Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp - Mặc Linh - Quyển 3

Chương 137: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (16)


Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 137: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (16)


Thôi Cảnh Hành khuyên can mãi, Hoa Vụ mới đáp ứng đưa đồ vật cho hắn —— nhưng có điều kiện.

Trên trời sẽ không rớt bánh, Thôi Cảnh Hành cảm thấy cô đưa ra yêu cầu, chỉ cần không quá đáng, vậy cũng không có vấn đề gì.

“Sau này ngươi giúp ta làm một việc đi.” Hoa Vụ không nói rõ là chuyện gì.

Thôi Cảnh Hành nhíu nhíu mày, lo lắng là cái gì thương thiên hại lý, hoặc là chuyện hắn không thể làm.

“Yên tâm, ở trong phạm vi tiếp nhận của ngươi.” Hoa Vụ lại bổ sung thêm một câu, còn lộ ra một nụ cười thân thiện: “Ta sẽ không làm chuyện xấu.”

Thôi Cảnh Hành: “…”

Ngươi không thêm những lời này, ngược lại càng có sức thuyết phục.

Thôi Cảnh Hành rất cần đồ trong tay Hoa Vụ, hắn chỉ suy nghĩ một chút, liền đáp ứng.

Hoa Vụ diễn trò diễn nguyên bộ, trước hết Sư Dư đi chép lại nội dung trên giấy, sau đó giao hai trang rưỡi giấy cho Thôi Cảnh Hành.

Thôi Cảnh Hành hỏi một câu: “Cô nương lúc ấy còn có thấy rõ bộ dáng của hắc y nhân tranh đoạt đồ vật với ngươi không?”

Hoa Vụ lắc đầu: “Quá xa, không thấy rõ.”

Thôi Cảnh Hành không hỏi được nhiều manh mối, lấy được đồ liền đi vào nhà trúc.

Sư Dư nhìn thứ trong tay đang chép: “Ngươi muốn có cái gì?”

Trong tay cô rõ ràng còn có vài trang giấy.

Nhưng là lại chỉ cho Thôi Cảnh Hành hai trang dở.

Hoa Vụ dựng thẳng ngón trỏ lên, đặt ở cánh môi: “Bí mật nhỏ của chúng ta, đừng để người ta phát hiện ra nha.”

“…” Ai có một bí mật nhỏ với ngươi?


Hoa Vụ không hạn chế tự do của Thôi Cảnh Hành, cho nên hắn lại tĩnh dưỡng thêm hai ngày, liên lạc với người nhà, chuẩn bị rời phòng trúc.

Thôi Cảnh Hành trước khi đi, giao cho Hoa Vụ một vật, nói cho cô biết nếu như cần hỗ trợ, có thể cầm lấy đồ vật đi tìm hắn.

Chờ Thôi Cảnh Hành đi rồi, Hoa Vụ bảo đồ tể thu dọn đồ đạc.

Đồ tể đem đồ đạc trong phòng trúc thu thập xong, lại vòng ra phía sau, không biết từ đâu kéo ra hai hắc y nhân.

Sư Dư: “???”

Hắn ở chỗ này nhiều ngày như vậy, hoàn toàn không biết nơi này còn nhốt những người khác.

“Ném ở đó là được.” Hoa Vụ ra hiệu đồ tể ném hai hắc y nhân kia vào trong phòng trúc.

Hoa Vụ lấy ra một cái túi gấm, giao cho Sư Dư: “Ta tìm cho ngươi một chỗ ở trong nội thành. Ngươi vào thành sau đó có thể đến chỗ đó ở. Hắn và ngươi ở cùng một chỗ, có cái gì cần, ngươi cứ phân phó hắn. Trong nhà không giàu có, tiêu tiết kiệm chút.”

Túi gấm nặng trịch, bên trong có chút tiền bạc.

Sư Dư: “…”

“Đi thôi.” Hoa Vụ ra hiệu chờ đồ tể ở cách đó không xa.

Ánh mắt Sư Dư chuyển qua, đồ tể lập tức sờ cái ót cười chất phác.

“Ngươi muốn ta làm gì?”

“Học tập quyển hương phả Vinh thị kia thật tốt, trở thành đại sư ở trong tầm tay.” Hoa Vụ nắm tay động viên hắn: “Ngươi chính là người giỏi nhất!”

Khen hắn lại không cần tiền.

Khen ngợi có thể làm cho hắn làm chút chuyện, đó chính là một vốn bốn lời!

Sư Dư môi nghẹn xuống: “Ngươi không cùng chúng ta trở về sao?”

“Ta còn phải cứu đại ca ta.” Hoa Vụ xách rìu bổ củi bên cạnh lên, khiêng lên vai, tang thương nói: “Đây là sứ mệnh của ta đi.”

“…” Không phải ngươi nhốt hắn ở đây sao?!

Làm sao cô ấy có mặt mũi nói ra những lời này?

Sư Dư đột nhiên cảm thấy Lục Tử Trình có chút đáng thương…

Bị người ta bán đi, còn muốn coi người ta như ân nhân cứu mạng.

Thật kinh khủng…

Ngay cả tình cảnh của Thôi Cảnh Hành cũng không sai biệt lắm.

Sư Dư xoay người đi về phía đồ tể.

