Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 139: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (18)
Vết thương trên người Vương Khương Hoa không tính là nghiêm trọng, dưỡng mấy ngày đã gần như khép lại.
Hứa gia lo lắng nàng ta lại gặp nguy hiểm, để cho nàng ta ở nhà, Vương Khương Hoa thật vất vả mới thuyết phục được bọn họ, có thể mang người ra cửa.
“Tiểu thư, hôm nay có chợ hương, chúng ta đi xem một chút đi?” Thúy Phương nói: “Một tháng chỉ có một lần thôi, Hương thị có không ít thứ tốt.”
Vương Khương Hoa suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng: “Được.”
Thúy Phương lập tức cho xa phu quay đầu, đi về hướng chợ hương.
Ngay sau khi xe ngựa của Vương Khương Hoa quay đầu, ở góc đường có hai người lập tức đi theo.
Chợ hương thị không chỉ bán hương thành phẩm mà còn bán các loại nguyên liệu khác nhau.
Rất nhiều nguyên liệu không phổ biến, có lẽ có thể gặp ở chợ hương.
Ở chỗ này không chỉ có thể giao dịch đồ đạc, còn có thể gặp được bằng hữu cùng chí hướng, cho nên mỗi lần chợ hương vừa mở ra, người lui tới liền nối liền không dứt.
Trước khi Vương Khương Hoa đến Hứa gia, đối với hương phẩm cơ hồ không biết gì.
Nhưng mà sau khi nàng ta trở lại Hứa gia, cũng không phải chỉ biết hưởng lạc, cái gì cũng không học.
Trải qua thời gian ngắn bù lại, nàng ta đã nắm giữ không ít kiến thức về hương phẩm, cùng với đặc tính và cách sử dụng nguyên liệu thông thường.
Người Hứa gia đều khen nàng ta có thiên phú, không hổ là nữ nhi Hứa gia.
Cho nên Vương Khương Hoa ở điểm này rất là đắc ý, trong học tập cũng không chậm trễ.
Nàng ta hiểu, chỉ có trở nên lợi hại hơn, Hứa gia mới có thể càng tán thành nàng ta.
Vương Khương Hoa cùng Thúy Phương đi dạo chợ hương một lúc, mua được không ít đồ.
“Tiểu thư, chúng ta đi bên kia xem một chút.”
Vương Khương Hoa vừa định đi theo Thúy Phương, ánh mắt lại quét qua một quầy sách ở góc đường.
Ông chủ của quầy hàng đang giằng co với một nam nhân.
“Ta nơi này bán sách, cũng không phải thu sách, ngươi đi nơi khác ngồi nhìn xem, đừng có cản trở ta buôn bán.”
Nam nhân ăn mặc lôi tha lôi thôi lôi kéo ông chủ cầu khẩn: “Lão bản ngươi xin thương xót, dù sao nơi đây của ngươi nhiều sách như vậy, cũng không kém mấy quyển này. Ta là vì xem bệnh cho mẹ ta, nếu không ta sẽ không bán những cuốn sách này.”
“Ai nha, ta quản ngươi…”
Ông chủ kia đẩy nam nhân ra.
Người đàn ông lảo đảo trên mặt đất, sách trong tay cũng rơi xuống đất.
Vương Khương Hoa đột nhiên đi qua bên kia, Thúy Phương vội vàng giữ chặt nàng ta: “Tiểu thư, những đám hàng rong bán sách này, đều là dùng để lừa gạt người ngoài. Không có giá trị gì cả.”
Những cuốn sách thực sự có giá trị, cũng sẽ không được bán ở đây.
“Cứ nhìn xem.” Vương Khương Hoa nói: “Không có việc gì.”
“Tiểu thư…”
Thúy Phương ngăn không được Vương Khương Hoa, cắn răng đi theo nàng ta.
Vương Khương Hoa đi tới trước mặt nam nhân kia, giúp hắn nhặt sách trên mặt đất lên.
Hai quyển trên đều rất phổ biến trên thị trường, cũng không có hương phổ gì đặc biệt, thậm chí bên trong còn có rất nhiều sai lầm.
Cho dù là Vương Khương Hoa mới tiếp xúc với ngành này không lâu cũng có thể phân biệt được.
Nhưng là…
Vương Khương Hoa nhìn quyển sách dưới cùng, đồng tử hơi co rụt lại, tim đập nhanh hơn.
Nàng ta vừa định mở ra xem một chút, nam nhân lại giống như sợ cô cướp đi, vội vàng cầm sách về: “Cảm… Cảm tạ.”
Nam nhân ôm sách đứng dậy, liếc mắt nhìn ông chủ đứng sau quầy hàng, thất hồn lạc phách rời đi.
“Chờ một chút.” Vương Khương Hoa gọi đối phương lại: “Những quyển sách này, có thể bán cho ta không?”
Nam nhân sửng sốt, như thể không thể tin được: “Ngươi… Ngươi muốn mua?”
“Ừm, ngươi bán cho ta đi.”
“Ngươi thật sự mua sao?”
Vương Khương Hoa trực tiếp bảo Thúy Phương lấy tiền.
Ông chủ của quầy hàng đứng ở sạp hàng sau, nhắc nhở Vương Khương Hoa: “Cô nương, ngươi cũng không nên bị gạt, những cuốn sách trong tay hắn, căn bản không có tác dụng gì.”
Hắn ở chợ hương gặp qua đủ loại thủ đoạn, loại bán sách chữa bệnh cho thân nhân này lại càng thấy qua vô số lần.
Trên thực tế, những cuốn sách này đều là nội dung ghép đông ghép tây, căn bản không có gì hữu ích.
