Vụ từ trong sân Lục Tử Trình đi ra, từ trong tay áo lấy giấy và bút.

Vẽ một câu trên giấy Một thù trả một thù.

Lúc trước Vương Khương Hoa dỗ dành Lục Tử Trình, bảo Lục Tử Trình đem bí kíp độc môn nhà mình giao ra ngoài.

Hiện tại nên để Lục Tử Trình tự mình báo thù.

Xông lên! Báo thù đi!

Hứa gia.

Nha hoàn Thúy Phương đang giúp Vương Khương Hoa đổi thuốc, cổ và cánh tay nàng ta đều có vết thương, vết thương đã kết vảy, không tính là nghiêm trọng.

Thúy Phương: “Tiểu thư, còn đau không?”

“Không đau nữa.” Vương Khương Hoa nói.

“Nha đầu chết tiệt Thúy Liễu thật sự là quá đáng, gặp phải bọn cướp cư nhiên bỏ lại ngài chạy một mình.” Thúy Phương hùng hổ: “Chúng ta nên báo quan, bắt nàng ta lại.”

Đáy mắt Vương Khương Hoa hiện lên một tia ám sắc, ôn nhu mở miệng: “Quên đi, nàng ta cũng bị dọa thôi.”

Vào thời điểm đó, bọn họ đã bị bắt cóc bởi vài hắc y nhân.

Vương Khương Hoa đẩy Thúy Liễu ra làm lá chắn, nàng ta mới có thể chạy trở về.

Thúy Phương so với Vương Khương Hoa còn tức giận hơn: “Ngài cũng đừng thay nàng ta nói chuyện, nàng ta tốt nhất đừng trở về nữa, bằng không nhất định lão gia cùng phu nhân nhất định phải lột một lớp da của nàng ta.”

—— Ngắm hoa trong Hoa Vụ ——

Ban ngày bổ sung ~~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.