Bạn đang đọc Sau Khi Nữ Chính Phản Diện Mãn Cấp – Mặc Linh – Quyển 3 – Chương 130: Thứ Nữ Sẽ Không Dễ Dàng Cẩu Mang (9)
Lục Tử Trình ở bên ngoài uống rượu, lúc này tựa hồ cũng không không quá tỉnh táo, đi đường lung la lung lay.
Hắn đứng đằng kia, duỗi cổ ngắm nghía nửa ngày.
Vị trí hiện tại của họ căn bản không có chỗ ẩn núp, cho nên chờ Lục Tử Trình thấy rõ, hắn chỉ vào Hoa Vụ rồi hét lớn một tiếng: “Lục Sơ, muội đứng lại đó cho huynh!!!”
“Xong rồi!”
Hoa Vụ mang theo Sư Dư lập tức đổi lại phương hướng.
Lục Tử Trình cách bọn họ một cái hành lang gấp khúc rất dài, Lục Tử Trình muốn đuổi tới đây cũng cần một ít thời gian.
Hoa Vụ mang theo Sư Dư tiến vào một viện tử, sau đó hắn dẫn vào một phòng: “Ngươi trước ở đây đợi ta.”
“Lục Sơ, muội đi ra đây cho huynh.”
Lục Tử Trình đã đuổi tới đây rồi.
Hoa Vụ đỡ Sư Dư nằm trên giường, sau đó hướng cửa phòng đi ra.
Lục Tử Trình định xông vào bên trong, lại bị Hoa Vụ đẩy đi ra: “Đại ca, đêm hôm khuya khoắt huynh làm gì thế?”
“Huynh làm cái gì sao? Muội vừa làm gì thế!!!”
“Muội không có làm cái gì nha.”
“Người ở bên trong là ai? Muội có phải hay không…” Lục Tử Trình âm thanh đè ép: “Huynh đã cảnh cáo muội bao nhiêu lần rồi, muội đem người giao ra đây.”
Sư Dư nằm ở trên giường, cách một cánh cửa, hắn nghe không quá rõ ràng, chỉ có thể lờ mờ nghe thấy vài câu.
“Đại ca, huynh nghĩ cho kỹ đi, nếu muội đem chuyện này nói cho cha, người ăn không hết còn phải gói mang đi chính là huynh.”
“Muội…”
“Đại ca đêm nay nếu là cái gì cũng không nhìn thấy, thì muội đây cũng cái gì cũng không biết.”
Ý thức Sư Dư càng ngày càng mơ hồ, khi hắn sắp hoàn toàn bị bóng tối cắn nuốt, nghe thấy cửa “két” một tiếng.
Sau đó liền mất đi ý thức.
…
Sư Dư cảm giác mình ngủ rất lâu, mơ thấy một giấc mộng rất kỳ quái.
Giấc mơ là trong sương mù phô thiên cái địa, hắn đứng ở trong sương mù, bốn phía đều là bóng người, nhưng mặc kệ hắn đuổi theo phương hướng nào, đều không thể thấy rõ bộ dáng của những người đó.
Sư Dư mở mắt ra, nhìn chằm chằm màn trên đỉnh đầu.
Hắn rất ít khi nằm mơ…
Tư duy chậm chạp của Sư Dư rất nhanh lại vận chuyển, hắn quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Đây là một gian phòng có vẻ hơi đơn sơ, nhưng từ cách trang trí, cùng khí tức trong phòng này, hẳn là khuê phòng của nữ hài tử.
Hắn từ thạch thất tối tăm không có ánh mặt trời kia đi ra…
Sư Dư chống đỡ thân thể ngồi thẳng dậy, xốc chăn mỏng trên người lên, nhìn về phía mắt cá chân.
Chỗ đó không còn xích sắt, nhưng vết thương vẫn chưa được xử lý, mắt cá chân dính máu đen, chăn đều bị nhiễm bẩn.