Chờ hắn đi tới trước mặt đồ tể, lại quay đầu nhìn lại, Hoa Vụ đã vác rìu đi vào nhà trúc, bắt đầu đập phá.

Hoa Vụ đập xong phòng, xách hai hắc y nhân còn có khẩu khí trên mặt đất lên, đánh một trận trước, sau đó giải quyết hết.

Sau đó sửa sang lại trang phục của mình, lúc này mới đi vào hầm giam giữ Lục Tử Trình.

“Đại ca? Đại ca huynh có ở đây không?”

Lục Tử Trình bị nhốt trong hầm tối tăm này, cả người đều mê man.

Hắn cảm thấy mình sắp chết ở đây.

Lục Tử Trình trong thoáng chốc giống như nghe thấy âm thanh của Lục Sơ.

Không… Không có khả năng.


Nàng làm sao có thể sẽ xuất hiện ở chỗ này đây…

Khẳng định lại là ảo giác.

“Đại ca?”

“!!!”

Lục Tử Trình giãy dụa đứng dậy, khàn giọng hô: “Lục Sơ, Lục Sơ… Huynh ở đây…”

Phía trước hắn cách đó không xa có ánh sáng chiếu xuống.

Trên thang gỗ, có bóng người chậm rãi đi xuống: “Đại ca?”

“Lục Sơ… Lục Sơ cứu huynh!!!” Lục Tử Trình nghe thấy âm thanh quen thuộc ở cự ly gần, cả người hoàn toàn sụp đổ, bắt đầu gào khóc.

Hoa Vụ đưa hắn lên.

Lục Tử Trình phát hiện phía trên có một không gian, sau khi đi ra ngoài mới là một cái nhà trúc.

Khó trách hắn ở phía dưới hoàn toàn nghe không được âm thanh.

Rời khỏi hầm, sau khi nhìn thấy lại ánh sáng ban ngày, ánh mắt Lục Tử Trình bị kích thích mạnh, nhíu mạnh lại.

Hoa Vụ phát hiện Lục Tử Trình trôi qua mấy ngày, cả người gầy đi một vòng lớn, ánh mắt xanh đen, phảng phất như hút thứ gì đó gây nghiện.

Hơn nữa trên người hắn không có vết thương ngoài da.

Nói cách khác Sư Dư vẫn chưa động thủ với hắn.

Hoa Vụ không cảm thấy là lương tâm Sư Dư trỗi dậy, hắn nhất định là dùng biện pháp am hiểu, biến Lục Tử Trình thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ.

“Huynh là đại nam nhân, khóc cái gì nha.”

“Huynh cho rằng huynh phải chết ở chỗ này, muội không biết ta mấy ngày nay chịu khổ như thế nào đâu, chỗ kia căn bản đâu phải chỗ cho người sống…”

“Không phải là còn chưa chết sao, huynh cao hứng một chút.”

“…”

Hắn làm sao mà cao hứng được.

Lục Tử Trình từ nhỏ được nâng niu lớn lên, chưa từng gặp qua chuyện đáng sợ như vậy, hiện tại hắn chỉ muốn khóc.

“Được rồi, đừng khóc, mau đi thôi, đợi lát nữa kẻ ác trở về, muội cũng không cứu được huynh lần thứ hai.”


Lục Tử Trình vừa nghe xong, thân thể vốn không có khí lực gì, đột nhiên lại sinh ra vài phần khí lực, vội vàng từ trên mặt đất đứng lên.

“Muội làm sao tìm được đến đây? Bọn hắn đòi trong nhà tiền chuộc sao?”

“Không có.”

“Vậy… Làm sao muội tìm được huynh?”

“Huynh sau khi rời khỏi đây thì không trở về, trong nhà đều tìm huynh phát điên rồi, muội thăm dò được có người trông thấy xe ngựa của huynh hướng tới bên này, cho nên tới đây thử thời vận, gặp người lén lén lút lút hướng trên núi đi, muội liền đuổi theo xem một chút.”

“Muội… Muội đến đây một mình?” Lục Tử Trình kinh hãi: “Không mang theo người khác?”

Cô sao dám một mình đến nơi này!!!

Xảy ra chuyện làm sao bây giờ!!!

“Làm sao kịp.”

“…”

Lục Tử Trình sống lưng phát lạnh, căn bản không kịp cẩn thận suy nghĩ chi tiết, hoảng sợ thúc giục: “Nhanh, đi mau!”

Hoa Vụ nửa kéo nửa đỡ Lục Tử Trình đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài, Lục Tử Trình liền nhìn thấy hai người đàn ông mặc áo vải thô nằm trên mặt đất.

Hoa Vụ đá một cước đồ vật bên cạnh, đem hắc y nhân chưa hoàn toàn cất giấu ngăn trở: “Quen biết không?”

Lục Tử Trình không chú ý tới bên kia, chỉ cho rằng cô là vì đá văng đồ, để hắn nhìn rõ người trên mặt đất: “… Không… Huynh không biết.”

Hoa Vụ lại hỏi: “Vậy hắn vì cái gì bắt huynh?”

Lục Tử Trình: “…”

Hắn cũng muốn biết nha!

Lục Tử Trình hoàn toàn không quen biết người trên mặt đất, hắn cũng không dám nhìn kỹ, thúc giục Hoa Vụ tranh thủ thời gian rời đi, sợ có người đột nhiên xuất hiện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.