“Không có việc gì.” Vương Khương Hoa nói: “Nhìn hắn rất đáng thương.”
Người bán hàng rong nghe Vương Khương Hoa nói như vậy, cũng không nói gì nữa.
Nam nhân đem mấy quyển sách giao cho Vương Khương Hoa, liên tục nói lời cảm tạ, sau đó cầm bạc nhanh chóng chạy đi.
Vương Khương Hoa không có tâm tư đi dạo nữa, cầm đồ đạc trở lại trên xe ngựa, lập tức mở quyển cuối cùng ra.
Bìa sách có vẻ bị nước thấm qua, chữ viết đều mơ hồ, chỉ có thể phân biệt được mấy chữ trên đó.
Nàng ta nín thở mở nó ra.
Trang đầu tiên chính là tự chương, trên đó viết về sự thịnh suy của Vinh thị.
“Tiểu thư, thời gian còn sớm, chúng ta còn muốn đi nơi khác không?”
Vương Khương Hoa: “Không đi, hồi phủ.”
…
Cửa sau Lục phủ.
Nam nhân ăn mặc lôi thôi, nắm tay ngồi xổm bên cạnh cửa.
Cửa sau két một tiếng mở ra, nam nhân lập tức đứng dậy, nhìn về phía người mở cửa: “Cô nương.”
“Làm xong rồi?”
“Đã làm xong rồi.” Nam nhân kia cười.
Hoa Vụ từ trong tay áo lấy ra một tấm ngân phiếu cho hắn, dặn dò hắn hai câu, để hắn rời đi.
An bài xong những thứ này, Hoa Vụ cũng không làm gì nữa.
Sau khi sức khỏe của Lục Tử Trình được dưỡng tốt, Chân thị bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho Hoa Vụ.
Hoa Vụ nghe Lục Phạm nói, hôn kỳ dự kiến vào hai tháng sau.
Lục Phạm từng nói qua nếu cô cần cái gì, đều có thể hỏi Chân thị, cho nên Hoa Vụ bắt đầu nhập hàng cho kho bạc nhỏ của mình.
Chân thị tuy rằng không tình nguyện, nhưng cuối cùng thật đúng là vẫn mang đến.
Thỉnh thoảng Hoa Vụ bỏ ra chút thời gian, đưa cho Sư Dư một ít nguyên liệu.
“Lần trước còn chưa dùng hết.” Sư Dư nhìn đống nguyên liệu chất thành núi nhỏ: “Ngươi không cần một mực đưa tới đây.”
“Dù sao cũng không cần tiền.”
“???”
Những nguyên liệu này của Hoa Vụ, đều là do Lục Tử Trình tài trợ, một xu cũng không tiêu.
Hoa Vụ làm cho Sư Dư không cần lo lắng những thứ này: “Ngươi cứ học tập thật tốt, tranh thủ sớm ngày trở thành đại sư! Những thứ khác, ta sẽ giải quyết cho ngươi.”
Sư Dư cảm thấy thái độ của Hoa Vụ đối với hắn quá kỳ quái: “…Ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì?”
Cô cho mình chỗ ở, cung cấp cho hắn những thứ hắn cần…
Nhưng cô chưa bao giờ nói hắn cần phải làm gì cho cô.
Bây giờ hông cần phải trả bất cứ đại giới gì mà đạt được đồ vật, có lẽ trong tương lai sẽ phải trả một cái giá lớn hơn.
Hoa Vụ hai tay che trước ngực, trong con ngươi sáng lấp lánh: “Con người ta đã không quen nhìn thiên tài bị chôn vùi, chỉ thích bồi dưỡng thiên tài, nhìn thiên tài phát sáng, ta chính là bá nhạc của thiên tài.”
Sư Dư: “???”
Ngươi bị bệnh à?
Sư Dư đứng dậy trở về phòng, lúc đi ra, trong tay có thêm một hộp gỗ.
Hắn đưa hộp gỗ cho Hoa Vụ.
“Cho ta?”
Ánh mắt Sư Dư nhìn xuống đất, ngữ khí có chút không được tự nhiên: “Cho mẹ ngươi, lúc ngủ dung một chút, có thể làm cho bà ấy ngủ thoải mái hơn.”
Hoa Vụ nhướng mày: “Cảm ơn.”
Sư Dư không hé răng, ngồi trở lại bên cạnh bàn, bắt đầu sửa sang lại những thứ mà Hoa Vụ mang đến.
“Đúng rồi, ngươi có muốn tham gia hương lục thịnh điển hay không?”
Động tác trong tay Sư Dư dừng một chút: “Ngươi sẽ cho ta tham gia sao?”
Hắn quả thật rất muốn đi tham gia hương lục thịnh điển.
Đó là nấc thang duy nhất để hắn có thể đi lên cao hơn.
Nhưng…
Hắn ký văn tự bán thân với cô.
“Tại sao lại không? Tài năng của ngươi nên được nhìn thấy bởi nhiều người hơn, để cho họ sùng bái, kính ngưỡng ngươi.” Hoa Vụ nằm sấp trên bàn: “Nếu ngươi muốn đi, liền đi báo danh đi.”
Tìm cho hài tử việc để làm, hắn sẽ không có thời gian để suy nghĩ về bất cứ điều gì khác!
Sư Dư không lập tức đáp ứng, chỉ nói hắn muốn suy nghĩ một chút.
Đại khái là lo lắng Hoa Vụ đột nhiên giật dây hắn đi báo danh, sẽ có mục đích khác.
Cô cũng không thiện lương như chính cô nói như vậy.
Sư Dư suy nghĩ một chút, cảm thấy cô cứu mình ra, rất có thể là kết quả mà cô và Lục Tử Trình đã thương lượng xong.