Thân thể Sư Dư vẫn đang sốt, hơn nữa trên người có vết thương, lúc này hắn chỉ có thể nằm.
Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy tiếng nói chuyện rất nhỏ.
“Con đứa nhỏ này, đừng lãng phí tiền nữa.”
“Chữa bệnh cho người sao lại lãng phí tiền?”
“Thân thể của ta, ta còn có thể không biết sao? Bệnh cũ dai dẳng đâu có thể chữa khỏi như vậy, số tiền này con phải giữ lại, sau này còn muốn xuất giá…”
Người nói lời này thanh âm suy yếu, thỉnh thoảng sẽ ho nhẹ hai tiếng.
Nói chuyện về một số vấn đề nhỏ của cuộc sống, âm thanh rất nhanh lại biến mất.
Một lát sau, cửa của gian phòng hắn đang nằm bị đẩy ra.
Cô nương dính một thân sương sớm, từ ngoài cửa tiến đến, trong tay bưng một chén thuốc.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Lúc trước ở trong thạch thất, chỉ có ngọn đèn dầu mờ mịt, hắn đã biết rõ cô nương này nhìn rất xinh đẹp.
Nhưng giờ phút này trong ánh nắng ban mai, triệt để thấy rõ bộ dáng của cô, vẫn là không nhịn được kinh diễm…
“Ta còn ở Lục phủ sao?”
“Ừm.” Hoa Vụ bưng thuốc đi đến bên cạnh hắn: “Ngươi hôn mê, ta một mình không mang ngươi đi được, chỉ có thể để ngươi ở chỗ này trước.”
“Đây là phòng của ngươi?”
“Ừm.”
“…”
Lục Tử Trình kia rõ ràng là một thiếu gia ăn chơi trác táng, mặc vàng mang ngọc, vừa nhìn đã biết hắn rất được sủng ái.
Nàng thân là muội muội của Lục Tử Trình, thế mà lại ở địa phương keo kiệt này sao?
Gian phòng này nhìn qua cũng rất lớn, nhưng mà đồ dùng trong nhà rất ít, vật trang trí càng không có nhiều, cửa sổ nhìn qua cũng cũ nát, bị tu sửa qua rất nhiều lần.
“Uống thuốc đi.”
Sư Dư nhìn thuốc đưa tới.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, cố chống đỡ thân thể, tiếp nhận chén thuốc, uống mấy ngụm cạn chén.
Mặc kệ mục đích của nàng là gì, hiện tại nàng hẳn là cũng sẽ không để cho hắn chết.
Hắn chỉ có cách mau chóng khôi phục lại, mới có cơ hội rời đi.
“Thân thể ngươi bị sốt, còn có vết thương, một lát nữa đại phu của mẫu thân ta sẽ tới, ta sẽ bảo hắn thuận tiện xem cho ngươi xem một chút.”
Trong miệng Sư Dư đều là vị đắng của thuốc, thanh âm hơi khô khốc: “…Đa tạ.”
“Không cần khách khí.”
Hoa Vụ lấy hương từ bên cạnh, đốt cháy rồi đặt sang một bên.
Sư Dư nhìn động tác của cô, mùi thuốc trong không khí dần dần bị xua tan.
“Vi vu hương, đinh hương cùng cây tử đàn khí tức quá tạp, thứ phẩm.”
Hoa Vụ liếc hắn một cái: “Ngươi làm cho đại ca ta một cái hương phẩm Ất đẳng thượng phẩm, là muốn hại hắn, hay là muốn khiến cho người khác chú ý, phát hiện ra sự tồn tại của ngươi?”
Khóe môi tái nhợt của Sư Dư hơi nhếch lên, mắng một tiếng rất nhẹ: “Ngu xuẩn.”
Hoa Vụ: “Hắn xác thực rất ngu xuẩn.”
Sư Dư giương mắt nhìn cô.
“Ta là thứ nữ Lục gia, ở Lục gia cũng không được sủng ái, ngay cả tư cách học tập chế hương cũng không có. Đại ca ta thì khác, hắn từ nhỏ cẩm y ngọc thực, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, mà ta ngay cả chữa bệnh cho mẫu thân cũng cần hao hết tâm tư.”
Ánh mắt Sư Dư lại lần nữa đảo qua cái gian phòng lọt gió này.
Trôi qua thảm như vậy?
“Đại ca của ta không nhất định sẽ bỏ qua ngươi, nhưng mà hắn rất sợ bị cha biết rõ chuyện này, cho nên ngươi ở nơi này tạm thời là an toàn.”
Sư Dư thật cũng không khách khí: “Phiền toái ngươi.”
“Các ngươi làm cái gì vậy? Ôi chao… Các ngươi định làm gì?”
Âm thanh của Xuân Thiền từ bên ngoài vang lên.
Hoa Vụ đỡ Sư Dư nằm thật tốt, cô quay người ra cửa phòng.
Cửa phòng lúc mở lúc đóng, Sư Dư trông thấy cửa sân chỗ hòm treo toàn lụa đỏ.
…
“Nhị tiểu thư.” Xuân Thiền thấy Hoa Vụ đi ra, lập tức nói: “Bọn hắn không hiểu sao lại mang những vật này vào viện của chúng ta.”
Những vật này vừa nhìn đã thấy giống như là sính lễ.
Thế nhưng lúc trước một chút tiếng gió cũng không nghe thấy.
Xuân Thiền hoài nghi là Chân thị muốn đem Nhị tiểu thư nhà nàng tùy tiện đuổi ra ngoài.
Không phải thế thì làm sao sẽ lặng yên không một tiếng động đưa sính lễ tới đây như vậy…
Quá khi dễ người khác!!!
Hoa Vụ ra hiệu nàng ấy không nên gấp: “Là Minh An vương phủ đưa tới?”
“Đúng vậy Nhị tiểu thư.” Dẫn đầu là quản gia Lục phủ.
“Danh mục quà tặng đâu?”
Quản gia sửng sốt một chút, tranh thủ lấy danh mục quà tặng ra, giao cho Hoa Vụ.
Lão gia bàn giao, chỉ cần cô không làm náo loạn thì cái gì cũng dễ thương lượng.
Hoa Vụ mở ra danh mục quà tặng quét mắt một vòng, Minh An vương phủ tặng sính lễ vẫn rất có thành ý.
“Minh An vương phủ không có ai đến sao?”
“Tới rồi, lão gia đang bồi họ nói chuyện đâu.” Quản gia có chút xấu hổ, lão gia bảo hắn trực tiếp đem những hòm sính lễ này mang tới, hiển nhiên là không muốn cho Nhị tiểu thư thấy người của Minh An vương phủ.
“Được rồi, nâng vào đi.”
“Nhứ Nhi? Đây là có chuyện gì?”
Dưới mái hiên, nghe thấy động tĩnh, Lương thị tự mình đi ra ngoài nhìn, biểu cảm có chút khó coi.
“Di nương, chúc mừng.” Quản gia vui mừng chắp tay nói.
Lương thị trong lòng đại khái đã hiểu ra cái gì, đôi môi tái nhợt của bà run nhè nhẹ: “Có chuyện gì vui?”
Chính là hôn sự của nữ nhi của bà, người ta đã đem sính lễ đưa tới, bà mới được biết.
Đây coi là cái gì?
Là, Chân thị là chủ mẫu, bà ta có quyền quyết định hôn sự của Nhứ Nhi.
Nhưng là…
Nhưng là…
Như thế nào cũng nên thông báo trước cho bà một tiếng đi?
—— Ngắm hoa trong sương mù——
Hơn nửa tháng đã đi qua rồi, có thể ném một chút vé tháng ah~ yêu các ngươi~